Edit+beta by DiiHy
Số từ: 2535
-----------------o0o---------------
"Ba. . . Ba ba. . . Sao ba lại ở nhà?"
Phó Ti Thận giống như con chim cút rụt cổ lại, run rẩy quay người, vừa vặn nhìn thấy ba mình đã đứng ở sau lưng, đối với anh mà nói cảnh tượng quả thực có thể so với hiện trường phim kinh dị.
Có chút dọa người.
"Có chút việc." Phó Hành thản nhiên nói, rõ ràng là không muốn nhiều lời với con trai.
Anh đi qua con, đi vào trong phòng ôm Tinh Tinh đang ngồi trên giường lên, tư thế thuần thục mặc quần áo cho cô bé.
Tinh Tinh hình như cũng rất quen được người khác chăm sóc như vậy, phối hợp duỗi cánh tay và chân ra, không lâu sau dưới sự giúp đỡ của Phó Hành đã mặc quần áo tử tế.
"Có đói bụng không?"
Phó Hành thấp giọng hỏi, trong giọng nói có vài phần ôn nhu dọa cho Phó Ti Thận đang đứng ngoài cửa ngây người như phỗng.
Người này thật sự là ba anh?
Quanh năm ba anh luôn là một tảng băng di động, với mẹ anh cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, hai người sống với nhau mà giống như hai cực của nam châm, vĩnh viễn không ở cùng một chỗ, nhưng vẫn cố gắng tiếp cận nhau, ngay cả anh làm con bọn họ mà nhìn vào cũng thấy khó chịu.
Cho nên người đàn ông ôn nhu trước mắt anh. . . Là giả đúng không?
Vẻ mặt Phó Ti Thận phức tạp.
"Muốn ăn kem ly!"
Không biết tâm tình phức tạp của con trai nhỏ đang đứng ở cửa phòng, Tinh Tinh hào hứng lớn tiếng nói, trên đầu có sợi tóc ngố vểnh lên, hoàn toàn quên mất lúc sáng vừa bị 'Cấm đồ ngọt'.
"Không thể." Quả nhiên, bị lạnh lùng từ chối.
". . . A." Sợi tóc ngố mất mát rủ xuống, giống chủ nhân nó cùng nhau tủi thân.
"Vậy thì, cho con bé ăn một chút thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Phó Ti Thận nhìn thấy cũng không đành lòng, chống lại ánh mắt chết người của ba mình, nói chuyện thay Tinh Tinh.
"Hôm nay bé con đã ăn quá nhiều, ăn nữa thì bụng sẽ khó chịu."
Phó Hành không bị thuyết phục, lạnh lùng cự tuyệt đề nghị của con trai nhỏ.
Ở đây không tiện để nói chuyện, Phó Hành dẫn Tinh Tinh ra ngoài, Phó Ti Thận theo bản năng đi theo sau lưng bọn họ.
Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ đi cạnh nhau vô cùng hài hòa trước mắt, Phó Ti Thận vẫn không nhịn được tò mò nơi đáy lòng: "Ba, rốt cuốc đứa nhỏ này là ai vậy?"
Con gái riêng của đại ca?
Ba mẹ anh lén lút sinh cho anh một em gái?
Chẳng lẽ, là con gái của ông bà ngoại, là dì nhỏ của anh?
Hoặc là ông nội càng già càng dẻo dai, ở bên ngoài. . .
"Là mẹ con."
Không để Phó Ti Thận tiếp tục gây tai vạ cho các vị trưởng bối, Phó Hành đã thành công ngăn cản những ý nghĩ nguy hiểm của con trai.
"À, thì ra là mẹ con. . . Hả??? Ba nói nhóc con này là mẹ con? Đầu óc ba không có vấn đề gì chứ?"
Quá khiếp sợ, Phó Ti Thận cũng quên luôn đây là người ba mình luôn kính sợ, nói chuyện không hề suy nghĩ, lời gì cũng dám nói ra.
Mãi đến khi thấy sắc mặt Phó Hành đen lại, anh mới ý thức được mình đã nói cái gì vội vàng che miệng lại, xấu hổ nhưng vẫn khôn khéo mỉm cười với ba mình.
"Ha ha ha. . ."
"Đúng là đần độn mà."
Tinh Tinh chỉ vào Phó Ti Thận giọng nói mang theo hơi sữa vang lên.
Phó Ti Thận: ". . ."
Nhóc con hư hỏng, mi mau ngậm miệng lại, chú đánh người rất đau đấy.
Không đúng, đây là mẹ anh.
Làm sao bây giờ, tam quan tan nát, không hợp lại được.
Không phải Phó Ti Thận suy nghĩ thoáng, dễ dàng chấp nhận loại chuyện ly kỳ này.
Mà là anh biết lời nói của ba mình rất có trọng lượng, cũng không nói dối, có thể nghe từ miệng ba anh nói ra thì chỉ có một đáp án: Sự thật.
Lại nói đến sự thật lần này, cũng có dấu vết để nhìn ra.
Ví dụ như thái độ kỳ lạ của anh trai anh với Tinh Tinh, Tinh Tinh còn luôn mồm gọi anh là con. . .
"Chuyện này là sự thật."
Ngây ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô cùng giống mình của Tinh Tinh, cẩn thận quan sát, nếu Tinh Tinh lớn thêm chút nữa, ngũ quan nẩy nở, đúng là giống hệt mẹ anh.
Cho nên nhóc con này thật sự là mẹ anh?
Mẹ anh sao lại. . . Nhỏ đi?
Lần này Phó Ti Thận thật sự choáng váng.
Không còn cách nào, cú sốc quá lớn, anh cần khởi động lại đầu óc một chút.
Không đợi con trai ngốc bình tĩnh lại, Phó Hành chuẩn bị dẫn Tinh Tinh ra ngoài.
Từ sau khi phát hiện vợ mình bị thu nhỏ một cách kì quái, anh đã cho toàn bộ người làm trong nhà nghỉ việc hết, phòng ngừa bí mật bị phát hiện.
Dẫn đến việc bây giờ trong nhà không có vật dụng hàng ngày của trẻ con, anh phải tự mình đi ra ngoài mua.
Đang tìm cách để vợ biến trở lại như trước kia, Phó Hành quyết định giấu kĩ tin tức này, nói với bên ngoài Cố Tinh Tinh xuất ngoại đi du lịch.
Dù sao đây cũng là trạng thái sinh hoạt bình thường của các quý phu nhân hào môn vừa có tiền lại nhàn rỗi, sẽ không có ai nghi ngờ gì.
"Ba, ba chờ một chút."
Thấy ba mình chuẩn bị dẫn mẹ ra ngoài, Phó Ti Thận vừa hoàn hồn lại hoảng sợ một lần nữa.
Anh chạy vọt đến trước mặt hai người, giang hai cánh tay chặn đường lại, hành động này đúng là dũng cảm, kết quả khi đối diện với ánh mắt của ba mình, lại theo thói quen sợ hãi.
Ài, ai bảo từ nhỏ hai anh em bọn họ còn nhỏ đã nhìn người ba uy nghiêm này mà lớn lên, bóng ma tâm lý hơi sâu.
Tinh Tinh nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cử chỉ kỳ quái của Phó Ti Thận, không hiểu tại sao anh lại xông ra chặn đường.
"Ba, người. . ." Do dự lại do dự, Phó Ti Thận cũng quyết định không thèm đếm xỉa đến việc mình đang sợ hãi: "Ba không phải là định mang mẹ con đi nộp cho nhà nước chứ? Con. . . Con sẽ không để ba làm như vậy."
Dù mẹ con không hòa thuận, nhưng đây cũng là mẹ ruột anh, Phó Ti Thận không thể trơ mắt nhìn ba mình tổn thương mẹ.
Phó Hành: ". . ."
Tinh Tinh: ". . ."
Cái tên ngốc này là con trai của bé?
Đột nhiên cô bé không muốn nữa.
Tinh Tinh với vẻ mặt ghét bỏ, đừng tưởng bé mới ba tuổi mà không biết người ngốc là sao, bé hiểu đó.
Sắc mặt Phó Hành trầm xuống.
Là một người trưởng thành suy nghĩ của anh phức tạp hơn, không giống Tinh Tinh tuổi nhỏ đơn thuần, từ trong thái độ của con, Phó Hành có thể nhìn ra vấn đề lúc trước đã bị anh xem nhẹ rất lâu.
"Con cảm thấy ba sẽ tổn thương mẹ con?"
Anh không đáng để con tín nhiệm như vậy?
Đến con trai còn nhìn ra, quan hệ của anh và mẹ nó đã kém đến mức này?
". . ." Phó Ti Thận không dám nói lời nào.
Nói thật sẽ tổn thương người, không nói thật thì trái với lương tâm, cho nên Phó Ti Thận chỉ có thể giữ im lặng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, Phó Hành còn có gì không hiểu nữa.
"Ba chỉ muốn dẫn mẹ con đi mua một ít đồ dùng cho trẻ em."
Dù sao cũng không biết vợ anh còn duy trì trạng thái này trong bao lâu nữa, chăm sóc trẻ con cần phải kĩ càng chu đáo, không thể không chuẩn bị mọi thứ.
"Còn con. . ." Nghiêm túc trừng mắt về phía con trai: "Không có việc gì làm thì đọc nhiều sách vào, đừng lúc nào cũng học đám hồ bằng cẩu hữu* kia làm những thứ vớ vẩn."
*Hồ bằng cẩu hữu: 狐朋狗友 - đám bạn bè không tốt.
Còn chưa kịp lúng túng vì mình hiểu lầm ba, Phó Ti Thận đã bị giáo huấn một trận, lập tức xù lông lên như con mèo, thở phì phò phản bác: "Cái gì gọi là những thứ vớ vẩn? Hiện tại ngành sản xuất trong nước rất có triển vọng. . ."
Chưa để cho anh nói xong, Phó Hành đã dẫn theo Tinh Tinh lái xe rời đi.
"!" Miệng muốn phun hương thơm nhưng lại do giáo dục từ bé cản trở, Phó Ti Thận không tìm được từ ngữ gì phù hợp, tức giận đi rót cho mình hai ly nước đá.
"Chú, giờ chúng ta đi mua cái gì?" Tinh Tinh tò mò ghé vào trên cửa sổ xe, nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi về sau, quay đầu hỏi Phó Hành.
"Cái gì cũng phải mua." Phó Hành nói.
Anh dẫn Tinh Tinh đến trung tâm mua sắm lớn, đồ vật đựng đầy trong mấy túi lớn, cầm nặng cả tay.
Nếu không phải Phó Hành có thói quen tập thể hình lâu năm, thể lực được giữ gìn, thì chỉ sợ bây giờ không cầm nổi nhiều đồ như vậy.
Cổ tay nhỏ của Tinh Tinh bị đeo vào một cái vòng chống lạc*, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Phó Hành, chân ngắn lon ton di chuyển.
*Vòng tay chống lạc cho trẻ:
Trẻ con không có định tính, trong trung tâm thương mại lại có quá nhiều loại dụ hoặc, mỗi lần đi tới đi lui tâm hồn bé nhỏ sẽ bị mê hoặc, nếu không có vòng tay chống lạc kéo đi, không biết sẽ đi lạc vào trong cái 'Ôn nhu hương' nào nữa.
"A, đây không phải chủ tịch Phó sao?"
Mua đồ xong đang chuẩn bị đi về, trên đường đột nhiên truyền đến một giọng nói nữ uốn éo kiểu cách.
Tinh Tinh bị giọng nói này dọa cho cả người khẽ run lên, nhịn không được trốn ở sau Phó Hành, cơ thể nho nhỏ bám trên đùi anh, len lén nhìn về phía chủ nhân của giọng nói này.
Người đến là một người phụ nữ mặc tây trang chuyên nghiệp giỏi giang, rõ ràng bộ âu phục này có vẻ nghiêm túc, nhưng mặc trên người cô ta lại tràn ra tư vị phong trần, có cảm giác không hài hòa.
Có lẽ là liên quan đến khuôn mặt được cô ta trang điểm quá tinh sảo diễm lệ.
Nói thật, dì xa lạ này nhìn rất xinh đẹp, nhưng trực giác của Tinh Tinh lại không thích cô ta.
"Ngô tổng." Phó Hành dừng chân lại, âm thanh nhàn nhạt chào hỏi.
Anh cũng không có ý muốn dây dưa nhiều với cô ta, lễ phép chào hỏi xong liền muốn rời đi.
Nhưng có người lại không biết điều, uốn éo trên giày cao gót, đứng chặn trước mặt bọn họ.
"Vội gì chứ, chủ tịch Phó, lần trước ngài còn để lại chỗ tôi một món đồ, còn chưa mang đi đâu."
Lời nói mập mờ, nếu người nào nghe không rõ nội tình, chắc chắn sẽ sinh ra hiểu lầm đặc biệt.
Ít nhất, ông chú đang chụp lén ở góc rẽ đã hiểu lầm rồi?
Đôi mắt to trong suốt của Tinh Tinh nhìn chăm chú vào một góc của trung tâm thương mại, chỗ đó có một người đàn ông đang lén lút ẩn nấp.
Phó Hành không đáp lại làm cho Ngô Lệ liên tục bị cản trở, rốt cuộc cô ta cũng chú ý đến Tinh Tinh đang đứng sát vào chân anh.
Quyết định vòng vo chữa cháy.
"Đứa bé này thật đáng yêu, là con gái của chủ tịch Phó sao?"
Nói xong liền giơ bàn tay được làm móng tinh sảo về phía khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tinh Tinh.
Tinh Tinh bị dọa nhắm tịt mắt lùi lại phía sau, lông mày Phó Hành nhăn lại, trong ánh mắt lãnh đạm xoẹt qua tia tức giận: "Ngô tổng, xin tự trọng!"
Không chút lưu tình dùng túi mua sắm cản tay Ngô Lệ, không để ý đến dáng vẻ cô ta che tay kêu đau, lập tức dẫn theo Tinh Tinh rời đi.
Đối với bệnh thần kinh không hiểu tiếng người, không cần phải lễ phép.
"Hắc hắc. . . Hôm nay số quá may, không ngờ đi mua ly cà phê cũng có thể bắt được tin lớn như vậy."
Trong góc người đàn ông đang chỉnh máy ảnh để chuẩn bị chụp mấy tấm hình HD lớn, bây giờ chụp được nhiều hơn một tấm, đến lúc đó có thể moi được từ tay chủ tịch Phó nhiều thêm một phần phí bịt miệng.
"Chú này, chú đang chụp cái gì vậy?"
Chẳng biết lúc nào, một đôi giày công chúa màu hồng phấn mang viền hoa đã đứng ở đối diện gã chụp lén, cùng lúc đó váy công chúa cũng chặn ống kính máy ảnh.
"Nhóc con cút sang một bên!"
Người đàn ông đang chờ cầm được tin tức lớn độc nhất vô nhị bực bội mà buông máy ảnh xuống, ngầng đầu hét về phía Tinh Tinh, kết quả lại đối mặt với ánh mắt rét lạnh của Phó Hành.
"Phó. . . Chủ tịch Phó!" Hắn ngã ngồi xuống đất, cả người run rẩy.
Ngay cả máy ảnh yêu quý rơi trên đất lúc nào cũng không biết.
Phó Hành buông mấy túi đồ trong tay ra, một bàn tay trống không, cúi người nhặt máy chụp ảnh đang nằm trên đất, mở ra, lật xem hình được lưu bên trong.
Càng xem, sắc mặt anh càng lạnh, cuối cùng dứt khoát rút thẻ nhớ của máy ảnh, đè nén tức giận nói với người chụp ảnh: "Vị tiên sinh này, hy vọng lúc anh nhận được đơn kiện của luật sư cũng có thể hùng hồn thế này."
"Chủ tịch Phó, tôi lập tức xóa hết ảnh chụp, ngài không cần tố cáo tôi!" Trong phút chốc người chụp ảnh với vẻ mặt cầu xin, quỳ gối trước mặt Phó Hành hèn mọn xin anh bỏ qua.
Cũng không biết là có ý hay vô tình, âm thanh của hắn hơi lớn, thu hút ánh mắt của mọi người ở trung tâm thương mại.
Chưa đầy một lát, đã có một đám người náo nhiệt ăn dưa vây thành một vòng.
------------Hết Chương 6----------