Editor: DiiHy
------------------o0o----------------

“Mami, Tinh Tinh muốn đi xuỵt xuỵt.”

Mới sáng sớm Cố Tinh Tinh đã thức giấc, đầu nhỏ vẫn còn mơ màng, ngơ ngác ngồi trong chiếc chăn bông mềm mại, bàn tay nhỏ cuộn thành viên thịt tròn không ngừng dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.

Chờ đợi một lúc lâu, bé thực sự không nhịn được nữa nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng mẹ đâu, giọng nói non nớt lại lần nữa vang lên.

“Mami, Tinh Tinh sắp không nhịn được nữa rồi!”

“Mẹ ơi!”

Vẫn không có ai để ý đến cô bé.

Cố Tinh Tinh mím môi, cảm thấy hơi tủi thân nhưng lại không khóc.

Cô bé ngây người nhìn xung quanh và chợt nhận ra căn phòng này hình như không giống với phòng mình.

Nhưng bé con vừa ngủ dậy còn đang mơ màng, lại phải vội vàng đi giải quyết nỗi buồn, nên không nghĩ ngợi gì liền dùng cả tay lẫn chân cố gắng bò xuống giường.

Lắc lư lắc lư. . .

Sao lại có ngọn núi lớn chắn ở đây vậy?

Chặn đường của Tinh Tinh rồi.

Tinh Tinh là em bé rất nghiêm túc khi làm việc.

Cho nên cô nhóc chỉ tập trung vào việc 'Leo núi' hoàn toàn không để ý rằng đôi chân nhỏ trắng nõn của mình đã nhiều lần giẫm lên khuôn mặt điển trai đang ngủ say.

Gặp phải liên hoàn cước, người đang ngủ say như heo kia cũng tỉnh giấc.

Phó Hành vừa kết thúc chuyến đi công tác kéo dài ba tháng ở nước ngoài, hơn ba giờ sáng nay anh mới về nhà nghỉ ngơi.

Mới ngủ được vài tiếng, đã bị người nào đó dùng 'Bạo lực' đánh thức, nên tâm trạng không tốt lắm, đôi mắt sắc bén hiện đầy tơ máu.

Cứ tưởng sẽ nhìn thấy người vợ xinh đẹp lạnh nhạt của mình, không ngờ lại đối diện với một đôi mắt trong veo của trẻ con.

Trẻ con?

Sao trên giường anh lại có trẻ con?

“Chú là ai?”

Tinh Tinh nghiêng đầu tò mò nhìn ông chú xa lạ xuất hiện trên giường mình.

Cô bé vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm trên người đối phương.

Hành trình leo núi vốn diễn ra suôn sẻ, nhưng bây giờ phải tạm dừng lại và không có điểm tựa khiến cho đôi tay đôi chân nhỏ nhắn mập mạp mỏi nhừ, cô bé đành đặt mông ngồi luôn trên người Phó Hành. 

Trên người đột nhiên bị vật nặng đè lên, làm Phó Hành tỉnh táo hơn, anh cau mày, giơ tay bế đứa trẻ ra khỏi người và ngồi dậy nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ của Cố Tinh Tinh.

“Tinh Tinh?”

Đây không phải là một câu hỏi thăm dò, mà là một câu khẳng định đầy bất ngờ.

Sau khi cẩn thận xem xét vẻ ngoài của đứa trẻ, Phó Hành vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện đứa nhỏ này giống hệt vợ mình, có thể nói đây là phiên bản thu nhỏ của vợ.

Chẳng lẽ trong lúc anh không biết vợ anh đã sinh một đứa con gái?

Không, không đúng.

Phó Hành lắc đầu.

Suy nghĩ điên rồ.

Dù anh thường xuyên đi công tác, nhưng cả năm vẫn có gần một nửa thời gian ở nhà, sao có thể không biết vợ mình mang thai hay không.

Tinh Tinh mặc kệ cái chú kỳ lạ trước mặt đang nghĩ cái gì, cô bé không nhịn tiểu được nữa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng đỏ bừng hết lên.

“Đi xuỵt xuỵt, Tinh Tinh muốn đi xuỵt xuỵt. . .”

Bàn tay nhỏ liên tục vỗ vào cánh tay Phó Hành như thúc giục, vì lo lắng mà giọng nói hơi bén nhọn.

Sợ đứa nhỏ tè ra giường, Phó Hành lập tức gạt hết mọi nghi hoặc, cấp tốc ôm lấy Tinh Tinh chạy vào nhà vệ sinh.

Vừa đặt người xuống, Phó Hành đang định hỏi Tinh Tinh có thể tự đi vệ sinh hay không, thì thấy đôi lông mày cau chặt của cô bé giãn ra.

Trong lòng anh dâng lên một dự cảm xấu, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên dưới chân Tinh Tinh có một vũng nước đọng lại. . .

Phó Hành: “. . .”

Tinh Tinh: “. . .”

Không còn cảm giác khó chịu khi nhịn tiểu, Tinh Tinh ngây người.

Cô bé nhìn xuống theo ánh mắt của Phó Hành, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt mếu máo sắp khóc.

“Hu oa a a a a. . . Tinh Tinh tè ra quần rồi. . . hu hu hu. . .”

Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi cũng có lòng tự trọng, việc tè ra quần trước mặt người lạ lại càng khiến bé xấu hổ hơn, tâm trạng sụp đổ ngay tại chỗ.

Tiếng khóc bất ngờ vang lên không chỉ khiến Phó Hành đau đầu, mà còn thành công thu hút Phó Ti Cẩn đang đi ngang qua ngoài cửa.

Hắn dừng động tác chỉnh cà vạt, nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng bố mẹ mình.

Sao trong nhà lại có tiếng con nít khóc?

“Cốc cốc cốc. . .”

“Ba mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”

***

Bảy giờ ba mươi phút sáng.

Sau một hồi luống cuống tay chân như đi đánh trận.

Cố Tinh Tinh đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo len rộng thùng thình dài quét đất, cô bé nép mình trên chiếc ghế sô pha sang trọng trong phòng khách, trong tay ôm một con gấu bông, rụt rè nhìn hai người đàn ông cao to đang vây quanh mình.

“. . .”

Không gian lặng im, sắc mặt mọi người đều rất phức tạp. 

Tiếng mở cửa đột ngột vang lên phá vỡ sự im lặng này, kèm theo đó là lời phàn nàn thiếu kiên nhẫn.

“Bố con hai người nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, có chuyện gì gấp mà nhất định phải gọi tôi đến vào lúc này!”

Để đẩy nhanh tiến độ một dự án quan trọng mà hắn đã thức cả đêm hôm qua, mãi đến ba giờ sáng nay mới được chợp mắt, bây giờ mới có bảy giờ sáng đã bị gọi dậy khiến tâm trạng rất tồi tệ hại, giọng điệu cũng gắt gỏng vì thiếu ngủ.

Giọng nói hung dữ làm Tinh Tinh sợ hãi.

Cô bé co rúm cơ thể về phía sô pha, sợ hãi ôm chặt con gấu bông trong tay.

Ánh mắt cảnh giác rụt rè nhìn mấy người lớn trong phòng nhưng không dám lên tiếng.

Người đàn ông vừa đến nhận ra bầu không khí khác thường trong phòng khách.

Bước chân hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua hai người lớn, chính xác dừng trên người bé gái bị vây ở giữa.

Tuổi tác √

Diện mạo √

Lại được mấy người nhà họ Phó vây quanh, thân phận cũng hẳn là √

Ok. chắc chắn hắn không nhận lầm.

Sau một hồi yên lặng, người đàn ông đột ngột lên tiếng: “. . . Mấy người có ý gì đây?! Đứa thứ ba đã lớn như thế mà bây giờ mới nói cho tôi biết? Hay là tôi không xứng làm cậu nó?”

"Cậu, cậu hiểu lầm rồi." Hai cha con nhà họ Phó liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ và trốn tránh.

Cuối cùng, Phó Ti Cẩn phận làm con không thể đấu lại uy nghiêm của bố, đành rời ánh mắt, vẻ mặt vi diệu giải thích: “Đứa bé này. . . Không phải là em gái con, đây là. . .”

Hắn không hiểu và cũng không biết phải nói như thế nào.

"Là ai?" Không biết Cố Lan liên tưởng đến cái gì, nhìn qua đầu Phó Hành.

Hình như hắn ngửi thấy mùi thảo nguyên thơm ngát đâu đây.

Lại là rắc rối do người phụ nữ kia gây ra, khiến Cố Lan càng thêm bực bội.

Hắn vò tóc mấy cái, khiến kiểu tóc vốn đã chẳng ra làm sao nay càng thêm tệ hơn: “Trong dự án hợp tác lần này, Cố thị chúng tôi có thể cho anh thêm ba phần lợi ích.”

Đừng xem thường ba phần lợi nhuận này, chỉ là ba phần nhỏ nhưng tượng trưng cho ngàn vạn lần nhượng bộ!

Hy sinh lớn như vậy, chỉ để giải quyết rắc rối do người phụ nữ kia gây ra có đáng không?

Hai cha con nhà họ Phó nhận ra phản ứng kỳ lạ của Cố Lan, hai gương mặt đẹp trai tương tự nhau thoáng chốc tối sầm lại.

“Đây là Cố Tinh Tinh.”

“Cậu, đây là mẹ con.”

Cố Lan qua loa gật đầu: “Nhìn giống nhau như thế, đương nhiên tôi nhận ra, đây là đứa con hoang do mẹ cháu. . . Cái gì? Mẹ cháu?!”

Vô cùng sốc, suýt chút nữa hét vỡ cả giọng.

Đương nhiên, cú sốc trong phút chốc.

Cố Lan nhanh chóng tỉnh táo lại, cảm thấy hơi buồn cười.

Anh đột ngột hỏi: “Hôm nay ngày mấy tháng mấy?”

"Ngày một tháng sáu." Phó Ti Cẩn liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường.

"Ngày một tháng sáu là ngày quốc tế thiếu nhi nha, tôi còn tưởng rằng hôm nay là ngày Cá tháng Tư cơ đấy!" Cố Lan hoàn toàn không tin vào loại chuyện hoang đường này, hắn cho rằng hai bố con nhà họ Phó này rảnh rỗi sinh nông nổi cấu kết với nhau đùa cợt mình.

"Đây là sự thật." Phó Hành trầm tĩnh ngăn cản Cố Lan đang thẹn quá hoá giận chuẩn bị rời đi:

“Chúng tôi không cần thiết lừa cậu.”

Sau khi cha con Phó gia hợp lực giải thích, còn bày ra các loại chứng cứ chứng minh, làm cho chủ nghĩa duy vật tam quan của Cố Lan sụp đổ hoàn toàn không dựng lại nổi.

Hắn rất muốn không tin, cũng rất muốn phản bác tất cả những thứ hoang đường này.

Nhưng đúng như Phó Hành nói, anh không rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm nên dựng chuyện trêu đùa hắn.

Hơn nữa, camera nội bộ của Phó gia cũng cho thấy, hôm qua từ sau khi Cố Tinh Tinh trở về nhà, thì không hề ra ngoài nữa. Nhưng bây giờ một người lớn như vậy lại đột ngột biến mất không để lại dấu vết. Ngược lại tài liệu giám sát của Phó gia trong ba năm nay cũng không có dấu vết của tiểu Tinh Tinh. Cho nên không thể tồn tại nghi vấn tiểu Tinh Tinh bị người ta cố tình giấu ở Phó gia.

Tất cả chuyện này đều hướng đến một sự thật rõ ràng: Trong vòng một đêm Cố Tinh Tinh biến thành đứa bé ba tuổi!

"Nếu cậu vẫn chưa tin thì có thể làm giám định thân nhân." Phó Hành nói.

Chỉ cần so sánh ADN của tiểu Tinh Tinh với Cố Lan và ba mẹ Cố thì sẽ có đáp án ngay.

"Đương nhiên là tôi sẽ làm giám định thân nhân, nhưng. . ." Ánh mắt đảo qua tiểu Tinh Tinh đang ôm gấu lông nhung trong phòng khách, đôi chân nhỏ đung đưa, trong miệng ngậm bánh bích quy và chăm chú xem phim hoạt hình, Cố Lan chợt cảm thấy đau đầu: “Điều quan trọng nhất bây giờ là nên xử lý đứa bé kia như thế nào?”

"Cậu, đó là mẹ con, là chị gái của cậu đấy." Phó Ti Cẩn hảo tâm nhắc nhở.

'Đứa bé kia' không phải đứa trẻ xa lạ bình thường, mà còn có quan hệ thân thiết với bọn họ.

"Cậu biết!" Cũng vì biết rõ nên càng thêm đau đầu.
Tinh Tinh đang bị con heo nhỏ màu hồng phấn trên tivi hấp dẫn, đột nhiên trước có rất nhiều bóng đen cao lớn chắn trước mặt bé.

Cô bé vô ý thức nhìn lên, đôi mắt to ngơ ngác nhìn mấy người lớn đang vây quanh mình, bây giờ còn nhiều hơn lúc nãy một người.

Tinh Tinh vòng tay ôm chặt con gấu bông, siết chặt bàn tay để động viên bản thân, sau đó. . . nhỏ giọng hỏi: “Chú là ai vậy?”

Khiếp sợ tăng gấp đôi.

Cố Lan nhìn tiểu Tinh Tinh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi là em trai cô.”

"Chú nói dối!" Tinh Tinh trực tiếp vạch trần lời 'nói dối' của Cố Lan: “Rõ ràng bố mẹ đã hứa với Tinh Tinh sẽ không sinh em bé!”

Con nít dễ kích động, nhất thời quên mất nỗi sợ hãi ban nãy, hét rất to và dữ dội!

"Ồ thế à, nhưng bố mẹ đã sinh tôi ra mất rồi, nhóc còn có thể làm gì được?" Hắn khoang tay trước ngực, thuần thục bày ra bộ mặt giễu cợt muốn ăn đòn.

Chị em hai người từ nhỏ đến lớn luôn vật lộn với nhau, nên trước tiên Cố Lan phải tìm lại 'Tư thế chiến đấu' mà mình quen thuộc.

"Chú ơi, chú kia đang lừa Tinh Tính phải không ạ?" Thái độ của Cố Lan quá kiên quyết khiến Tinh Tinh không biết nên phán đoán thế nào.

Cô bé nhìn về phía Phó Ti Cẩn xin giúp đỡ, cầu xin nhận được câu trả lời phủ định.

Phải công nhận rằng cảm giác của trẻ con rất nhạy bén, có thể dễ dàng tìm ra người đối xử tốt với mình nhất trong số nhiều người.

Không phải là hai người còn lại không tốt, chủ yếu là do cả hai đều lớn tuổi, khí thế cũng mạnh hơn Phó Ti Cẩn trẻ tuổi, đe dọa trực giác của động vật nhỏ, làm cô nhóc không dám đến gần.

--------------Hết Chương 1--------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play