Thập Niên 60: Tiểu Kiều Thê Của Sĩ Quan Quân Đội

Chương 19


3 tháng

trướctiếp

Hà Thạc đứng nhìn, không nhịn được mà bật cười. Lúc đang cười thì vợ anh ấy nắm tay con trai Hà Tử quay về. Lý Sảng quay đầu nhìn Hà Thạc: “Anh đứng đây vui vẻ cái gì vậy?”

Trên mặt Hà Thạc vẫn chưa tắt nụ cười: “Chỉ là vui vậy thôi.”

Lý Sảng không chịu qua loa: “Vui vậy thôi là cười gì chứ?”

Hà Thạc không qua loa được, đành phải nói: “Vừa thấy vợ Thị Hoài Minh nói chuyện với chó, rất nghiêm túc, rất thú vị.”

“Cái này thì có gì vui được chứ?” Lý Sảng không thấy có gì thú vị, kéo tay con trai Hà Tử đi về nhà.

Hà Thạc thì tiếp tục niềm vui của mình, bước chân theo sau.

Trân Trân vào nhà, cất sách vào phòng trước rồi sau đó rửa tay ăn cơm. Cô ngồi xuống cầm đũa, suy nghĩ một hồi rồi nói với Thị Hoài Minh: “Em ở đây không có việc gì làm, hay là mua ít bánh phở gì đó để trong nhà, em ở nhà nấu cơm.”

Thị Hoài Minh nhìn cô: “Đồ ăn ở nhà ăn ăn không ngon sao?”

Trân Trân lắc đầu: “Không phải, ăn rất ngon, nhưng em muốn nấu ăn. Ở nông thôn có rất nhiều việc để làm, đến đây không có việc gì, em… có hơi không quen lắm…”

Thị Hoài Minh hiểu, gật đầu: “Được thôi.”

Sau đó anh lại nói: “Cũng không phải không có chuyện gì làm, học tập cũng rất vất vả. Anh đã nói với em rồi, anh sẽ là một người thầy vô cùng nghiêm khắc, cho nên em phải học thật tốt, thật nghiêm túc.”

Nghe thấy có hơi dọa người.

Trân Trân nắm vuốt đôi đũa, trầm giọng đáp ứng: “Dạ.”

Thị Hoài Minh liếc nhìn cô rồi nói tiếp: “Em phải hiểu là em không phải học vì anh, không phải học vì bất kỳ ai, học thức và văn hóa là của em, nó sẽ giúp em có tư tưởng, học được cách suy nghĩ, càng có thể mở rộng tầm mắt, có được nhiều kiến thức khác nhau. Bây giờ nam nữ bình đẳng, cho nên anh hy vọng em có thể tiến bộ, đầu óc sáng suốt.”

Trân Trân nghe không hiểu, chỉ có thể tiếp tục đồng ý: “Dạ.”

Thị Hoài Minh nghe ra được cô không hiểu, nhưng không tiếp tục cưỡng ép truyền thụ tư tưởng gì cho cô nữa. Anh nhìn đồ ăn trên bàn: “Ăn cơm đi.”

Trên bàn cơm yên tĩnh như vậy, Trân Trân cũng không quen. Cô muốn chủ động nói chuyện phiếm với Thị Hoài Minh, nhưng là lại không dám mở miệng. Trước đây anh cũng không phải thích nói chuyện, bây giờ trên người lại có sự lạnh lùng cứng rắn, cô ở bên cạnh anh luôn cảm thấy có cảm giác bị áp bách. Nói mấy chuyện đàng hoàng cô còn mở miệng được, nhưng nếu nói chuyện phiếm thì trong lòng cô hơi sợ hãi. Nhưng nếu không nói mấy chuyện vớ vẩn thì cũng không giống đang sống cùng nhau mà.

Trân Trân sau khi ăn xong miếng cuối cùng, buông đũa thì cũng cố lấy dũng khí, nhìn Thị Hoài Minh, hỏi một câu: “Anh ba, con chó trắng to đó là chó nhà ai vậy?”

Thị Hoài Minh đứng dậy thu dọn bát đũa: “Không phải của nhà ai cả, nó có ổ chó của mình, tên là Đại Bạch, thích chạy khắp nơi trong sân. Nhà ai có cơm thừa ăn không hết, cơm thừa sợ hư sẽ cho nó ăn.”

Trân Trân vội vàng đứng dậy, giúp đỡ anh dọn dẹp: “Nó còn rất thân với người.”

Thị Hoài Minh cũng không nể mặt chút nào: “Nó chỉ thân thiết với đồ ăn.”

Trân Trân: ......

Sau khi thu dọn bát đũa xong, Thị Hoài Minh lại dùng giọng điệu giải quyết công việc để nói chuyện với Trân Trân: “Bây giờ sẽ tính thời gian, cho em nghỉ ngơi mười lăm phút. Mười lăm phút sau anh sẽ gọi em, em cầm sách ngữ văn lớp một đến tìm anh.”

Sắc mặt Trân Trân trở nên nghiêm túc: “Dạ.”

Trân Trân đột nhiên cảm thấy gấp gáp, vội vàng chạy về phòng nghỉ ngơi. Nhưng thời gian hơi ngắn, cô cảm thấy mình chỉ ngồi một lát đã nghe Thị Hoài Minh gọi mình. Cô đứng dậy chuẩn bị cầm sách đến tìm Thị Hoài Minh. Nhưng ngón tay vừa đụng vào tập sách giáo khoa thì cô lại gặp khó khăn. Vì có khoảng hai mươi quyển sách, cô không biết quyển nào mới là sách ngữ văn lớp một. Cô do dự một hồi, quyết định ôm toàn bộ sách vào.

Thị Hoài Minh không ở bên ngoài, cô liền ôm sách đến gian phòng bên cạnh tìm anh.

Thị Hoài Minh ở trong phòng nghe được tiếng động thì nói: “Cứ vào đi.”

Cửa không khóa, còn có khe cửa.

Trân Trân ôm sách đẩy cửa đi vào, đến bên cạnh bàn của Thị Hoài Minh.

Thị Hoài Minh ngẩng đầu thấy cô ôm tất cả sách qua thì nhìn cô, sửng sốt một lúc lâu. Trân Trân đang định giải thích, anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, mở miệng nói: “Ngồi đi.”

Thị Hoài Minh nhìn gáy sách, tìm được sách ngữ văn lớp một, rút ra đặt trước mặt Trân Trân. Anh nói với cô: “Quyển này là sách lớp một, anh sẽ dạy em từ thứ cơ bản nhất. Xét thấy đây là buổi học đầu tiên của em, cho nên anh chỉ dạy ngữ văn, hai ngày nữa sẽ học toán.”

Trân Trân gật đầu: “Dạ.”

Thị Hoài Minh cầm một quyển vở mới, lật ra tờ đầu tiên, để qua một bên, lại đưa bút chì cho Trân Trân.

Trân Trân nghe theo sự sắp xếp của anh, anh bảo gì thì cô làm cái đó. Cô cầm bút chì trong tay, chờ học bài.

Thị Hoài Minh mở sách ra bài học đầu tiên, đặt trước mặt Trân Trân. Anh nhìn sách, nói với Trân Trân: “Chúng ta học ghép vần trước.”

Trân Trân không nói gì khác, chỉ gật đầu đồng ý: “Dạ.”

Thị Hoài Minh lật lật sách, nói: “Hôm nay học sáu nguyên âm đơn dễ nhất trước.”

Anh nói xong thì dùng bút chỉ đến chữ “a” mẫu đầu tiên, mở miệng đọc: “Cái này đọc là “a”.”

Trân Trân ở bên cạnh gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

Thị Hoài Minh nhìn cô rồi nói: “Em đọc cùng anh đi. A.”

Trân Trân có hơi xấu hổ, nhưng vẫn đọc thành tiếng: “A.”

Thị Hoài Minh nhìn cô, giảng bài: “Ngoại trừ học mấy chữ này còn phải học các thanh điệu. Tổng cộng có bốn thanh điệu, nhớ kỹ có bốn thanh, thanh một đọc ngang, thanh hai đọc lên, thanh ba ngoặt lên, thanh bốn đọc xuống. Ví dụ như cái này, thanh một là ā, thanh hai là á, thanh ba là ǎ, thanh bốn là à.”

Thị Hoài Minh biết Trân Trân không thể tiêu hóa được nhiều kiến thức như vậy, anh nói tiếp: “Những cái này không những phải học mà còn phải thuộc lòng, sau đó chép lại. Bây giờ em chỉ cần học chữ cái và thanh điệu trước, em đọc theo anh là được rồi.”

Trân Trân lập tức lên tinh thần: “Dạ.”

Thị Hoài Minh: “Chữ thứ nhất “A”.”

Trân Trân: “A.”

Thị Hoài Minh: “Thanh một ā.”

Trân Trân: ā.

Thị Hoài Minh: “Thanh hai á.”

Trân Trân: “á.”

Thị Hoài Minh: “Giọng quá nhỏ, không cần sợ, nói to lên.”

Trân Trân có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn gắng gượng đọc thật to lên: “Thanh hai á.”

Thị Hoài Minh rất hài lòng, gật đầu: “Tiếp tục. Thanh ba ǎ.”

Trân Trân sau khi được khẳng định thì có một chút tự tin: “Thanh ba ǎ.”

Dạy mẫu một chữ đầu tiên xong thì năm chữ tiếp theo sẽ dễ dạy hơn rất nhiều, dù sao cũng đều giống nhau.

Sáu thanh mẫu tất nhiên là rất dễ nhớ, Trân Trân học xong đã nhớ kỹ “aoeiuü”.

Thị Hoài Minh nói với cô: “Nhớ rồi còn phải học viết.”

Anh vươn tay đến chỗ ống đựng bút lấy một cây bút máy, đặt bút lên trên vở: “Em xem anh viết thế nào nhé. Chữ “a” là viết một nửa vòng tròn, lại ở chỗ này bổ sung thêm một nét. Mấy chữ khác cũng rất đơn giản.”

Thị Hoài Minh viết xong sáu chữ mẫu thì ra hiệu cho Trân Trân: “Em viết thử xem xem.”

Trân Trân nắm bút chì trong tay, có hơi lo lắng. Cô vuốt cây bút, đưa đến trước trang giấy, định viết một nhóm chữ ở dưới chữ mẫu của Thị Hoài Minh. Nhưng cô còn chưa đặt bút thì Thị Hoài Minh lại nói: “Tư thế cầm bút không đẹp lắm.”

Trân Trân quay đầu nhìn anh: “Em… không biết.”

Thói quen nhỏ này phải được nắm chắc từ khi mới bắt đầu. Thị Hoài Minh cầm bút máy, để cô nhìn rồi học theo.

Trân Trân nhìn anh học theo, nhưng làm một lúc lâu mà Thị Hoài Minh vẫn không hài lòng. Ừm, cô đã cảm nhận được anh nghiêm khắc thế nào.

Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân không đáp ứng được yêu cầu của mình thì buông bút máy xuống, vươn tay qua giúp cô.

Đôi bàn tay to phủ lên mu bàn tay cô, giúp cô điều chỉnh vị trí cầm bút của ngón tay và nên đặt ngón tay như thế nào.

Ngay lúc Thị Hoài Minh nắm tay Trân Trân, nhịp tim cô cô tăng vọt khiến cô ngây cả người. Cô vô thức ngừng thở, trừ ngón tay đang bị Thị Hoài Minh xoay qua xoay lại thì những chỗ khác đều cứng ngắc. Tay của anh rất lớn, phủ lên tay cô, càng nổi bật lên sự bé nhỏ của bàn tay cô. Lòng bàn tay của anh rất nóng, giống như là có lửa, thiêu đốt lên đến tận trên mặt cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp