Thập Niên 60: Tiểu Kiều Thê Của Sĩ Quan Quân Đội

Chương 13


3 tháng

trướctiếp

Thị Đan Linh đọc thư cho Trân Trân nghe xong thì Chung Mẫn Phân và Trần Thanh Mai cũng quay về.

Hai người không quay về một mình mà sau lưng còn có rất nhiều bà cô trong thôn đi theo.

Chung Mẫn Phân vừa mới tiến vào sân liền hỏi: “Có phải là Hoài Minh gửi thư về không?”

Vừa rồi có người nhìn thấy người đưa thư vào thôn, bà vừa nghe nói thì nghĩ đến Thị Hoài Minh gửi thư nên quay về. Những người khác thì rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi theo xem náo nhiệt.

Trân Trân và Thị Đan Linh cùng nhau đứng dậy. Thị Đan Linh vẫy vẫy tờ giấy viết thư: “Là chú ba gửi thư ạ.”

Chung Mẫn Phân cười tươi, không bước qua đó mà nói: “Mau lên, Linh Linh, cháu đọc cho bà nghe xem.”

Thị Đan Linh thấy nhiều người đến như vậy thì có hơi ngại. Nhưng lúc đi học cô bé cũng thường đứng lên đọc bài nên cũng không có gì mà không thể.

Những người khác đều lấy ghế ngồi xuống. Cô bé đứng giữa đám người, cầm lấy tờ giấy đọc rất trôi chảy.

Mọi người trong sân nghe hết thư thì lập tức ồn ào hẳn lên. Có bà cụ cười nói với Chung Mẫn Phân: “Chị Thị à, chị sắp được vào thành phố hưởng phúc rồi.”

Chung Mẫn Phân không thể che giấu được nụ cười trên mặt: “Tôi đây chân tay già yếu rồi, có thể đi đâu được chứ.”

Niềm vui có thể lây lan, trên gương mặt của mọi người ai ai cũng nở nụ cười. Trân Trân ngồi bên cạnh tất nhiên cũng mỉm cười, cúi đầu tiếp tục đan áo len của mình.

Tú Trúc ngồi bên cạnh đẩy cô một cái: “Trân Trân sắp được hưởng phúc rồi.”

Trân Trân mỉm cười, nói: “Có mẹ hưởng phúc là được rồi.”

Nghe thấy lời này, Chung Mẫn Phân quay lại nhìn cô, nói: “Cái gì mà mẹ hưởng phúc là được rồi chứ, lời của Hoài Hà nói con đừng để trong lòng. Trong thư Hoài Minh viết gì con cũng nghe hết rồi, nó còn bảo con qua đó. Chờ nó được phân nhà thì con cũng mau thu dọn đồ đạc đi thành phố cho mẹ. Nắm chắc thời gian, tranh thủ năm nay sinh một bé con đáng yêu đi.”

Trân Trân nghe đến chuyện sinh con thì không nhịn được mà đỏ mặt. Tú Trúc ngồi bên cạnh cô nhìn thấy rõ ràng nhất, bật cười lên, nói: “Trân Trân đỏ mặt rồi.”

Người khác cứ nhìn lên mặt của Trân Trân, mặt cô lại càng đỏ hơn nữa. Cô ngại ngùng vươn tay đập Tú Trúc một cái.

Nghe đến việc sinh con, Trân Trân không nhịn nổi mà đỏ mặt.

Bởi vì có trẻ em Thị Đan Linh ở đây nên mấy bà cô cũng không nói mấy câu bậy bạ gì. Mọi người cùng nhau nói cười vui vẻ, ai cũng bảo Trân Trân tốt số, được hưởng phúc. Gả được cho người đàn ông như Thị Hoài Minh, quả thực là đẹp như mơ rồi.

Trân Trân nghĩ, nếu như có thể ở bên nhau thì đúng thực là đẹp như mơ.

Qua mấy ngày tết, trong thôn lại bắt đầu khôi phục việc lao động sản xuất. Trước mắt không bán giá đỗ cũng không bán đậu rang, trong nhà cũng không có việc gì khác để làm. Mỗi ngày Trân Trân đều theo Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai đến đội sản xuất làm việc.

Mặc dù tin đồn liên quan đến cô chưa từng ngừng lại, nhưng lúc mọi người gặp cô đa số đều rất nhiệt tình, khách sáo.

Dù sao có nói như thế nào thì hiện tại cô cũng là người nhà họ Thị, vẫn là vợ của Thị Hoài Minh. Đương nhiên cũng có mấy loại người như Hồng Mai, thỉnh thoảng dội nước lạnh bằng mấy câu nói khó nghe.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, mặc kệ Hồng Mai nói cái gì, Trân Trân đều không để trong lòng. Cuộc sống này không phải sống cho người khác xem, cô làm tốt chính mình là được rồi.

Tháng giêng trôi qua, cả nhà đi đến thành phố theo đúng lời hẹn của Thị Hoài Minh. Anh ở trong thành phố vừa mới ổn định xong, cho nên đầu tiên bảo Chung Mẫn Phân và Trân Trân đến đó trước.

Đến gần thời gian xuất phát, lúc ăn cơm tối, Chung Mẫn Phân nói: “Trân Trân, mẹ không đi thành phố đâu, gần đây sức khỏe mẹ không tốt, không thể đi xa như vậy được, con cứ đi đi. Đợi đến lúc Hoài Minh có kỳ nghỉ về thăm người thân thì các con về thăm mẹ là được rồi.”

Trân Trân vốn đã chuẩn bị sẽ cùng đi với Chung Mẫn Phân, bây giờ nghe bà nói như vậy thì trong lòng cô vô cùng không nỡ. Cô siết lấy đôi đũa, sững sờ một lát rồi nói: “Mẹ không đi, con đi một mình có ổn không?”

Chung Mẫn Phân cười nói: “Con là vợ nó, có cái gì không ổn chứ?”

Quả thực đúng là không có gì không ổn cả, nhưng nghĩ đến việc một mình đến thành phố, một mình đối mặt với một thành phố lớn hoàn toàn xa lạ thì cô không nhịn được mà lo lắng một chút.

Trân Trân mím mím môi: “Con sợ một mình con ở trong thành phố…”

Sợ hãi rất nhiều thứ nhưng cuối cùng không thể nói ra được cái nào.

Chung Mẫn Phân vẫn cười nói: “Có Hoài Minh đó, con đừng sợ.”

Chuyện Chung Mẫn Phân đã quyết định thì không một ai có thể khuyên được.

Ăn xong cơm tối, dọn dẹp nhà bếp, Trần Thanh Mai đến phòng mẹ chồng, hỏi: “Mẹ để Trân Trân đi một mình thật sao?”

Chung Mẫn Phân gật đầu, nói: “Con nói xem bây giờ mẹ đi cùng để làm gì chứ? Con không thấy vướng tay vướng chân sao? Hai vợ chồng nó mấy năm nay không gặp nhau, phải để cho tụi nó có thời gian riêng ở chung với nhau, sống cuộc sống riêng chứ? Mẹ đi theo cùng không tốt chút nào.”

Trần Thanh Mai nghĩ lại thấy cũng đúng nên gật đầu.

Chung Mẫn Phân đổi giọng, còn nói: “Mẹ mặc kệ Hoài Minh nghĩ thế nào, ở chỗ mẹ thì kết hôn không phải chuyện đùa, cưới nhau rồi sẽ là vợ chồng cả đời. Nếu nó giống như cha nó, cho dù nó có làm tướng thì mẹ cũng sẽ không nhận đứa con trai này.”

Bà nói xong thì như nghĩ đến cái gì đó, vươn đầu ra gọi: “Linh Linh, cháu vào đây một chút.”

Thị Đan Linh nghe giọng bà nội thì chạy đến rất nhanh, vừa vào cửa đã hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ?”

Chung Mẫn Phân nhìn cô bé rồi nói: “Cháu lấy giấy bút đến đây viết giúp bà nội vài thứ.”

Thị Đan Linh đáp lời, quay người đi ra ngoài. Lúc cô bé quay lại thì trong tay đã cầm theo bút chì và vở. Chung Mẫn Phân để cô bé đứng bên cạnh cái rương, bảo cô bé viết theo những gì mình đọc.

Giọng bà vừa phải, không lớn không nhỏ, đọc: “Con à, gần đây sức khỏe mẹ không tốt, không cách nào cùng Trân Trân đến chỗ con. Những chuyện khác mẹ đều không lo lắng, chỉ không yên tâm về Trân Trân. Con bé từ nhỏ ở nông thôn, từ trước đến nay chưa từng xa nhà, càng chưa từng đến thành phố lớn như vậy. Con phải đối xử với con bé thật tốt, đừng để nó phải chịu ấm ức.”

Chung Mẫn Phân đọc đại khái như vậy, Thị Đan Linh đã giúp bà viết ra hết. Sau khi viết xong thì cô bé gấp tờ giấy lại rồi nhìn Chung Mẫn Phân, nói: “Ngày mai mang thư đi gửi sao bà?”

Chung Mẫn Phân cười nói: “Cháu ngốc quá, để thím ba cháu mang theo chứ.”

Thị Đan Linh vỗ trán một cái. Cô bé đúng là ngốc quá.

Chung Mẫn Phân lại dặn dò cô bé: “Cháu giao nó cho thím ba thì nói với thím rằng bà chỉ nói với chú ba cháu vì sao không vào thành phố thôi, những cái khác đừng nói gì cả.”

Thị Đan Linh gật đầu: “Cháu biết rồi bà nội.”

Chung Mẫn Phân mỉm cười: “Chờ chú ba thím ba của cháu ổn định ở thành phố, thời gian trôi qua, sức khỏe của bà tốt hơn thì chúng ta sẽ cùng đến đó chơi.”

Thị Đan Linh nghe được câu này thì vui vẻ, dùng giọng nói non nớt lanh lảnh trả lời: “Vâng ạ, vâng ạ.”

Nếu cô bé có thể đến thành phố lớn một lần thì mấy đứa nhỏ trong thôn chắc chắn sẽ ngưỡng mộ cô bé lắm.

Trần Thanh Mai ngồi bên cạnh cũng cười, còn lặp lại câu nói kia: “Hoài Minh thực sự rất có tương lai.”

Lúc đang nói chuyện hăng say thì Trân Trân đến. Cô kéo tấm rèm lên xem, tò mò hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”

Thị Đan Linh đưa tờ giấy viết thư trong tay ra: “Bà nội viết thư cho chú ba, thím mang đến cho chú ấy nhé.”

Trân Trân biết Chung Mẫn Phân từ trước đến nay nói một là không có hai nên cũng không tiếp tục nói bà đi cùng mình. Cô gật đầu, nói: “Được thôi.”

Mặc dù trong lòng cô lo lắng, nhưng cũng không thể bỏ cuộc nửa đường nói không đi nữa. Cô vốn cũng muốn đi tìm Thị Hoài Minh.

Cô bước vào ngồi xuống. Chung Mẫn Phân kéo tay cô, lại tiếp tục dặn dò: “Đến chỗ Hoài Minh cho dù cần cái gì thì cứ nói thẳng với nó là được. Con không cần sợ phiền phức cái gì cũng không nói, cũng không được để bản thân ấm ức. Nghe chưa hả?”

Tạm thời không quan tâm khi thực sự đến đó thì sẽ như thế nào, Trân Trân cũng không muốn Chung Mẫn Phân phải lo lắng. Cô gật đầu với bà: “Mẹ cứ yên tâm đi ạ.”

Chung Mẫn Phân nhìn chằm chằm Trân Trân: “Con đừng có dỗ mẹ, phải nghe lời mẹ đó.”

Trân Trân: “Con vẫn luôn nghe lời mẹ mà.”

Câu này thì đúng là thật.

Chung Mẫn Phân vỗ vỗ mu bàn tay Trân Trân: “Đừng có nghĩ gì hết, cứ đi hưởng phúc đi.”

Trân Trân bật cười, vẫn gật đầu với Chung Mẫn Phân: “Dạ.”

Chung Mẫn Phân nghĩ đến chuyện Trân Trân phải đến một nơi xa như vậy thì trong lòng có hơi không nỡ. Bà lại sợ cô bên ngoài chịu ấm ức, chuyện muốn dặn dò cũng rất nhiều nên cũng nói nhiều lời hơn bình thường.

Hai ngày nay Trân Trân không đến đội sản xuất làm việc mà ở nhà với Chung Mẫn Phân, cùng bà thêu thùa may vá, cùng bà nói chuyện, để Chung Mẫn Phân có thể dặn dò hết những gì cần dặn.

Trước khi xuất phát một ngày, Chung Mẫn Phân và Trân Trân đi một chuyến mua một ít đồ ăn ngon. Buổi tối, trừ làm một bữa tiệc đầy đồ ngon thì còn làm sủi cảo nhân thịt heo rau cần, cả nhà cùng tiễn Trân Trân.

Thị Hưng Quốc ăn sủi cảo đầy cả miệng, nhét cho miệng phồng cả lên. Thị Đan Linh ngồi bên cạnh cậu nhóc cũng ăn rất hào hứng, cô bé thích nhất là nhân thịt heo rau cần. Sau khi cô bé nuốt hết sủi cảo trong miệng thì nói với Trân Trân: “Thím ba, nếu thím nhớ chúng cháu thì nhờ người viết thư cho chúng cháu nhé.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp