Thập Niên 60: Tiểu Kiều Thê Của Sĩ Quan Quân Đội

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

Qua giao thừa là năm mới, tất cả mọi thứ đều là mới.

Trong tháng giêng mọi người đều nghỉ ngơi thư giãn, cắn hạt dưa ăn quà vặt, đi thăm hỏi người thân và bạn bè, nói chuyện phiếm.

Vào mùng hai Trân Trân cũng quay về nhà mẹ đẻ, vẫn giống như những năm trước chỉ có một mình. Điểm khác biệt so với những năm trước chính là, bây giờ cô trở lại nhà mẹ đẻ thì anh cả chị dâu cả và anh hai chị dâu hai đối xử với cô vô cùng nhiệt tình khách sáo.

Cùng hai người chị dâu nấu cơm ở trong bếp, chị dâu cả đang nhặt rau cần hỏi Trân Trân: “Hoài Minh không nói bao giờ quay về sao?”

Trân Trân lắc đầu: “Chưa nói thời gian cụ thể.”

Mọi người đều biết trong quân đội thì không được tự do nên cũng chẳng nói gì thêm.

Chị dâu hai nói tiếp: “Trân Trân, vậy em sang đó tìm cậu ấy đi, đã mấy năm không gặp rồi, qua đó thăm cậu ấy rồi ở lại vài ngày. Cứ ở nhà chờ cậu ấy quay về như vậy, không biết phải chờ đến lúc nào.”

Trân Trân vẫn lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Em sợ sẽ làm phiền đến anh ấy.”

Nhìn Trân Trân không chủ động như thế này, hai người chị dâu lại cùng nhau khuyên bảo cô một lúc.

Trân Trân đều nghe xong rồi gật đầu, cũng không nói nhiều gì thêm.

Chị dâu cả, chị dâu hai khuyên xong, lại nhắc đến chủ đề khác: “Nghe nói cha chồng em trở về rồi, có đúng không?”

Nhắc đến đây, Trân Trân cũng kể lại tình huống ngày Thị Đại Phú trở về cho hai người chị dâu nghe một chút.

Hai người chị dâu nghiêm túc nghe Trân Trân nói xong.

Chị dâu cả nói: “Mẹ chồng em thật là một người lợi hại.”

Chị dâu hai thì nói Thị Đại Phú: “Cha chồng em thật sự là không nể nang gì.”

Chị dâu cả cho đống rau cần đã nhặt vào trong chậu rửa: “Bất kể nói thế nào thì ông ta cũng là cha ruột của Hoài Minh, đương nhiên là không cần nể nang rồi. Trên người Hoài Minh chảy dòng máu của ông ấy, cho dù chưa từng nuôi dưỡng, cho dù không thân thiết thì cũng không thoát khỏi mối quan hệ này.”

Chị dâu hai không tán đồng: “Hơn hai mươi năm trước ông ta bỏ lại vợ con mà đi theo vợ bé, từ nhỏ đến lớn không quan tâm đến bất cứ việc nào cả, nay thấy con trai có tiền đồ thì lập tức xuất hiện muốn ngồi mát ăn bát vàng, dựa vào cái gì mà nhận ông ta làm cha?”

Chị dâu cả: “Cũng không thể nói như em được, cha ruột chính là cha ruột, ai cũng không thể thay đổi được, không phải là chuyện cậu ấy có nhận hay không. Không có Thị Đại Phú thì sẽ không có Thị Hoài Minh, lại càng không có cán bộ Thị Hoài Minh, em nói xem?”

Chị dâu hai xì một tiếng: “Em nói nếu như là em thì sẽ không nhận!”

Chị dâu cả: “Em thật sự là vô lý, bác gái Thị có thể không nhận người chồng Thị Đại Phú này, nhưng Thị Hoài Minh bắt buộc phải nhận người cha ruột này. Sinh con ra thì đều có ân, đi khắp thế giới đều là đạo lý như vậy.”

Chị dâu hai: “Này? Đến cùng là ai không nói đạo lý chứ ......”

Mắt thấy chị dâu cả và chị dâu hai sắp sửa cãi nhau bởi vì chuyện này, Trân Trân vội vàng lên tiếng: “Chị dâu cả và chị dâu hai, mẹ em đã đuổi ông ta đi rồi, ông ta sợ mẹ, hẳn là sẽ không tìm đến cửa nữa đâu, hai người đừng phát hỏa, đừng nổi giận.”

Cảm xúc của chị dâu hai bị Trân Trân cắt ngang, cũng không nói tiếp nữa.

Chị dâu cả cũng thức thời không nhắc đến nữa, dù sao cũng không liên quan đến bọn họ, tám một chút chuyện rồi thôi, vì chuyện này mà tức giận cãi nhau thì quả thật có chút buồn cười, sang năm mới ở nhà cãi nhau cũng không may mắn.

Chị dâu hai không còn tranh cãi với chị dâu cả, ngược lại nhìn về phía Trân Trân hỏi: “Trân Trân, Thị Hoài Minh là chồng của em, đây chính là chuyện nhà em, em cứ mặc kệ như vậy sao?”

Trân Trân nghĩ thầm còn chưa nhất định là chuyện nhà cô đâu, nếu như ly hôn thì cũng không còn là chuyện nhà cô nữa.

Mà cho dù có là như vậy thì hiện tại cô cũng không quản lý việc nhà, hơn nữa Thị Đại Phú cũng không phải là cha ruột của cô, cho nên cô trả lời: “Bây giờ trong nhà do mẹ gánh vác, việc này chắc chắn do mẹ quản lý. Còn nữa, đó là cha ruột của anh ba, nói cho cùng đây là chuyện của anh ba, anh ấy nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất, làm sao cũng không tới phiên em quan tâm ......”

Nghe thấy lời này của Trân Trân, chị dâu cả và chị dâu hai không biết tại sao lại nghĩ đến cùng một chuyện.

Chị dâu cả nhìn Trân Trân một lát, đổi giọng điệu nói: “Trân Trân, tại sao chị có cảm giác, em không xem bản thân và Thị Hoài Minh là người một nhà thế. Hai đứa là vợ chồng, vợ chồng vốn là một thể, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của em.”

Trân Trân nhếch miệng, nhỏ giọng nói: “Em và anh ấy kết hôn hơn nửa tháng thì anh ấy đã đi rồi, thời gian ở cùng nhau quá ngắn, em không biết làm vợ chồng thì nên như thế nào ......”

Trong hơn nửa tháng ở cùng nhau đó, bọn họ cũng không giống những cặp vợ chồng khác.

Nghe Trân Trân nói như vậy, chị dâu cả và chị dâu hai liếc nhau.

Sau đó chị dâu cả lại thả lỏng ngữ điệu, nói: “Ài, bây giờ không phải Hoài Minh đã trở về rồi sao, về sau hai người sẽ có nhiều thời gian ở chung, ở cùng nhau một vài ngày thì em sẽ biết thôi.”

Có thể ở chung với anh ấy sao?

Trân Trân vẫn luôn không dám tưởng tượng đến những chuyện như vậy, sợ là vui mừng quá sớm thì sẽ thành quá mức.

Hiện tại thuận theo chủ đề hơi tưởng tượng một chút, trong lòng lập tức sinh ra nỗi khát vọng cùng với chờ mong, còn kèm theo chút khẩn trương và ngọt ngào, trái tim đập “thình thịch” liên hồi.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền dừng ngay suy nghĩ như vậy.

Chị em dâu ba người nói chút chuyện nấu xong cơm.

Trong tháng giêng thảnh thơi, Trân Trân dùng xong bữa rồi ở lại nhà mẹ đẻ lâu một chút, vẫn là trò chuyện việc nhà cùng với chị dâu cả và chị dâu hai.

Nói đến lúc mặt trời đã ngả về tây mới dừng lại đứng dậy về nhà.

Cô nhiều lần từ chối nói không cần nhưng anh cả chị dâu cả và anh hai chị dâu hai vẫn tiễn cô đến đầu thôn.

Đứng ở đầu thôn nhìn dấu chân của Trân Trân dần dần đi xa, anh cả chị dâu cả và anh hai chị dâu thứ mới quay người trở về trong thôn.

Anh cả chắp tay sau lưng nói: “Nếu Trân Trân có thể nắm chắc được Thị Hoài Minh thì đời này sẽ có thể an tâm hưởng phúc lớn, nhà ta cũng có thể được nhờ theo, về sau cũng có núi dựa.”

Chị dâu cả nói tiếp: “Em thấy Trân Trân ngơ ngác, dạy con bé vài câu cũng không biết có nghe lọt được hay không.”

Anh hai ở bên cạnh than nhẹ một tiếng: “Điểm không tốt chính là ở chỗ vẫn chưa có con.”

Chị dâu hai: “Ai nói không phải đâu.”

......

......

Bản thân Trân Trân ngược lại không lo lắng nhiều như vậy.

Tóm lại bất kể như thế nào, cô đều có thể tự mình sống tốt.

Cô cũng không có chí hướng gì quá lớn, chỉ cần có thể sống tốt mỗi ngày là được rồi.

Trân Trân dùng khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt đi về nhà, bước chân không nhanh không chậm, ngẫu nhiên chạy bước nhỏ vài lần.

Bên trên đường nhỏ thật dài ở nông thôn có bóng dáng nho nhỏ của cô.

Lúc về đến nhà thì mặt trời vừa vặn rơi xuống đầu ngọn cây.

Đến nhà tiến vào sân, Trân Trân vươn tay kéo khăn quàng cổ xuống lộ ra cả khuôn mặt. Nhìn thấy chồng của Thị Hoài Hà đang nói chuyện với Thị Hoài Chung ở nhà chính, cô đi qua chào hỏi một tiếng, sau đó trở lại phòng mình chuẩn bị cất khăn quàng cổ.

Nhưng vừa tới cửa phòng vén tấm màn che lên thì đã thấy Thị Hoài Hà.

Thị Hoài Hà đang ngồi ở trước gương, trên cổ mang khăn lụa đỏ.

Nhìn thấy Trân Trân trở về, Thị Hoài Hà rõ ràng sửng sốt một lúc, sau đó lại bình thường nói: “Em trở về rồi.”

Trân Trân không có lên tiếng gọi chị hai, chỉ đơn giản đáp lại: “Vâng”, rồi thả tấm màn trong tay xuống tiến vào phòng.

Cô tháo khăn quàng cổ treo ở đầu giường rồi quay đầu nhìn Thị Hoài Hà.

Thị Hoài Hà còn đang soi gương, nhìn vào gương mở miệng nói: “Màu đỏ vẫn là rất đẹp.”

Đặc biệt là vải lụa, trong sương mù mông lung lộ ra ánh sáng, so với vải dệt thủ công bình thường mà bọn họ mang thì không biết đẹp gấp biết bao nhiêu lần.

Vừa mới mang khăn lụa lên cổ là cả người lập tức sáng rỡ hơn hẳn.

Nhìn Trân Trân không nói lời nào, Thị Hoài Hà quay đầu.

Cô ta nhìn Trân Trân không thèm khách sáo nói: “Chiếc khăn lụa này đưa cho chị đi.”

Trân Trân nhìn cô ta một lúc, vẫn không nói chuyện.

Sau đó cô chợt đi đến bên cạnh Thị Hoài Hà, không đợi Thị Hoài Hà kịp phản ứng mà trực tiếp đưa tay đến bên cổ cô ta tháo khăn lụa xuống, nắm ở trong tay nói: “Ngại quá chị hai, cái này không thể đưa ......”

Nói xong bỗng ngừng hai giây, lại tiếp tục: “Chị cũng không nên lục đồ của em, mang đồ của em.”

“Hả! Cái gì gọi là đồ của em chứ!” Thị Hoài Hà phản ứng lại kịp, trừng mắt.

Cô ta đứng lên cao hơn Trân Trân, dùng chiều cao và khí thế để chèn ép Trân Trân: “Thứ này là cô mua sao? Đây là thằng ba của chị mua, là đồ của nhà họ Thị! Chị bảo cô đưa cho chị là còn nể mặt mũi của cô đấy, chị trực tiếp lấy đi thì đã sao?”

Trân Trân nhìn cô ta: “Đây là anh ba tặng cho em, không được em cho phép mà lấy đi thì chính là trộm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp