Điện hạ như vậy, quả thực là bị chọc giận rồi. Thế nhưng lúc này Khương Lê cảm thấy mạng sống của mình như ngàn cân treo trên sợi tóc, căn bản không dám tò mò nữa.
Đành phải rụt cổ lại, chờ Thái tử đọc hết thư.
Phượng Phi Vũ đọc đi đọc lại hai lần, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khương Lê, ánh mắt vừa kỳ quái lại quỷ dị.
Trên đường hồi phủ, chàng ta cứ dùng thái độ như vậy treo ngược nàng lên. Khương Lê cũng chịu đựng đủ rồi, cảm thấy mình phủi sạch quan hệ là xong, liền cố gắng thản nhiên nói:
- Điện hạ biết đấy, ta cũng không muốn cùng người của mẫu quốc có bất cứ quan hệ nào cả, nếu Điện hạ không đến, ta cũng không có ý định nhận bức thư này.
Phượng Phi Vũ cũng nhìn đủ sự thấp thỏm của nàng rồi, thấy Khương Lê muốn ngoảnh mặt đi, mới đưa bức thư trong tay cho nàng.
Khương Lê cắn môi nhận lấy mở ra xem, quả nhiên là chữ viết của phụ vương.
Đã lâu không gặp, quả thực văn thải của phụ vương vẫn vô cùng nổi bật. Trong thư đầu tiên là nói tới tình cảm dạt dào, trách cứ sự cam đảm của nàng sao dám nữ giả nam trang lừa gạt thánh quân Đại Tề. Sau đó là một phen nhắc nhở cảnh tỉnh, nói nàng bây giờ phụ thuộc vào Thái tử, thì phải dụng tâm dùng sức phụng dưỡng Điện hạ, đền bù lại chuyện tình trước đó. Về phần nàng giả trang vương tử, vì không mất thể diện, nên phụ vương thay nàng che lấp, ở trên gia phả vương thất Ba quốc đã viết thêm tên "Khương Hòa Nhuận" lên, vân vân mây mây....
Cứ như vậy, hết một bức thư, Khương Lê chỉ có thể dùng bốn từ "Nghẹn họng trân trối" để hình dung.
Nhắc tới, kỳ thực phụ vương cũng vì Khương gia phát dương quang đại. Năm đó soán vị thành công, vì ra vẻ mình soán vị danh chính ngôn thuận, vung bút lên một cái, liền có thêm hai vị tổ tiên thúc công giả dối không hề có thật, tiên hiền Khương Tử Nha đều là thình lình xuất hiện, khiến người ta không đành lòng.
Suy nghĩ lại một chút ông về sau còn nhận thêm cho mình cả một ông nội nuôi họ Lưu nữa cơ. Phụ vương tùy tiện cho rằng bản lĩnh như vậy khiến người ta nể phục. Hiện tại, ông đột nhiên có thêm một nhi tử là "Khương Hòa Nhuận" thật sự cũng chẳng tính là gì cả.
Ngay cả Phượng Phi Vũ trầm mặc một hồi cũng nói:
- Sử quan và gián quan Ba quốc đều là bù nhìn cả sao?
Ý của chàng ta, là quốc quân Ba quốc hành xử tùy tiện như vậy, chẳng lẽ không có người ngăn cản sao?
Khương Lê cười khổ một tiếng, thẳng thắn nói rằng, Ba quốc ngay từ khi còn nhỏ đã giáo dục rất chặt chẽ, một lời của quốc quân có thể đỉnh mười tám khối. Chỉ cần lão nhân gia ông ta mở miệng, liền không có ai ngăn cản được cả. Sử quan và gián quan bổng lộc ít ỏi, tiết tháo cũng ít hơn nhiều so với so với thư sinh trung thổ, vì thế tất nhiên cũng sẽ không chấp bút viết đúng sự thật, bênh vực lẽ phải.
Hơn nữa phong cách hành sự của Ba quốc, Phượng Phi Vũ tự nhận là đã lãnh hội một hai. Từ việc đưa một nữ nhi bụng lớn tới Đại Tề, thì trong lòng chàng đã có thể hiểu đại khái rồi.
Đối với việc Ba quốc rối loạn như vậy, Phượng Phi Vũ cách xa ngàn dặm vậy mà cũng thích ứng được. Đúng thật chỉ là một bức thư nhà, chàng tất nhiên lười quản, chỉ là Cơ Vô Cương cùng Khương Lê có quan hệ như thế nào, ngược lại chàng muốn tinh tế hỏi cho rõ ràng.
Khương Lê nói thẳng, mình trước kia trong cung yến gặp hắn ta mấy lần, nhưng khi đó nàng còn nhỏ, nhìn bánh ngọt còn nhiều hơn nhìn nam tử, nào có quan hệ gì? Nếu Điện hạ cứ như thế nghi thần nghi quỷ, vậy hưu nàng cho nàng xuất phủ là được, tránh nàng làm dơ bẩn danh dự của Điện hạ.
Phượng Phi Vũ không thích nghe nàng nói vậy, liền hôn lên đôi môi anh đào của nàng, không muốn nàng lại nói ra lời khiến chàng phiền lòng. Một hồi dây dưa quyến luyến, kết quả bên trên nhuyễn tháp trong thư phòng sau tấm bình phong là một trận phong lưu.
Phượng Phi Vũ mấy ngày không được cận thân nữ tử này, chỉ cảm thấy làm chuyện gì cũng bồn chồn không yên. Hiện tại rốt cục cũng có thời gian rảnh phải hung hăng yêu thương một phen, phát tiết tinh lực tích luỹ mấy ngày nay, còn cả nôn nóng trong lòng mà chính chàng cũng không hiểu rõ.
Khương Lê ngược lạn bởi vì phong thư này, mà tâm tư nàng lạn vui vẻ thoải mái hẳn.
Nếu tên Khương Hoà Nhuận đã có trên gia phả hoàng thất Ba quốc, vậy việc nàng theo ân sư tới thư hội liền có thể danh chính ngôn thuận rồi.
Nghĩ như vậy, liền cảm thấy phụ vương ngược lại hiếm khi làm được chuyện tốt thế này.
Sáng ngày thứ hai, Phượng Phi Vũ đã vào triều từ sớm. Khương Lê thức dậy duỗi một hồi lưng mỏi, hoãn một thân eo đau, mới nhớ tới một chuyện.
Bởi vì Cơ Vô Cương bị giam giữ, mặc dù sau đó đã tra xét rõ ràng thân phận của hắn, nhưng muốn thả ra, vẫn còn cần người bảo lãnh chứng minh thân phận của hắn.
Khương Lê không muốn Khương Chi ra mặt, tất nhiên là nàng phải đến, thế là rời giường rửa mặt, sau đó tới nhà lao ký tên bảo lãnh, đưa Cơ Vô Cương ra.
Cơ Vô Cương mặc dù ở trong lao một đêm, nhưng khi ra ngoài tinh thần cũng không suy sụp hay sợ hãi, hắn như chắc chắn rằng Khương Lê sẽ đến đón hắn.
Sáng sớm cuối hè không khí khá mát mẻ.
Y phục trên người Cơ Vô Cương tuy có chút nếp uốn, nhưng tinh thần rất tốt, ôn tồn lễ độ cười một tiếng.
Tính ra, Khương Lê một mực không cho vị cố nhân này sắc mặt tốt, thế nhưng Cơ Vô Cương chưa từng tỏ ra buồn bực, có thể thấy được hàm dưỡng rất tốt.
Nhưng Khương Lê cũng không dám chủ quan, chỉ xị mặt nói:
- Nên nói thì đều đã cùng quân nói rõ ràng, vậy tại sao vẫn tới đây dây dưa là có ý gì?
Cơ Vô Cương chỉ có thể lần nữa cúc lễ:
- Xin tiểu công tử chớ có ưu phiền, ngày đó tại hạ đã nghe rõ ràng, cũng sâu sắc cảm thấy tiểu vương tử nói có lý. Nếu vương tử không muốn tại hạ quấy rầy cuộc sống bình yên của đại vương tử, tất nhiên cẩn tuân quân mệnh, tuyệt sẽ không âm thầm đi tìm.
Khương Lê thấy hắn nói chắc chắn như vậy, ngược lại có chút ngoài ý muốn. Không khỏi liếc hắn một cái.
Cơ Vô Cương cười nói:
- Giám ngục Đại Tề soát người nghiêm, trên người dù một vụn bạc cũng bị vơ vét sạch. Không biết quân có thể mời tại hạ một bữa cơm không?
Khương Lê đưa một ánh mắt cho Thiển nhi, Thiển nhi móc hầu bao ném cho Cơ Vô Cương, thô lỗ nói:
- Cầm đi mua đồ ăn!
Cơ Vô Cương lại bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tại hạ cũng không phải là tên ăn mày, quân làm gì lấy lệ như vậy? Lần này quốc quân ngoại trừ thư ra, còn có vài lời muốn bàn giao lại với tiểu vương tử, tại hạ cũng muốn hoàn thành những việc quân vương giao cho!
Kỳ thật Khương Lê cũng hiếu kì phụ vương mưu trí có hạn tại sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng nhận nàng làm nhi tử?
Nghĩ như vậy, liền đi tới trà lâu cuối phố, gọi mấy loại điểm tâm, sau đó chia làm hai bàn khác nhau ngồi xuống.
Cơ Vô Cương đầu tiên là kính cẩn chắp tay hành lễ với Khương Lê, sau đó nói:
- Từ khi tương phùng tại Thuận Đức, lời quân nói với tại hạ, như chiếc đỉnh trên đầu. Tại hạ đem việc trấn hưng Ba quốc đặt lên người đại vương tử, thực sự là không công bằng. Sau khi suy xét lại, liền trở về Ba quốc hướng quốc vương xin phục chức nhận lệnh. Lần này tới Đại Tề, là bởi vì quốc quân nghe nói Đại Tề xây dựng kênh đào, quốc khố eo hẹp, nên có đưa tới hai mươi thuyền chở gỗ đá và vật liệu xây dựng tới, để bày tỏ lòng thành, thuận tiện lại mệnh tại hạ thăm hỏi hai vị vương tử... Là tại hạ cả gan đã nói hết cảnh ngộ hiện tại của ngài cho quốc vương, nếu trong lòng công tử có bất mãn, chi bằng hãy trách phạt tại hạ.
Cơ Vô Cương nói nghe thì nhẹ nhàng, thế nhưng trong lòng Khương Lê lại biết quá trình này nhất định là khúc chiết phức tạp.
Vị nam tử tuấn tú này, cũng không phải là kẻ tầm thường, hắn đột nhiên trở về Ba quốc, lại lấy được vị trí vương tử chính thống cho mình, nhất định là có thâm ý khác. Chỉ là không biết mục đích của hắn tột cùng là gì?
Khương Lê uống một hớp trà:
- Mời quân nói thẳng, ngươi làm như vậy dụng ý là gì?
Cơ Vô Cương cũng không có ý giấu diếm, nố thẳng:
- Đương nhiên là hi vọng tiểu Khương công tử ngài một ngày nào đó, có thể cùng đại vương tử, danh chính ngôn thuận trở lại Ba quốc.
Khương Lê nhíu mày không nói gì, Cơ Vô Cương ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn Khương Lê chậm rãi nói:
- Tiên tổ Ba quốc tiến vào Đông Thổ, trải qua khó khăn trắc trở. Tại hạ nhớ kỹ, tiên hiền trong lịch sử từng ghi chép lại, khi tới đông thổ xuất hiện thánh nữ, nàng trí tuệ dũng cảm, khiến dân chúng tin phục, từ đó con dân Ba quốc mới có thể ở lại đông thổ bám rễ, an ổn sinh sống... Ngài là ngoại tôn nữ của Tiên vương Ba quốc, trên thân chảy chính là m.á.u của thánh nữ lưu truyền lại, có lẽ có một ngày, ngài cũng có thể như thánh nữ, vì con dân Ba quốc chỉ điểm một hai...
Con ngươi Khương Lê bỗng nhiên co lại, nàng cảm thấy mình thật sự là quá coi thường tên Cơ Vô Cương này rồi.
Hắn thế mà là ám chỉ mình, tương lai trở lại Ba quốc tranh đoạt ngôi vị nữ đế, đây là vọng tưởng lớn mật điên cuồng quá mức.
Kiếp trước hắn một mực chỉ khăng khăng bồi dưỡng ca ca Khương Chi, vậy mà kiếp này không biết vì sao đột phá nảy sinh ý nghĩ, muốn nâng đỡ nàng về nước kế vị! Qủa thực khiến Khương Lê vô cùng bất ngờ.
Nàng cảm thấy sáng sớm, cùng tên điên trò chuyện đủ rồi, nên hiện giờ muốn rời đi ngay lập tức.
Thế nhưng Cơ Vô Cương nhìn đám thị vệ đứng chờ ở trà lâu, lại hỏi:
- Chẳng lẽ tiểu công tử ngài thật cam tâm bị vây khốn trong phủ Thái tử nho nhỏ đó, làm chim hoàng yến trong chiếc lồng vàng kim? Nếu như không muốn làm, chạy trốn? Người có thể trốn tới đâu?
Lời này, đã nói trúng vào tâm tư Khương Lê, nàng lại chậm rãi tiếp tục ngồi xuống, đánh giá Cơ Vô Cương nói:
- Xem ra quân tra xét rất kĩ càng mọi chuyện liên quan tới ta. Thế nhưng trở về Ba quốc thì sao? Một tiểu quốc yếu ớt nhỏ bé, trong khoảnh khắc sẽ bị cường quốc hủy diệt không còn một mống, cần gì phải đ.â.m đầu vào để chịu chết?
Cơ Vô Cương chắp tay nói:
- Tiểu công tử ngài trước đó nhắc nhở tại hạ mối lo Lương quốc, có thể thấy được ánh mắt nhìn xa trông rộng. Thế nhưng cho dù là nước yếu, nhưng cũng có ý chí sinh tồn. Hiện tại Ba vương không biết thu liễm, càng không hiểu được thuật đế vương cân bằng thế lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, thực sự trước sau gì cũng bị Lương quốc chiếm đoạt. Nhưng mà, hiện tại Lương quốc cùng Đại Tề trở mặt, nào có tâm tư chiếm đoạt, thôn tính chư quốc? Mà Ba quốc lại thần phục Đại Tề, ở cách trung nguyên quá xa, đất nước lại quá nhỏ bé...
Nói đến đây, hắn lại lần nữa chắp tay thi lễ, nhìn Khương Lê ánh mắt tràn ngập kiên định:
- Tại hạ tin tưởng con mắt nhìn người của mình, so với đại công tử, ngài mới là người thích hợp hơn!
Hôm đó, Khương Lê dùng xong điểm tâm rồi mới cùng Cơ Vô Cương ai đi đường nấy.
Nàng cũng không phải là bị Cơ Vô Cương thuyết phục, nổi lên dã tâm làm nữ đế. Chỉ là khi Cơ Vô Cương nói chuyện, khiến nàng mở ra một suy nghĩ khác.
Hiện tại, nàng bị vây dưới tên tuổi "Khương Tú Dao" nên bị bó buộc, hơn nữa vì quyền thế Phượng Phi Vũ ngập trời nên nàng ẩn núp dưới đôi cánh của chàng.
Thế nhưng nếu như đúng theo lời Cơ Vô Cương nói, lấy danh nghĩa tiểu chất tử Ba quốc trở về Ba quốc, chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao?
Đương nhiên, phụ vương hiện tại đối với mình vẻ mặt ôn hoà, là bởi vì nàng được trữ quân Đại Tề sủng ái, bỗng nhiên có chút hữu dụng thôi. Nếu cứ như thế trở về, nhất định sẽ không được chấp thuận.
Thế nhưng Ba quốc vốn cũng không phải là nơi mà nàng muốn an thân, chỉ cần có thể từ trong Lạc An thoát thân được, nơi nào mới là nơi nàng có thể lưu lại?
Mà lần này Mặc Trì thư hội, càng là không thể không đi.
Khương Lê nghĩ tới đây, bước chân lập tức nhẹ nhàng đi nhiều.
Sau khi rời khỏi trà lâu, trở về phủ Thái tử. Nàng liền an tĩnh chờ Thái tử trở về, đề cập với chàng chuyện tham gia thư hội.
Sau khi Thái tử hạ triều, tiểu Khương công tử một đường ân cần cùng chàng vào trong thư phòng, giúp chàng gỡ mũ, cũng cẩn thận từng li từng tí đề cập tới chuyện tham gia thư hội.
Phượng Phi Vũ nghe xong, nghĩ cũng không nghĩ, liền xị mặt nói:
- Cô bây giờ đang bận công chuyện, không thể thoát thân đi cùng nàng được, nghe nói thư hội năm nay không cử hành tại Đại Tề, mà là ở tại Ngụy quốc, lại còn đi lâu như vậy... Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT