Tào Khê nghe cũng cảm thấy hợp ý nàng.

Hai người kia không phải một trước một sau được Thái tử ân sủng sao? Ngồi xem họ chó cắn chó như thế nào.

Đáng tiếc Tào Khê cho rằng mình an bài xảo diệu, nhưng đợi đến khi lời này truyền tới tai Điền Oánh, lại chỉ đổi được một tiếng cười kinh bỉ.

Lại còn coi nàng thành kẻ ngu sao? Tiểu Khương công tử gian díu với Tĩnh cơ?

Cho dù chuyện này có thật thì sao? Đừng nói là một dắng thiếp nho nhỏ, ngay tới cả nàng là nhân tuyển vị trí Thái tử phi, nhưng bị tiểu Khương công tử cưỡng hôn, cởi áo, bị Thái tử bắt gặp mà còn chẳng có chuyện gì đó sao?

Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy Thái tử đúng là thiện vị quá mức, vậy mà nam sủng còn dược sủng ái hơn cả một trắc phi.

Trong nội tâm nàng mặc dù cực hận, nhưng đã được giáo huấn. Nếu như lại nháo một màn tróc gian như vậy, có lẽ chỉ mình Tĩnh cơ bị xử trí, chứ chẳng chạm được tới khối thịt trong tim Thái tử đâu!

Loại chuyện cắm đầu xông trận như vậy, kẻ nào thích thì đi mà làm. Lần trước thị nữ của nàng bị đạp vào trong hồ, nên hiện tại thấy tiểu Khương công tử nàng liền đi đường vòng.

Tào Khê muốn nàng ra mặt, không có cửa đâu!

Còn Tào Khê bên kia đợi mãi vẫn không thấy Điền cơ có động tĩnh, ngược lại trong lòng càng thêm lưu tâm động tĩnh của tiểu Khương công tử và Tĩnh cơ.

Tiểu Khương công tử vậy mà tới giờ cũng không biết mình bị người ta theo dõi đâu.

Ở thư viện sắp sửa tới kì thi, Khương Lê mặc dù tài học có chút nông cạn, không so được với mấy kẻ bái danh sư từ nhỏ kia. Nhưng cũng may Mộc Phong tiên sinh không phải một vị phu tử cứng nhắc, mà còn là người biết chú trọng với kế sách trị quốc an dân.

Khương Lê ở kiếp trước qua lại trong vòng quyền quý, thứ tích lũy được nhiều nhất chính là phán đoán về hậu kỳ Đại Tề và quan hệ giữa các quốc gia, thứ đó đám đệ tử ở thư viện không thể so được với nàng.

Kể từ đó, nàng thăng cấp được vào học trong Thiên Cán, mặc dù có chút vất vả, nhưng bù lại thường xuyên được lộ mặt trước phu tử, đưa ra được ý kiến của bản thân.

Mộc Phong tiên sinh cũng không bồi dưỡng một đám đệ tử đàm binh trên giấy. Cho nên dù học tốt, mà không vận dụng được vào thực tế thì cũng vô dụng.

Cuộc thi lần này, chính là cơ hội cho nhóm đệ tử biểu lộ tài năng của mình.

Toàn bộ các trường học ở Đại Tề mỗi năm đều tổ chức thi đấu lục nghệ.

Cái gọi là lục nghệ. Chính là lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số.

Mộc Phong tiên sinh tuân theo "Nuôi quốc tử lấy đạo, chính là giáo chi lục nghệ, thụ nhân chi đạo".

Khi Mộc Phong tiên sinh còn trẻ, đã từng xướng nghị cùng mấy vị đại nho, cử hành thư hội, để đám môn sinh đệ tử có thể nhìn thấy cục diện bên ngoài, nhìn được thiên hạ rộng lớn.

Dự tính ban đầu vốn là tốt, đáng tiếc nhóm môn sinh đệ tử càng ngày càng say mê trên con đường công danh, sách và lễ đều dụng tâm rèn luyện nhiều nhất. Còn các phương diện khác chỉ hời hợt mà thôi.

Cho nên những đệ tử xuất sắc ở một phương diện thì chẳng có gì hiếm lạ cả, còn lục nghệ cân đối thì mới ít ỏi tới đáng thương.

Thí dụ như những năm qua rất nhiều thư viện, trên phương diện kỵ xạ nhân tài đều tàn lụi, có khi thậm chí còn không thể tìm được đệ tử, phải mời người ngoài vào cho đủ số lượng.

Năm nay cuộc so tài giữa các thư viện lại sắp tới. Mộc Phong tiên sinh sắp xếp danh gạch thi đấu cũng rất căng thẳng.

Mỗi một thiếu niên đều đang trong độ tuổi hăng hái nhất, ai mà không muốn lập danh giữa các chư quốc cơ chứ?

Nhưng Khương Lê lại là một kẻ chẳng màng danh lợi. Ngẫm tới đám đệ tử chư quốc đều tập tụ một chỗ, cũng không biết tiểu quốc Ba Quốc có góp vui hay không?

Nhưng dựa theo hiểu biết của nàng về phụ vương, tự xưng mình là tài tử, tất nhiên sẽ phái người tới tham dự, cướp lấy danh tiếng cho Ba quốc.

Đến lúc đó nàng trước mặt người kia lộ mặt, nói ra tên Khương thiếu phó Đại Tề, chẳng phải sẽ thành nhân bánh sao? Vẫn nên dọn ổ ở Lạc An thì hơn, mỗi ngày vui chơi du ngoạn, thuận tiện chậm rãi đợi thời cơ rời đi là được.

Cho nên khi Mộc Phong tiên sinh công bố danh sách có tệ Khương Hòa Nhuận, thật sự là dọa  cho nàng giật mình chảy một thân mồ hôi lạnh.

Cũng không đợi nàng mở miệng khước từ, Mộc Phong tiên sinh đã dùng từ ngữ sắc bén nói:

- Vốn cho là, năm nay nếu thi âm luật và kỵ xạ, còn phải dùng bạc thuê người tới miễn cho thư viện mất mặt, không nghĩ tới lại có một nhân tài như ngươi và Đậu Tư Võ. Nhất là ngươi, xạ kỹ tinh thông, âm luật thông thạo, chớ cô phụ kỳ vọng của vi sư và các vị phu tử.

Đậu Tư Võ sau khi vào thư viện, từ trước tới nay chưa từng gặp mặt Mộc Phong tiên sinh, chứ đừng nói được tiên sinh dùng từ ngữ như vậy tán dương mình. Lập tức tự cảm thấy mình là cột trụ của thư viện, là pháp bảo cứu mạng của tiên sinh.

Cả người đều kích động cứng đơ, dưới lớp y phục mơ hồ hiện ta cơ bắp cuồn cuộn, ôm nắm đ.ấ.m nói:

- Lần này đại biểu thư viện xuất chinh, tuyệt không cô phụ trọng thác của tiên sinh.

Khương Lê nhìn đôi mắt Mộc Phong tiên sinh dưới lớp da nhăn tỏa ra ánh sáng, cũng ngại ngùng, không dám đứng trước mặt ông nói:" Đệ tử không tham gia được, tiên sinh ngài vẫn là dùng tiền thuê người tới bổ sung cho đủ số lượng đi."

Thế là nàng không lên tiếng, suy nghĩ chuyện này phải để Thái tử mặt đen ra mặt mới thỏa đáng.

Đến lúc đó Điện hạ lấy cớ công sự bận rộn, không thể để Thiếu phó rời đi làm lý do cự tuyệt, nàng lại lưu luyến không rời đưa tiễn ân sư cùng đồng môn đi thi có sĩ diện hơn nhiều.

Trong lòng nghĩ như vậy, nàng từ trong thư viện bước ra, lại phát hiện trên phố có một bóng dáng đứng chờ, chính là âm hồn bất tán Cơ Vô Cương.

Công tử như ngọc của Ba quốc, cho dù đứng ở giữa phố xá Lạc An phồn hoa phong thái cũng không giảm, một thân y phục màu xám nhạt, tay áo dài rộng, sa y cũng màu xanh nhạt lộ ra bên trong tay áo. Bóng dáng cao gầy, mặt mũi không che giấu được mang theo phong tình nơi dị quốc, khiến mọi người đi qua đều ghé mắt quay lại nhìn.

Khương Lê không nghĩ tới một chén trà nóng vậy mà không làm nản suy nghĩ của kẻ này, lại còn một đường đuổi theo tới tận đây.

Nàng lòng nghi ngờ hắn đến tìm ca ca, liền đứng thẳng thân hình bình tĩnh nhìn Cơ Vô Cương, trong mắt ẩn ẩn lộ ra hung quang.

Thế nhưng là Cơ Vô Cương lại là hướng về phía nàng kính cẩn hành lễ, sau đó từ trong n.g.ự.c lấy ra một phong thư nói: 

- Lần này đến, là thay quốc quân đưa thư cho tiểu Khương công tử, xin công tử xem qua.

Khương Lê trong lòng giật mình, ý của Cơ Vô Cương, chính là lá thư này do phụ vương viết?

Phụ vương viết thư, như thế nào lại nhờ Cơ Vô Cương đưa tin?

Mà trong thư viết cái gì, nàng hoàn toàn không biết. Nếu như một khi có ngôn từ muốn nàng gây bất lợi cho Đại Tề, nàng vừa nhận được thư, liền chính là tội danh thông đồng với bên ngoài, làm hại Đại Tề!

Trong nháy mắt, trong đầu Khương Lê lướt qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng đành phải ra một kết luận, thân ở trước cửa thư viện, phong thư này, nàng không được nhận!

Nhưng khi nàng coi như không nhìn thấy, quay người bước lên xe ngựa. Thì bức thư trong tay Cơ Vô Cương lại bị người khác nhận lấy.

Khương Lê quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên đến cổ họng.

Chẳng biết Phượng Phi Vũ tới đây từ bao giờ, đưa tay nhận lấy phong thư kia.

Vốn chàng cho rằng những ngày gần đây đều không đón Khương Lê tan học, hôm nay rảnh rỗi, nhớ tới chuyện nàng tự mình đến phủ nha đón mình hồi phủ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, liền bắt chước. Một thân thường phục tới đây, thuận tiện có thể ngắm nhân tình thế thái trên phố rồi đón nàng hồi phủ.

Ai ngờ tại đại môn của thư viện, lại trông thấy một màn"đẹp mắt" như vậy. Hai vị khiêm khiêm công tử một cao một thấp, cách con đường tương vọng, bốn mắt nhìn nhau.

Hai vị công tử đều là huyết thống dị vực Ba quốc, khuôn mặt nhu hòa, thanh tú bên trong mang theo một phần cứng rắn.

Chỉ một lát, người cao gầy bước tới, trong tay cầm một phong thư, muốn giao cho vị công tử thấp hơn.

Hai phụ nhân đứng ở đầu đường liên tục quay đầu nhìn, còn thấp giọng bàn tán:

- Thật sự là đáng tiếc, một đôi này kém chút nữa là thành một đôi bích nhân. Nếu là một nam một nữ, đến lúc đó trai tài gái sắc, châu liên bích hợp, quả thực đẹp tới mức muốn mạng người mà!

Người nói vô ý, người nghe có tình. Phượng Phi Vũ mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng đứng ở góc đường, bốn phía xung quanh thái tử lại âm phong từng trận.

Hai phụ nhân kia mắt mù mới đúng, nào có chỗ nào xứng đôi?

Khi chàng tới gần, ngược lại mới nhận ra người thanh niên Ba quốc này, không phải chính là tài tử chàng từng gặp trên yến hội ở Thuận Đức sao?

Nội tâm lưu chuyển, lập tức liền nhớ tới Khương Lê có từng nhắc tới vị thanh mai trúc mã, tựa hồ càng nghĩ càng cảm thấy là thật... Mà phong thư kia... Sẽ không phải là thư tình biểu đạt tương tư trong lòng đó chứ?

Nghĩ đến đây, chàng liền lập tức sải bước tới, trực tiếp nhận lấy lá thư kia, sau đó lãnh đạm nói với thị vệ bên cạnh: 

- Dẫn người này xuống!

Thị vệ theo lời, liền bắt lấy Cơ Vô Cương.

Thế nhưng là Cơ Vô Cương cũng không bối rối, chỉ thuận thế quỳ trên mặt đất, khiêm tốn hành lễ với Phượng Phi Vũ nói:

- Sứ giả Ba quốc Cơ Vô Cương, tham kiến Thái tử điện hạ.

Phượng Phi Vũ nghe thấy vậy mày rậm chau lên, lạnh lùng hỏi: 

- Sứ giả Ba quốc? Cô làm sao lại nhớ là trước đó không lâu ngươi vẫn là khách khanh của Thái thú Thuận Đức?

Cơ Vô Cương cũng không chút hoang mang, chỉ nói:

- Tại hạ trước kia tại Ba quốc làm ban sai, chỉ là bởi vì sức khỏe nên phải từ quan, liền mai danh ẩn tích đi buôn bán, mở cửa hàng sống tạm mà qua ngày ở vài nơi mà thôi. Với Thái thú Thuận Đức bất quá là mới quen đã như thân, chưa nói tới làm khách khanh. Vài ngày trước, quốc quân Ba quốc bởi vì cần dùng người cũ, liền triệu tại hạ hồi vương đình, bây giờ là phụng ý chỉ quốc quân đi sứ Đại Tề, thuận tiện đưa cho tiểu vương tử một phong thư nhà.

Phượng Phi Vũ thờ ơ đánh giá hắn, thanh niên này bên hông thật sự có treo lệnh bài của sứ giả các nước, mà hai ngày trước quả thực Ba quốc có phái sứ giả đến đây.

Chỉ là trong kinh thành, sứ giả các quốc gia quá nhiều, nên sứ giả Ba quốc thật sự là không có tiếng nói, lập tức bị xếp tại đằng sau, ước chừng phải bảy tám ngày sau mới triệu kiến.

Nhưng mà những chuyện này tất nhiên là có người chuyên thẩm tra, Phượng Phi Vũ nhìn thấy cái gì Cơ cái gì Vô này không vừa mắt, cho nên muốn hắn đêm nay chịu khổ lao ngục một phen.

Vì vậy mặc dù biết, nhưng Thái tử Điện hạ cũng lười nghe hắn nhiều lời, chỉ nhanh chân đi đến bên cạnh xe chỗ Khương Lê đang đứng ngây người, cau mày nói: 

- Còn muốn nhìn hắn tới bao giờ? Lên xe!

Khương Lê vội vàng chui vào trong xe ngựa, mà Phượng Phi Vũ cũng bước lên.

Thế nhưng khi hai người ngồi ở trong xe ngựa, Phượng Phi Vũ cũng không nói lời nào, chỉ xoay xoay dấu ấn trên phong thư da dê, dò xét biểu tình của Khương Lê.

Khương Lê quả thực không biết trong phong thư viết hổ báo cái gì, nhất thời ngồi yên lặng, lo sợ bất an.

- Nhiều mồ hôi như vậy, lau đi.

Thái tử đột nhiên đưa một chiếc khăn tay tới cho nàng.

Khương Lê lúc này mới phát hiện trên trán đổ đầy mồ hôi, không khỏi cười gượng một tiếng, nhận lấy khăn tay lau trán.

Cứ như vậy, hai người đều không nói gì, một đường yên lặng về tới phủ Thái tử.

Phượng Phi Vũ trực tiếp tới thư phòng ngồi xếp bằng, sau đó từ trên mặt bàn lấy ngân đao, mở phong thư ra, rút một mảnh lụa thư ra ngoài.

Khương Lê quỳ ở trước mặt, cẩn thận từng li từng tí vươn cổ lên,nghĩ đọc được một hai chữ cũng tốt, còn có đối sách ứng phó.

Nhưng Phượng Phi Vũ tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng, cố ý nâng mảnh lụa lên cao, không cho nàng nhìn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play