Lý Phượng Kỳ mang theo năm ngàn tinh nhuệ đến thẳng sơn trại.
Đội quân Huyền Giáp chỉnh tề như một, thanh thế cuồn cuộn, lá cờ màu đen thêu chữ "Kỳ" vàng bay phấp phới trong gió, một đường giục ngựa chạy gấp rút, chấn động tới vô số chim thú.
Thám tử thành Ký Châu cũng bị kinh động, vội vàng vào thành báo tin.
Chờ khi đoàn người của Lý Phượng Kỳ đến dưới chân núi, chỉ thấy Ân Thừa Ngô vội vội vàng vàng mang người tới nơi, thời điểm nhìn thấy hắn ngồi trên lưng ngựa thần sắc kinh sợ, rất nhanh thu liễm lại, chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Còn chưa chúc mừng Vĩnh An vương giải được ngoan độc, Vương gia muốn tới thành Ký Châu của ta làm khách, sao lại không báo để tiền trạm cho người thông báo với ta một tiếng? Ta có thể bày rượu ngon thiết đãi Vương gia."
Lý Phượng Kỳ sốt ruột đi đón người, lười cùng hắn nói chuyện, ngữ khí qua loa nói: "Ân tướng quân không cần khách khí như thế, lần này ta đến đây, bởi vì Vương phi của ta bị người Tây Hoàng bắt cóc trốn tới cảnh nội Ký Châu, chuyện gấp phải giải quyết nên mới tự mình đến đây một chuyến. Hẳn là tướng quân sẽ không để ý."
Nói xong vung tay lên, quay đầu ngựa muốn dẫn người lên núi: "Đi, tất cả theo ta lùng bắt tặc tử Tây Hoàng, nghênh đón Vương phi hồi Bắc Cương."
Phía sau hắn đội quân Huyền Giáp đồng loạt hô: "Lùng bắt tặc tử Tây Hoàng! Nghênh đón Vương phi hồi Bắc Cương!"
Thấy bọn họ tự biên tự diễn muốn lên núi, Ân Thừa Ngô mạnh mẽ kéo lại thể diện, chặn ở phía trước, nhấn mạnh nói: "Vương gia, đây là Ký Châu, cho dù tặc tử Tây Hoàng lẻn vào, cũng nên từ Ký Châu ta động thủ. Vương gia không bằng ở chỗ này chờ, ta ra lệnh người tiêu diệt tặc tử, nhất định đưa Vương phi bình an trở về."
"Ân tướng quân có ý gì?" Lý Phượng Kỳ ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn hắn: "Tây Hoàng dám to gan bắt cóc mẫu thân và Vương phi của ta, thù này bản vương đương nhiên phải tự mình đi báo. Tướng quân đây là muốn ngăn cản, hay là mưu toan bao che cho tặc tử Tây Hoàng?"
Không ngờ bị hắn nói ngược, Ân Thừa Ngô đè lại hỏa khí nói: "Vương gia cả nghĩ quá rồi, chỉ là việc này dù sao cũng trong địa giới của Ký Châu ta..."
"Ý của Ân tướng quân là, muốn bản vương cai quản Ký Châu thành, mới có thể lên núi tiêu diệt tặc tử Tây Hoàng?" Lý Phượng Kỳ thần sắc chìm xuống, rút ra trường đao bên eo chỉ về phía hắn, khinh bỉ nói: "Nếu ngươi khăng khăng muốn như vậy, cũng không phải không thể."
Hắn nói chuyện khiêu khích tâm ý mười phần.
Đội quân Ân gia phía sau Ân Thừa Ngô kích động rối loạn, nhưng đầu lĩnh là Ân Thừa Ngô lại không dám nói tiếp.
Vĩnh An vương cường hãn, ngay cả phụ thân hắn Ân Tiếu Chi đều từng than thở mặc cảm không bằng y. Nếu có khả năng, Ân gia cũng không nguyện ý chính diện đối mặt với Bắc Cương như hiện tại.
Bây giờ Ân gia mang trên đầu cái mũ phản đảng, là đại địch của triều đình. Nếu lúc này chọc giận Vĩnh An vương, khai chiến với Bắc Cương, hai mặt cùng bị tấn công, trái lại triều đình sẽ thành ngư ông đắc lợi.
Huống chi xác thực kinh thành truyền đến tin tức, lão Vương phi và Vương phi đều bị người Tây Hoàng bắt cóc, tuy rằng hắn và phụ thân vẫn nghi ngờ chuyện này, hoài nghi là cái bẫy do Vĩnh An vương đặt ra. Nhưng coi thần sắc khi nãy của hắn, không giống như làm bộ.
Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển qua mấy loại khả năng, lại nghĩ tới vạn lạng vàng vừa gặp nạn.
Thi thể hộ vệ đã phái người kiểm tra qua, một nửa trong số đó chết do một mũi tên xuyên qua yết hầu, tài bắn cung vô cùng chuẩn xác, tuyệt đối không thể là sơn phỉ thông thường gây nên. Mà giả thiết là có người Tây Hoàng lẻn vào cảnh nội Ký Châu thì có thể giải thích được.
Người Tây Hoàng đến cướp người, chọn tuyến đường đi qua Ký Châu có thể tránh được sự truy bắt của triều đình, bọn họ trốn ở trong núi, mượn thân phận sơn phỉ yểm trợ, hoạt động trong nội cảnh Ký Châu. Thậm chí rất có thể đã phát hiện bí mật của Chu Câu Trấn...
Ân Thừa Ngô cân nhắc chốc lát, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, giả cười nói: "Vương gia nói quá lời, Ký Châu và Vị Châu liền nhau, vốn nên cùng nhau trông coi, nào đến nỗi này."
Nói xong giơ tay, ra hiệu đội quân phía sau lui về nhường đường.
"Vậy cám tạ ngươi." Lý Phượng Kỳ qua loa chắp tay, mang đám người lên núi.
*
Diệp Vân Đình chờ ở trước cửa trại, Diệp Vọng và nhóm ám vệ nhóm đi thông báo người bên trong trại thu thập hành trang.
Lang Vương đi săn bên ngoài nghe được tiếng kêu của A Thanh đã quay trở về trại, lúc này đang lẳng lặng ngồi xổm bên người Diệp Vân Đình.
Thời điểm Lý Phượng Kỳ mang người đuổi đến, nhìn thấy Diệp Vân Đình khoác áo choàng lông sói màu đen, đứng trước cổng trại cũ nát, lẳng lặng nhìn về hướng hắn tới. Tuyết rơi đầy người y, nhưng y lại cố tình không phẩy đi, đôi mắt bình tĩnh thời điểm nhìn thấy hắn như nổi sóng, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ.
Dường như cố ý đứng chờ hắn.
Hắn nhảy xuống ngựa, nhanh chân bước về phía y.
Chờ đi tới trước mặt, lại có chút bồi hồi dừng lại, cẩn thận phẩy đi hoa tuyết rơi trên vai hắn, sau đó ôm người vào trong ngực: "Ta đến chậm."
"Không muộn, đến rất đúng lúc." Diệp Vân Đình bị hắn ôm thật chặt, cằm đặt trên hõm vai hắn quyến luyến cà cà, lại nói: "Chân của ngài đã khỏi hẳn chưa?"
Thời điểm Lý Phượng Kỳ rời kinh, chỉ có thể đi lại bình thường. Hai người xa cách mấy ngày, hắn đã có thể giục ngựa rong ruổi.
Diệp Vân Đình hơi có chút tiếc nuối, không thể tham dự trong đó.
"Ân, tốt rồi."
Lý Phượng Kỳ nhân cơ hội hôn một cái lên lỗ tai của y, thấp giọng nói: "Chờ trở về Bắc Cương, cho ngươi xem thử."
Diệp Vân Đình: "..."
Bầu không khí lưu luyến khi gặp lại bị một câu nói của hắn phá hư không còn gì.
Y mặt không cảm xúc đẩy người ra, nói: "Trước tiên làm chính sự đã."
Lý Phượng Kỳ chỉ có thể tiếc nuối buông y ra, nhìn quảng trường trong trại từ từ tập hợp người đến: "Ân Thừa Ngô mang người chặn dưới chân núi, phải nghĩ lý do tạm thời lừa gạt hắn."
Hôm nay hắn tận lực cắt đứt tin tức từ Chu Câu Trấn, Ân Thừa Ngô còn chưa biết tin, cho nên mới cố kỵ không hề động thủ.
Nhưng nếu để hắn phát hiện dị thường, phát hiện mỏ vàng đã đổi chủ, phỏng chừng muốn liều mạng khai chiến.
"Ngài nói với Ân Thừa Ngô thế nào?" Diệp Vân Đình hỏi.
Lý Phượng Kỳ thuật lại mấy câu nói với Ân Thừa Ngô lúc trước, lại bồi thêm một câu nói: "Lão thất phu này quá dễ lừa, tâm tư quá nặng, thông minh quá sẽ bị thông minh hại."
Diệp Vân Đình trầm tư chốc lát, cười nói: "Vậy thì thuận theo lời này nói đi, thủ phạm chính là người Tây Hoàng đã chạy trốn, sơn phỉ cấu kết Tây Hoàng, đương nhiên phải mang về hỏi cung, truy tra tung tích tặc tử Tây Hoàng."
"Như vậy cũng có thể được, chỉ cần tạm thời lừa gạt hắn." Chờ bọn họ đi rồi, Ân Thừa Ngô tỉnh táo lại cũng đã muộn.
Hai người đạt thành nhất trí, Diệp Vân Đình lên ngựa Lý Phượng Kỳ, những người còn lại thì bị năm ngàn Huyền Giáp quân "áp giải" xuống núi. Lang vương và chim ưng quá gây chú ý, không đi cùng đường với bọn họ, mà tự mình từ trong núi đi xuống.
Diệp Vọng cải trang đi lẫn trong đám người, một tay đỡ Triệu bà, một tay nắm cháu Triệu bà, tự tin thỏa mãn động viên những người đang lo sợ: "Không cần phải sợ hãi. Chờ ra khỏi địa phận Ký Châu bảo đảm không có chuyện gì."
Bách tính trong trại hoảng sợ, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay trại chủ mới đối xử với bọn họ vô cùng nhân từ, cuối cùng vẫn thấp thỏm nghe theo lời Diệp Vọng.
Vì vậy Ân Thừa Ngô đang chờ ở dưới chân núi chỉ thấy Lý Phượng Kỳ lên núi một chuyến, lúc xuống núi không chỉ có thêm một nam nhân, phía sau còn nhiều một đám người già trẻ em sắc mặt hoảng sợ.
Hắn nhíu mày, luôn cảm thấy trong đó có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra vấn đề, chỉ có thể tiến lên dò hỏi: "Vương gia, những người kia là..?"
Lý Phượng Kỳ liếc mắt một cái, ngữ khí hờn giận nói: "Ngừoi Tây Hoàng giảo hoạt, đã sớm bỏ chạy, trong trại chỉ còn dư lại mấy người này. Ta mang tất cả về thẩm vấn một phen, nói không chắc có thể hỏi ra manh mối tặc tử Tây Hoàng."
"Chuyện này..." Ân Thừa Ngô ngữ khí do dự, nhưng cũng không có lý do ngăn cản hắn. Cũng đã cho người lên núi, hắn phải đưa người về thẩm vấn tựa hồ cũng không có vấn đề gì. Nếu vì những người này nổi lên xung đột, cũng không đáng.
Ân Thừa Ngô do dự, Lý Phượng Kỳ cũng không nhiều lời với hắn, ngẩng đầu nói: "Vương phi bị kinh sợ, ta dẫn y trở về Vị Châu trước, không hàn huyên thêm với Ân tướng quân nữa, sau này rảnh rỗi lại tới cửa cám ơn sau."
Nói xong không chờ hồi đáp đã khí thế cuồn cuộn mang người rời đi.
Ân Thừa Ngô nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, trong lòng không dễ chịu.
Hắn đem các thông tin trước mắt sắp xếp lại một lần, nhưng cũng không phát hiện đã để sót cái gì, buồn bực lôi kéo dây cương: "Thôi, về thành trước!"
...
Nhưng trở về đến thành Ký Châu, hắn rất nhanh liền biết đến rốt cuộc là lạ ở chỗ nào rồi!
Thuộc hạ tới báo, bắt được một đám sơn phỉ ẩn náu trong núi, sau khi hỏi cung, đối phương rất nhanh liền khai ra chính mình cũng không biết sẽ phải cướp vàng, người giao phó bọn họ cướp hàng của đội buôn chính là trại chủ mới, ngừoi kia tên là Diệp Bạc Như, tự xưng là nhị công tử Tề quốc công phủ.
"..." Ân Thừa Ngô nghe xong, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Một đôi mắt tức giận trừng lớn, không thể tin nói: "Người trại chủ kia tên gì?!"
"Đối phương tự xưng Diệp Bạc Như." Thuộc hạ bẩm báo lên không biết vấn đề trong đó, đè nén sợ hãi lặp lại một lần.
"Được lắm Diệp Bạc Như! Được lắm Vĩnh An vương!" Ân Thừa Ngô mạnh mẽ hất bay cốc trà, khuôn mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: "Lập tức triệu binh theo ta đến Chu Câu Trấn!"
Cái gì là Diệp Bạc Như, trại chủ mới kia rõ ràng chính là Vĩnh An vương phi Diệp Vân Đình! Diệp Bạc Như chỉ là vỏ bọc của đối phương với nhóm sơn phỉ!
Lúc này hết thảy những chuyện không nghĩ ra đều thông suốt hết cả rồi!
Người Tây Hoàng bắt cóc rõ ràng là Vĩnh An vương tự biên tự diễn một màn kịch, Diệp Vân Đình trốn khỏi kinh thành, nhưng không đi qua Lục Châu, mà chọn tuyến đường đi qua Ký Châu. Y ở trong cảnh nội Ký Châu, không biết từ nơi nào biết được tin tức của mỏ vàng, báo cho Vĩnh An vương, âm thầm cướp đoạt vàng bạc của đội buôn, lại vu oan cho người Tây Hoàng cấu kết với sơn phỉ!
Mà Vĩnh An vương hôm nay đến đây, chính là cố ý tới tiếp ứng y, vậy vạn lạng vàng lúc này nói không chắc đã đến Vị Châu, thậm chí ngay cả Chu Câu Trấn cũng lâm nguy!
Mà hắn bởi vì kiêng kỵ Vĩnh An vương, miễn cưỡng để người chạy rồi!
Ngu xuẩn biết bao!
Ân Thừa Ngô suy nghĩ minh bạch tất cả, kìm nén lửa giận ngập đầu dẫn người đuổi theo hướng Chu Câu Trấn.
***
Mà lúc này, Lý Phượng Kỳ đã sớm đưa Diệp Vân Đình cùng với mấy chục trại dân, đi theo ký hiệu ám vệ lưu lại đến nơi giấu vàng, sau khi tất cả nhân mã hội hợp, vội vã hướng về Chu Câu Trấn.
Chờ lúc Ân Thừa Ngô mang binh đến, đoàn người Lý Phượng Kỳ đã đến Chu Câu Trấn.
Mà lúc này Chu Câu Trấn đã bị hai vạn quân Huyền Giáp trông coi kỹ càng như thùng sắt.
Ân Thừa Ngô nhìn thấy tất cả những thứ này, sao còn không rõ Lý Phượng Kỳ đã sớm chuẩn bị, hắn phẫn nộ gấp bội, không nhịn được chửi ầm lên: "Thằng nhãi ranh dám bắt nạt n gia ngươi đến đây!"
" Ân tướng quân đây là thế nào? Vì sao tức giận như vậy?" Lý Phượng Kỳ đổi một thân áo giáp, giục ngựa không nhanh không chậm đi ra, thủ vệ Huyền Giáp có kỷ luật mở ra một con đường, chờ hắn đi qua vừa khớp hợp lại.
Ân Thừa Ngô lúc này hận không thể ăn tươi nuốt sống, thấy hắn còn dám làm ra vẻ vô tội, hận đến nghiến răng nghiến lợi, rút đao giục ngựa muốn tiến lên giết hắn: "Hôm nay nếu như ta không giết ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta!"
Đao nặng tựa ngàn cân chém tới một nhát, bị Lý Phượng Kỳ thoải mái đỡ lại, hắn điều khiển đao của Ân Thừa Ngô, vẫn dùng thái độ kia "Ngươi đang nói gì ta nghe không hiểu" nói: " Ân tướng quân sao lại tức giận như vậy, nên hạ hoả thôi. Vị Châu Ký Châu gắn bó như môi với răng, vốn nên cùng trông coi, bản vương sao có thể nhẫn tâm động thủ với tướng quân?"
Nói xong vận một kình lực to lớn ra, thiếu chút nữa đẩy Ân Thừa Ngô rơi xuống ngựa.
Ngoài miệng nói không đành lòng, nhưng trên tay không thiếu đi phần công lực nào.
Ân Thừa Ngô giữ vững thân thể, miễn cưỡng tĩnh táo, nói liền ba tiếng "Được": "Ngược lại là ta coi thường Vĩnh An vương vô liêm sỉ. Đã như vậy, để Ân mỗ phụng bồi ngươi. Nếu ngươi không trả mỏ vàng, Ân gia cùng ngươi không chết không thôi!"
Lý Phượng Kỳ lười biếng nâng đao: "Muốn chiến thì chiến, nhưng mỏ vàng trong miệng tướng quân là có ý gì."
Vẻ mặt hắn không hề sợ hãi biến sắc, rõ ràng là có ý định quỵt nợ.
Lúc trước Ân gia âm thầm tích trữ sức mạnh, che chở mỏ vàng ở Chu Câu Trấn đến gió thổi không lọt, vì không để người phát hiện dị thường, thậm chí còn không để số lượng lớn quan binh coi giữ Chu Câu Trấn, không nghĩ tới lúc trước cẩn thận, bây giờ tất cả lại thành cái cớ để Lý Phượng Kỳ chặn miệng bọn họ!
Rõ ràng chính là muốn ấn đầu Ân gia người câm chịu thiệt!
Ân Thừa Ngô sao có thể chịu được, nơi này chính là địa giới Ký Châu, Lý Phượng Kỳ nếu muốn đen ăn đen, vậy hắn sẽ khiến y có đi mà không có về!
Đang muốn hạ lệnh khai chiến, lại nghe phía sau có một binh tốt cưỡi ngựa nhanh chóng phi đến, miệng nói: "Đại tướng quân, lão tướng quân có lệnh!"
Ân Thừa Ngô ngừng lại động tác, xoay người lại, đã thấy binh tốt thở hồng hộc trình lên một phong thư.
Hắn nhìn chằm chằm lá thư đó, sắc mặt biến đổi, không thể không tiếp nhận. Nội dung viết trong thư không sai biệt lắm với những gì hắn dự đoán, phụ thân quả nhiên hạ lệnh lui binh.
Trong thư phân tích rất nhiều lợi và hại, dưới cái nhìn của hắn phụ thân đã lớn tuổi, đã không còn khí thế sát phạt quả quyết như lúc đầu.
Mỏ vàng Chu Câu Trấn là mạch máu của Ân gia, nếu không thể đoạt lại, đầu xuân sang năm một khi khai chiến với triều đình, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động! Vĩnh An vương mạnh mẽ đến đâu thì có làm sao, bây giờ hắn chỉ dẫn theo có hai vạn nhân mã, chỉ cần cản lại viện binh Vị Châu, bức bách bọn họ lui binh từ Chu Câu Trấn, mỏ vàng này vẫn thuộc về Ân gia.
Vĩnh An vương có năng lực cướp một lần, chẳng lẽ còn có thể cướp lần thứ hai?!
Nhưng dưới con mắt của người đưa thư tới, hắn không thể ngang nhiên cãi lời quân lệnh.
Lý Phượng Kỳ nhìn vẻ mặt khuất nhục không cam lòng của hắn, cười híp mắt chắp tay nói: "Thay ta đa tạ Ân lão tướng quân phải từ bỏ yêu thích. Ân tướng quân đi thong thả, bản vương còn chuyện quan trọng trong người, không tiễn được."
"..." Ân Thừa Ngô gắt gao cắn chặt răng mới không phun ra một ngụm máu đến.
Hắn âm u nhìn Lý Phượng Kỳ, giục ngựa rời đi.
Lý Phượng Kỳ quay đầu ngựa, cất giọng nói: "Bảo vệ tốt cho ta, chớ để cho vật bẩn thỉu bay vào đây."
Nói xong giục ngựa đi đến nha môn trên trấn.
Nha môn trước đây hiện tại trở thành chỗ đặt chân lâm thời của Diệp Vân Đình.
Lý Phượng Kỳ đi ra ngoài đối địch, Diệp Vân Đình ở bên trong thu xếp cho bách tính. Sau khi y sai người dò hỏi, đa số người dân nguyện lưu lại an cư ở Chu Câu trấn, sai người ghi nhớ lại, ít hôm nữa sau khi Vị Châu phái người tiếp quản Chu Câu Trấn, trùng tu xây dựng lại nha môn, cấp ruộng đất cho những người kia, để họ yên tâm ở lại nơi này. Còn một số sơn phỉ trốn ra từ mỏ quặng của Ân gia, khi biết bên ngoài chính là đội quân Huyền Giáp đại danh đỉnh đỉnh, nguyện ý gia nhập quân đội.
Lúc trước theo ám vệ xuống núi có ba mươi lăm sơn phỉ, bây giờ trở về chỉ còn mười tám người. Một nửa người không trở lại, hoặc là chết trong vụ cướp, hoặc đã bị Ân gia bắt được, cũng có số ít khả năng chạy trốn. Diệp Vân Đình từng cam kết với bọn họ, nếu có thể sống sót, thưởng một trăm lạng bạc, lấy công chuộc tội, trung hoà tội lỗi lúc trước.
Y cũng không nuốt lời,sau khi thưởng bạc lại nhắc chuyện này với Lý Phượng Kỳ.
"Gọi người tới an bài, nhưng đội quân Huyền Giáp cũng không dễ vào như vậy." Huyền Giáp quân đều là quân tinh nhuệ do các tướng quân Bắc Cương chọn ra, dưới trướng của hắn.
Diệp Vân Đình cười nói: "Bắc Cương Quân là được rồi, coi như cho những người này một cơ hội làm lại cuộc đời."
"Trước tiên không nói những việc này." Lý Phượng Kỳ thừa dịp bốn bề vắng lặng, đem người ép đến góc tường, cằm đặt trên cần cổ y, mái tóc chạm vào vành tai: "Ta đang nghĩ, mấy ngày nay... Ngươi có nhớ ta không?"
Từ thời khắc phải rời khỏi kinh thành, trong lòng hắn đã nhớ thương người trước mặt, ngược lại Diệp Vân Đình còn làm trại chủ, cướp vàng của Ân gia, thậm chí ngay cả Diệp Vọng mất tích đã lâu cũng tìm lại được, bây giờ gặp mặt cũng toàn nói với hắn những chuyện không quá quan trọng, nhìn không có nửa điểm thương nhớ.
Vĩnh An vương trong lòng không quá cao hứng.
Diệp Vân Đình bị hắn cọ hơi ngứa, nghe hắn thì thà thì thầm ấu trĩ oán giận, khuôn mặt không nhịn được khẽ cười.
Hai tay y nâng má người ta lên, đẩy hắn ra một chút, không chờ hắn nói chuyện đã hôn lên môi hắn.
Thanh âm khẽ khàng từ giữa răng môi tràn ra, tựa như than thở: "Đương nhiên nhớ rồi!"
Lý Phượng Kỳ đang ngập tràn oán giận nhất thời bị chặn lại, một tay đặt sau gáy y, cùng y trao đổi một nụ hôn kịch liệt mà lưu luyến.
"Đại ca! Ta nghe nói trên trấn có vàng —— "
Diệp Vọng hứng thú bừng bừng khoác đao tới tìm người, nhìn thấy trong góc tường có hai bóng người, nhất thời giống như con vịt đang kêu bị bóp chặt cổ, lập tức khàn giọng.
"Ta không thấy gì cả..."
Hắn che mắt, một bên qua khe hở nhìn ra phía ngoài, một bên bị Lý Phượng Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm mình sợ rụt đầu lùi về phía sau.
Diệp Vân Đình lỗ tai hơi nóng, đẩy Lý Phượng Kỳ ra, sửa sang quần áo lộn xộn, bình phục khí tức, dáng vẻ như không có chuyện gì hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Lý Phượng Kỳ bị đẩy ra, sắc mặt càng đen hơn. Ánh mắt trừng Diệp Vọng như hai cái đao, nếu không phải e ngại Diệp Vân Đình ở đây, phỏng chừng có thể lột da rút xương hắn.
"Không không không không, ta không muốn nói gì cả. Hai người cứ tiếp tục cứ tiếp tục." Diệp Vọng không yên, mông như bị thiêu cháy, xoay người chạy như bay.
Diệp Vân Đình: "..."
Y quay đầu lại trừng Lý Phượng Kỳ, nhìn xem ngài doạ nó thế nào.
Hết chương 95.
Soft quá đi mất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT