Sắc trời vừa sáng, mặt trời nhô lên từ phía chân trời, phân chia trời đất. Trên quan đạo hoang vu có một đội ngũ đang chậm rãi tiến lại gần.

Đó là một đội buôn, hơn trăm hộ vệ to cao mạnh khoẻ đi quanh năm chiếc xe ngựa, trên mỗi chiếc xe ngựa thượng đều có hai cái rương tử đàn lớn, trên góc viết một chữ "Ân", dù là ai vừa nhìn cũng biết, đội buôn này có liên quan tới n gia.

Trong địa phận Ký Châu, người nhà họ Ân có thể nghênh ngang mà đi.

Đám binh lính cải trang thành hộ vệ phổ thông, áp tải vạn lượng vàng nhưng sắc mặt cũng không khẩn trương, trên mặt mỗi người còn cười vui sướng, bên hông mang theo bầu rượu, cầm bầu rượu lên tùy ý uống một ngụm, trong đầu đã nghĩ tới tiền thưởng hậu hĩnh sau chuyến này.

Bọn họ không biết là sau những tảng đá hai bên cánh rừng đã sớm có người đợi bọn họ từ lâu.

Hai mươi ám vệ và ba mươi lăm tên sơn phỉ, nhân số gần bằng một nửa số hộ vệ. Nhưng bọn họ cũng không tính lấy cứng đối cứng. Bọn họ chia làm hai đội nhân mã, sơn phỉ nấp sau tảng đá ven đường chờ lệnh, còn hai mươi ám vệ thì trang bị đầy cung tên, âm thầm nhắm vào đám người kia.

Chờ thời điểm đội ngũ này vô tri vô giác đi qua, mũi tên nhất loạt xuất cung——

Đột nhiên xuất hiện mũi tên mạnh mẽ đam thẳng qua yết hầu hậu vệ, trong chớp mắt đã có hai mươi thi thể chết không nhắm mắt. Đám hộ vệ còn lại ý thức được "lai giả bất thiện", lập tức rút đao dựa vào thân mình che chắn cho rương gỗ, tránh né người đâm sau lưng. Tên cầm đầu cao giọng hét lên: "Kẻ nào? Hàng hóa của Ân gia cũng dám cướp?!"

Đầu lĩnh còn tưởng gặp phải sơn phỉ, muốn dựa vào tên tuổi Ân gia doạ bọn họ thối lui.

Nhưng trên quan đạo rộng rãi không có người đáp lại, lại một tràng tiếng xé gió truyền đến, đám hộ vệ còn lại ngã xuống hơn hai mươi người.

Không hề sai lệch, mũi tên xuyên qua yết hầu.

Cho dù trong quân có người đã từng được huấn luyện bắn tên cũng chưa chắc có thể chuẩn xác như vậy.

Tên thủ lĩnh lúc này mới hoảng loạn lên: "Không đúng, bọn họ không phải sơn phỉ!" Hắn lạnh lùng nói: "Lập tức chạy đi báo tin!"

Lời còn chưa dứt, có một người vội vã giục ngựa về hướng thành Ký Châu. Nhưng hắn mới vừa chạy mấy chục mét, phía sau đã có một mũi tên nhọn bắn thẳng đến sau lưng hắn, hộ vệ báo tin bị thương, lập tức từ trên ngựa rơi xuống đất.

Ngay vào lúc này, không trung truyền đến một tiếng chim kêu lanh lảnh.

Đây dường như là tín hiệu, nhóm sơn phỉ ẩn sau đá tảng giơ đao lao vào chém giết hộ vệ đang kinh hoảng.

Đầu lĩnh ngăn được một đao, nhìn những sơn phỉ không được đào tạo bài bản, chỉ dựa vào sức lực to lớn chém giết, trong miệng lầm bầm: "Không đúng, không đúng." Những người kia ở chỗ kín bắn cung rất chuẩn, rõ ràng không giống đám sơn phỉ hung ác đánh nhau không có quyết pháp này, nếu không phải là sơn phỉ, những người trước mắt này từ đâu mà đến?

Không chờ hắn nghĩ rõ ràng, ở chỗ kín lại có thêm một mũi tên lao thẳng vào tim hắn...

Ám vệ liên thủ với sơn phỉ, bỏ ra hai khắc đồng hồ đã giải quyết sạch sẽ đám hộ vệ, sau đó nhóm ám vệ đánh xe ngựa đến một chỗ hẻo lánh, để sơn phỉ trông coi phía bên ngoài, đánh tráo rương vàng với những rương đá đã sớm chuẩn bị từ trước, sau bọn họ chia binh thành hai đường, ám vệ mang mấy rương vàng không đáng chú ý, còn sơn phỉ dẫn ngựa kéo theo mấy rương đá, chia nhau đi tìm địa phương ẩn núp...

...

Bên trong thành Ký Châu, Ân Thừa Ngô đợi mãi không thấy đội vận chuyển vàng đến, cau mày nói: "Phái người đi xem xem, hay là trên đường xảy ra sự cố."

Thuộc hạ đứng bên cạnh hắn nói: "Trên địa phận Ký Châu chẳng lẽ còn có người dám động vào hàng của Ân gia? Anh rể yên tâm, ta đã an bài thỏa đáng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."

"Ta đã nói bao nhiêu lần, mọi việc không thể xem thường."

Ân Thừa Ngô không vui liếc mắt nhìn đối phương, người nọ là đệ đệ của chính thê hắn. Hắn nể mặt thê tử mới giao việc cho đối phương, không nghĩ rằng làm việc lại không chắc chắn như thế.

Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy không yên tâm, kiên trì phái người điều tra.

Từ Chu Câu trấn đến thành Ký Châu, nếu giục ngựa đi nhanh cũng mất hai canh giờ.

Sau hai canh giờ, Ân Thừa Ngô quả nhiên không đợi được đội buôn vận chuyển hoàng kim, chỉ có thuộc hạ sắc mặt kinh hãi quay trở lại: "Đại gia không xong rồi! Đội buôn bị cướp!"

Ân Thừa Ngô bắt đầu lo lắng, lại có cảm giác quả thế, hắn lạnh lùng liếc nhìn em vợ một cái, dẫn theo thuộc hạ tới doanh trại, tiếng nói âm trầm từ xa xa truyền đến: "Phái người đi lục soát cho ta! Nói với bên ngoài trân bảo của ta bị cướp..."

*

Diệp Vân Đình ở trong thư phòng chờ đến buổi chiều, ám vệ phái đi thám thính tin tức rốt cuộc cũng trở về.

"Bên ngoài sao rồi?"

" Ân gia đã bắt đầu phái quan binh trắng trợn lùng bắt, nói với bên ngoài là trân bảo trong nhà bị trộm. Chúng ta có cần tạm lánh đi không?"

Vị trí sơn trại tuy là bí mật, nhưng nếu Ân gia trắng trợn lùng bắt vẫn có thể tìm tới nơi này.

Diệp Vân Đình trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: "Chúng ta có thể đi, nhưng không thể để người già và trẻ em ở lại."

Trời lạnh đất đông, trong trại nhiều người, dễ dàng để lại dấu tích bỏ đi, vào thời điểm mấu chốt như hiện tại thay đổi chỗ ở sẽ càng thu hút sự chú ý. Hơn nữa việc này do bọn họ gây lên, nếu y đi thẳng một mạch, vạn nhất quan binh tìm đến nơi này, với cừu hận của Ân gia với sơn phỉ lúc này, chắc chắn sẽ không lưu lại cho bọn họ con đường sống.

"Chúng ta vẫn lưu lại đây, đánh cược một lần, xem Ân gia hành động nhanh, hay là Vương gia nhanh."

Thấy y như thế nói, ám vệ cũng không khuyên bảo nữa, chỉ nói: "Vậy thuộc hạ tiếp tục đi thám thính tin tức."

Sau khi người đi, Diệp Vân Đình mới ra khỏi thư phòng.

Giữa quảng trường có mấy lão nhân đang quét tuyết, còn có vài đứa bé đang thi nhau ném tuyết. Dưới mái hiên có mấy nữ nhân đang ngồi khâu vá quần áo. Sau khi trong trại có trại chủ mới, cuộc sống của bọn họ đều cải thiện hơn rất nhiều, ăn no mặc ấm, không bị ức hiếp, tất cả mọi người đối với Diệp Vân Đình vô cùng cảm kích, tranh đoạt đủ việc làm trong khả năng.

Diệp Vân Đình cười với bọn họ, chắp tay đi tới cửa trại, ánh mắt xuyên qua con đường nhỏ uốn lượn nhìn về phía xa.

Tính theo lộ trình, lúc này Lý Phượng Kỳ chắc đã gần đến nơi.

*

"Vương gia đang nhìn gì vậy?"

Ngũ Canh đi theo bên người Lý Phượng Kỳ, theo ánh mắt hắn nhìn về phía xa, nhưng không thấy có gì.

Lý Phượng Kỳ nở nụ cười nhưng không đáp, phân phó nói: "Người sắp xếp xong xuôi chưa?"

"Đã sắp xếp xong, cần đợi thêm nửa ngày nữa không ạ!?"

Bây giờ bọn họ đang trong cảnh nội Vị Châu, chỉ cần đi thêm vài bước là đến cảnh nội Ký Châu. Còn Chu Câu trấn cách nơi này chỉ bốn mươi, năm mươi dặm đường.

Lúc trước hai châu vẫn luôn bình an vô sự, bây giờ muốn động thủ, đương nhiên phải cần lý do.

Ngũ Canh lấy lý do là có một tù nhân trốn trại chạy trốn tới Chu Câu Trấn. Người này mới vừa "trốn", bọn họ đã đuổi theo, khó tránh khỏi có chút quá rõ ràng, cho nên hắn nghĩ có nên đợi thêm nửa ngày nữa hay không.

"Không cần, chỉ là tuỳ ý tìm cớ thôi mà." Lý Phượng Kỳ nở nụ cười, mang theo hai vạn người, chạy băng băng hướng về Chu Câu trấn.

Hắn không chỉ có muốn chiếm được Chu Câu trấn này, còn muốn đích thân nghênh đón Vương phi của hắn về nhà.

...

Mà vào lúc Lý Phượng Kỳ mang binh đánh tới, trong mỏ quặng ở Chu Câu Trấn cũng diễn ra một trận bạo động.

Thợ mỏ chủ yếu là thanh niên trai tráng, luôn có người không cam lòng cả đời ở đây đào mỏ, thường thường tụ tập nhiều người gây sự, rõ ràng luôn bị trấn áp xuống, nhưng vẫn có người không yên.

Lần gây sự này, quan binh phụ trách phòng vệ cũng không coi là chuyện to tát. Hắn như thường ngày báo cho đồng liêu, rút đao chuẩn bị bình loạn.

Chỉ cần chết mấy người là có thể an tâm.

Nhưng lần này bất đồng so với trước giờ, thủ vệ vừa nhấc đao ra ngoài đã bị một tảng đá đập vào đầu, ngã thẳng xuống đất. Hai ám vệ lẫn vào trong đó thấy thế nói: "Đoạt binh khí của bọn họ, các anh em cùng ta giết ra ngoài!"

Thanh niên trai tráng trong mỏ nghe theo lời ám vệ hô to, có đao lấy đao, không có đao thì dùng viên đá có cạnh sắc bén, khí thế hung hăng kéo ra bên ngoài.

Đây không phải là lần đầu trong quặng mỏ xảy ra bạo động, nhưng tuyệt đối là lần bạo động có quy mô to lớn nhất. Ngoại trừ những thợ mỏ đã bị dằn vặt trở nên tê dại, hay là người thực sự nhát gan, những người còn lại đều tham dự vào trong đó. Bọn họ được hai ám vệ dẫn dắt, thoải mái đột phá phòng vệ trong quặng mỏ.

Chính vào lúc bọn họ vô cùng phấn chấn hoan hô đã thấy một đội quan binh giục ngựa đến đây, vây xung quanh đám người.

Dẫn đầu là thống lĩnh trú binh trấn trên, hắn nhìn đám thợ mỏ lao ra, tàn nhẫn nói: "Bây giờ ngoan ngoãn quay về làm việc, ta còn có thể giữ cho các ngươi một mạng."

Những người thợ đào mỏ đã trốn ra được nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng có người mắng: "Ta phi! Hôm nay cho dù gia gia ta chết ở đây, cũng không quay lại đào mỏ quặng!"

Bọn họ lúc trước đều là báo danh tham quân, mặc dù là vì mười lượng bạc, nhưng trong lòng vẫn mang hùng tâm tráng chí kiến công lập nghiệp. Nhưng không nghĩ mới vừa báo xong tên đã bị nhốt vào mỏ quặng này ngày đêm làm việc, súc vật làm việc trong nhà cũng được ăn uống tốt hơn bọn họ ở đây, bọn họ ở trong mỏ quặng này còn không bằng súc vật!

Mười lượng bạc kia đâu phải là thưởng tham quân, rõ ràng là tiền mua mệnh!

Không ít người trong lòng nhịn hỏa khí, đối với Ân gia hận thấu xương. Bây giờ người kia kích động, mỗi người đều bày ra tư thế liều mạng.

Thống lĩnh thấy bọn họ nhân số đông đảo, lại có dáng vẻ liều mạng, thần sắc có chút bức bối.

Nhiều người như vậy, nếu giết sạch thì không dễ bàn giao. Hơn nữa mỏ quặng còn thiếu người, nếu giết chết hết thì phải đi đâu tìm thêm người làm việc?

Đang lúc do dự lại nghe tiếng vó ngựa từ phía sau ầm ầm truyền tới, mặt đất cũng hơi rung chuyển.

"Xem ra bản vương đến không đúng lúc." Lý Phượng Kỳ xông lên trước, hai vạn quân Huyền Giáp chỉnh tề như một đi theo phía sau hắn.

Thống lĩnh nhìn thấy Lý Phượng Kỳ liền cả kinh, chờ một chút phát hiện hắn đang yên đang lành ngồi trên lưng ngựa thì càng kinh ngạc, lại nhìn đội quân đông đảo phía sau hắn, bắt đầu nói lắp: "Vĩnh vĩnh Vĩnh An vương, không biết... Đại giá quang lâm, vì chuyện gì."

Lý Phượng Kỳ hờ hững nở nụ cười, không mượn cớ vô dụng lúc trước, mà chỉ vào đám thợ mỏ nói: "Ta nghe nói nơi này có quan chức ức hiếp bách tính, tới để vì dân trừ hại."

Thống lĩnh:...

Mượn cớ còn có thể qua loa như vậy?

"Chuyện này..." Gương mặt thống lĩnh nhanh chóng xoắn xuýt thành bánh quai chèo: "Chuyện này sợ là không hợp quy củ?" Hắn hơi nhấn mạnh, "Nơi này là Ký Châu."

Ý tứ chính là việc của Ký Châu, không cần Vĩnh An vương nhúng tay.

Nhưng Lý Phượng Kỳ nghiêm túc trả lời: "Không sao, Chu Câu trấn này rất nhanh sẽ thuộc về Vị Châu."

Nói xong hắn nhìn sang đám thợ mỏ còn đang sửng sốt, giương cằm lên: "Đều ngốc cái gì, thù hận của mình chính mình báo. Những người sống sót, có thể gia nhập quân Bắc Cương của ta!"

Lời vừa nói ra, đám thợ mỏ liền rối loạn cả lên.

Đại danh Vĩnh An có ai không biết? Bây giờ hắn nói quan chức Chu Câu Trấn ức hiếp bách tính, hiển nhiên là đến ra mặt thay bọn họ!

Các hán tử trẻ tuổi nóng tính khí thế tăng mạnh, không lui bước nữa, chạy đến vây quanh đám người thống lĩnh...

Chiếm được Chu Câu Trấn thật sự là quá đơn giản.

Chu Câu Trấn là trấn nhỏ xa xôi, ở bên lề Ký Châu, giao giới của Ký, Lục, Vị ba châu, nếu không phải phát hiện một mỏ vàng thì ở đây vẫn luôn là trấn nhỏ hẻo lánh không người hỏi thăm. Vậy nên trong trấn cũng không có nhiều binh lực, bách tính cũng không đông.

Nghe nói là Vĩnh An vương tự mình mang binh đến, thậm chí có người kinh hoảng không phản kháng, chỉ sợ hãi trốn ở trong nhà nhìn lén ra ngoài.

Lý Phượng Kỳ sai người tiếp quản nha môn trên trấn, sau đó phái người vây lại xung quanh thôn trấn, quy về địa giới Vị Châu. Còn mỏ quặng bề ngoài gọi là quặng đá kia, tự nhiên cũng thuộc về Vị Châu.

Bỏ công phu nửa ngày đã bố trí xong việc phòng vệ, Lý Phượng Kỳ giao lại Chu Câu Trấn cho phó tướng, chính mình dẫn theo năm ngàn binh mã và một con chim ưng, trang bị nhẹ nhàng thâm nhập Ký Châu, hướng về phía sơn trại.

Mà lúc này, bên trong thành Ký Châu thành, xung quanh giới nghiêm.

Lượng lớn quân tốt từ đại doanh ngoài thành xuất phát, trải ra thiên la địa võng tiến hành lùng bắt về phương hướng Chu Câu Trấn.

Tin tức từ Chu Câu Trấn về đã bị cắt đứt, bây giờ bên trong thành Ký Châu vẫn còn không biết Chu Câu Trấn đã xảy ra chuyện.

Ân Thừa Ngô tọa trấn đại doanh, sắc mặt đen kịt, thuộc hạ phục mệnh hắn trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Mấy sơn phỉ kia đã chạy thoát, năm xe vàng đều bị đánh tráo thành cục đá."

"Mang nhiều hoàng kim như vậy, bọn họ không thể trốn xa được. Phái thêm người tiếp tục tra soát!" Ân Thừa Ngô cũng không hoàn toàn đau lòng mười vạn lạng vàng kia, chỉ cần mỏ vàng vẫn còn thì vàng vẫn có thể cuồn cuộn không ngừng. Hắn chân chính lo lắng là người động thủ phía sau không phải sơn phỉ mà là những thế lực khác dựa vào sự yểm trợ của sơn phỉ đang thăm dò hắn.

Nếu lộ ra tin tức mỏ vàng khiến người khác ghi nhớ, vậy hắn không thể không thay đổi kế hoạch, phái tầng tầng lớp lớp binh lính bảo vệ Chu Câu Trấn và mỏ vàng.

***

Sắc trời dần dần ảm đạm, hoa tuyết như lông ngỗng rơi xuống.

Diệp Vân Đình đã đứng ở cửa sơn trại hơn nửa ngày, Lang vương không thấy bóng dáng, chim ưng đậu trên đỉnh vọng lâu, thỉnh thoảng đập cánh quanh quẩn bay trên không trung một vòng.

Diệp Vọng tuy rằng không hiểu y đến cùng đang chờ cái gì, nhưng ý thức được bầu không khí nghiêm túc, mím môi đứng bên người y, cũng nhìn ra bên ngoài trại.

Khoảng chừng qua nửa canh giờ, ám vệ theo dõi dưới chân núi cả người khoác đầy gió tuyết vội vã trở về: "Những quan binh kia đã hướng vào trong núi, sợ là chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra trại. Vương phi, chúng ta cần phải rút lui."

Sơn trại này cũng sẽ không giấu được bao lâu, nếu không rút lui, chỉ sợ cũng thành ba ba bị bắt vào rọ.

Diệp Vân Đình ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, sắc mặt trầm ngưng suy nghĩ chốc lát, đến cùng vẫn cắn răng nói: "Thông báo tất cả mọi người trong trại cùng trốn vào núi, chúng ta chỉ cần chống đỡ đến lúc Vương gia đuổi đến là được."

Y tính toán thời gian, nếu thuận lợi thì Lý Phượng Kỳ đã chiếm được Chu Câu Trấn. Y vốn là muốn lưu lại đây đợi hắn đến, nhưng không nghĩ động tác của Ân gia lại nhanh hơn một bước.

Ám vệ đang muốn đi thông báo đã nghe trên không trung truyền đến một tiếng chim ưng hí dài, A Thanh đứng trên đỉnh vọng lâu nghe thấy tiếng kêu này, ngẩng đầu to rõ đáp lại một tiếng, sau đó đập cánh bay lên, bay hướng về phía bắc.

Chỉ chốc lát sau, nó mang về một con chim ưng giống mình như đúc.

Hai con chim ưng song song đáp xuống đỉnh vọng, quay đầu thân mật rỉa cánh cho nhau.

Diệp Vân Đình nhìn con chim ưng kia, ánh mắt sáng lên, khóe miệng không kìm được cong lên: "Xem ra chúng ta không cần trốn nữa."

Y nhớ Lý Phượng Kỳ đã từng nói qua, Chu Văn nuôi một con chim ưng là huynh đệ với A Thanh. Bây giờ huynh đệ A Thanh xuất hiện, chắc chắn Lý Phượng Kỳ đã đến.

Hết chương 95.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play