Những sơn phỉ này, bản chất vẫn là lưu dân không nhà để về, tuy rằng vào rừng làm cướp, nhưng trong xương tuỷ vẫn mang tâm tình dân chúng, khát vọng cuộc sống ấm lo.
Hiện tại Diệp Vân Đình động viên cũng không tốn sức, chỉ cần sau này cho bọn họ ăn no mặc ấm, đại đa số đều sẽ sống an phận, thậm chí vì muốn biểu hiện tốt còn tranh việc để làm.
Diệp Vân Đình làm trại chủ ở đây, có một nơi nghỉ chân tạm thời, thuận tiện tìm hiểu tin tức mỏ quặng, sau này cùng Lý Phượng Kỳ trong ứng ngoài hợp. Hiện tại y cũng không để trại dân làm gì, phân chia phòng để bọn họ đi nghỉ, lại lựa ra người phụ trách nấu ăn và thị vệ tuần tra đêm.
Về phần những người còn lại, sau khi nghỉ ngơi một đêm thì được gọi tới, lần lượt trả lời thông tin về mỏ quặng.
Tin tức đến từ một hai người có lẽ không chính xác, thế nhưng bên trong trại có rất nhiều người, ngoại trừ số ít là lưu dân từ nơi khác đến sống nhờ, phần lớn đều là người trốn ra từ mỏ quặng. Ám vệ hỏi ra được không ít tin tức, ghi lại toàn bộ vào sổ rồi trình lên cho Diệp Vân Dình.
Thông tin mỗi người cung cấp gần như giống nhau, Diệp Vân Đình tổng kết lại, cơ bản biết được thông tin về mỏ quặng.
Mỏ vàng này có tính khả thi rất lớn, địa điểm ngay phụ cận Chu Câu Trấn, vốn là một mỏ đá, nhưng nửa tháng trước đã khai thác được vàng từ bên trong. Tin tức được báo đến Ký Châu, Ân gia sau khi biết được vội giấu tin, phái người tinh thông tới thăm dò, sau khi xác định là mỏ vàng liền phong tỏa tin tức, đồng thời bắt đầu công khai tìm người khai thác quặng.
Vì không muốn lộ ra tin tức, Ân gia lấy việc chiêu binh làm vỏ bọc, đưa hết người báo danh đến mỏ quặng. Nhưng như vậy nhân thủ vẫn không đủ. Ân gia bây giờ mang mũ phản loạn, dưới tay nuôi dưỡng nhiều quân tốt, nhưng năm nay xảy ra bão tuyết nên tốn thêm rất nhiều tiền bạc. Bỗng nhiên phát hiện quặng vàng đã giải quyết nguy cấp của họ. Hơn nữa bây giờ tuy tạm thời đình chiến, nhưng đến đầu xuân chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt, Ân gia muốn dùng tiền bạc chiêu binh mãi mã, tăng cường thực lực, đương nhiên sẽ tăng cường nhân lực khai thác tinh luyện vàng.
Bởi vậy bọn họ đặt chủ ý tới số lượng lưu dân khổng lồ. Những lưu dân này không nhà để về, bị bắt đi cũng sẽ không gây chú ý. Vậy nên Ân gia dùng danh nghĩa phát cháo tập trung rất nhiều lưu dân một chỗ, sau đó phái binh bắt lại toàn bộ, đưa đến quặng mỏ.
Người được đưa tới không ngừng, ngày đêm làm việc, trừ phi bỏ mình, bằng không sẽ không được thả ra.
Ngắn ngủi hơn tháng, bên trong mỏ quặng diễn ra rất nhiều vụ bạo động nhưng đều bị trấn áp xuống. Nhóm Diệp Vọng cũng thừa dịp náo loạn mà bỏ trốn, may mắn đột phá trốn thoát.
Diệp Vân Đình gõ nhẹ lên sổ, ánh mắt suy tư. Một lúc sau y nói: " Ân Tiếu Chi đưa không ít thanh niên trai tráng đến mỏ quặng. Những người này có thể dùng được."
Có thể chủ động báo danh nhập ngũ, nhất định có thân thể cường tráng, cũng có chút huyết tính, chắc chắn sẽ không cam nguyện bị áp bức, giam giữ tại mỏ quặng.
Ám vệ lĩnh hội ý tứ y: "Lâu nay không liên hệ được với ám vệ kia, chỉ sợ cũng đang ở trong mỏ quặng. Có cần thần trà trộn vào trong tìm hiểu không?"
"Ngươi phải cẩn thận một chút." Diệp Vân Đình vốn có ý đó, để ám vệ trà trộn vào trong mỏ vàng, một là có thể tìm hiểu được tình hình bên trong, hai là có thể lợi dụng người đang làm việc trong quặng mỏ tâm tình bất mãn, tạo thời cơ thích hợp khiêu khích bọn họ làm loạn, phối hợp với hành động của Lý Phượng Kỳ.
Hai người tỉ mỉ thương nghị kỹ càng mọi việc, ám vệ yên lặng rời khỏi trại.
Diệp Vân Đình từ căn phòng tạm thời đặt làm thư phòng, vừa mới thả lỏng một chút đã nghe cách đó không xa trong phòng Diệp Vọng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu gào khốc liệt: "Ca, cứu mạng ——!!!!"
Là giọng của Diệp Vọng, âm thanh gào thét xé cổ. Diệp Vân Đình cả kinh, nhanh chân chạy tới, chỉ thấy Diệp Vọng ôm chăn núp ở góc giường, một đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Lang vương ở bên giường.
Lang vương thấy y tiến vào, hai tai và đuôi vẫy một chút. Diệp Vân Đình thấy thế cũng thoải mái hơn, có chút buồn cười nói: "Làm sao vậy?"
"Sói sói sói s..." Diệp Vọng thấy y vẫn bước về phía mình không dừng lại, thanh âm cũng thay đổi. Thấy y xoa cổ nó như kiểu nó chỉ là một con vịt, hắn im lặng trợn mắt nhìn Diệp Vân Đình.
Còn có vẻ đáng thương.
Đoán chừng là hôm qua bị lang vương đuổi doạ sợ, Diệp Vân Đình vỗ đầu sói, nói: "Đây là A Huyền, trước đây đệ đã thấy ở vương phủ, không nhận ra sao?"
"..." Diệp Vọng nhớ lại, có chút ấn tượng. Lúc trước gã thống lĩnh Thần Sách quân gây sự tại vương phủ, quả thật xuất hiện lang vương. Nhưng con này nhìn cao to uy phong hơn nó nhiều.
Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm lang vương.
Diệp Vân Đình vỗ lên sống lưng lang vương, ra hiệu nó đi qua. Lang vương không quá cao hứng thở phì phò, thong thả bước đến bên giường rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Vọng, một tư thế ra vẻ "Ngươi có muốn sờ thử một cái không".
"..." Diệp Vọng ôm chăn trong góc nhúc nhích một chút, thăm dò đưa tay sờ đầu nó một cái sau đó nhanh chóng thu tay về.
Lang vương bị sờ đầu xong quay người đi về phía cửa ngồi xuống.
Diệp Vọng thấy thế thở phào nhẹ nhõm, mím môi cười rộ lên: "Thật sự uy phong." Nếu không phải tối hôm qua bị nó đuổi chạy một đường, hắn nhất định sẽ yêu thích nó hơn một chút.
"A Thanh cũng đến đây, lát nữa dẫn nó tới thăm đệ." Diệp Vân Đình nói.
"Trên người còn đau không?"
Diệp Vọng đã lau qua người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn không chật vật như trước, sắc mặt cũng không kém hơn bao nhiêu so với lúc trước.
"Không quá đau nữa." Diệp Vọng mím chặt môi, không oán giận làm nũng với Diệp Vân Đình nữa.
Chuyện tối hôm qua quá đột ngột, không khống chế được cảm xúc, chờ tới khi tỉnh lại mới thấy mất mặt. Trước khi lên đường hắn còn muốn vào trong quân ngoại tổ rèn luyện, tương lai ra trận giết địch kiến công lập nghiệp, cũng có thể làm chỗ dựa cho Diệp Vân Đình. Không nghĩ rằng mới hơn một tháng ngắn ngủi, đừng nói kiến công lập nghiệp, hắn thiếu chút nữa đã không thể sống nối. Cuối cùng may mắn gặp lại Diệp Vân Đình mới cứu về một mạng.
Hắn vô cùng xấu hổ, không đất dung thân.
Diệp Vân Đình nhìn ra tâm tình của hắn, vỗ lên bờ vai hắn: "Không nên nghĩ nhiều, trước tiên phải dưỡng thương thật tốt. Sau này vẫn còn cơ hội."
Nói xong lại nói: "Ta đã sai người đi chuộc đao về."
Tối hôm qua khi Diệp Vọng nói phải cầm cố mấy thanh đao tuy không thể hiện ra nhưng rõ ràng trong lòng vô cùng buồn rầu, y nghe ra, sau đó sai người thúc ngựa vào trấn nhỏ tìm tiệm cầm đồ, chuộc đao trở về. Đao là đao tốt, nhưng chưởng quỹ của tiệm không biết nhìn hàng, Diệp Vọng vì nghĩ sau này còn muốn chuộc về, chỉ cần đủ sống là được, nên Diệp Vân Đình cũng không cần chi ra quá nhiều bạc.
Diệp Vọng vừa nghe vậy đôi mắt sáng lên: "Đang để ở đâu rồi?"
Đang nói, thấy Quý Liêm bưng một bát thuốc vào, hắn ló đầu liếc nhìn Diệp Vọng: "Tỉnh rồi? Mau nhân lúc thuốc còn nóng uống đi."
Cảm xúc của Diệp Vọng với Quý Liêm rất vi diệu, vốn trong lòng có chút đố kỵ. Mà sau lần này, dường như hắn đã hiểu thêm rất nhiều điều, gặp lại Quý Liêm, cũng không còn mắt nhìn mắt mũi nhìn mũi nữa, mà là bé ngoan nhận lấy bát thuốc, còn nhỏ giọng nói cảm ơn.
Quý Liêm âm thầm "Nga" một tiếng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghĩ thầm hay là ngã hỏng đầu óc luôn rồi?
Diệp Vân Đình nhìn bọn họ như vậy, lắc đầu cười.
Ngược lại là Quý Liêm nhớ tới việc gì đó, nói thêm: "Đúng rồi, ngươi biết Triệu bà và cháu của nàng sao? Vừa nãy lúc ta nấu thuốc, các nàng hỏi ta tình hình của ngươi."
Tối hôm qua Diệp Vọng được cõng về trại, sau đó trực tiếp đưa vào phòng. Mấy người phía sau còn chưa nhìn rõ. Hai bà cháu họ Triệu nghe những người khác nói mới biết, Diệp Vọng có quan hệ với trại chủ mới, còn bị thương.
Hai bà cháu lúc trước lừa nhóm người Diệp Vân Đình, vừa chột dạ vừa sợ, đương nhiên không dám lại gần người Diệp Vân Đình. Nhưng lại lo lắng cho Diệp Vọng,thừa dịp Quý Liêm sắc thuốc tới gần thăm dò hai câu.
"Ta biết." Nghe hắn nhắc đến bà cháu hai người, Diệp Vọng mới hoãn lại vẻ vui mừng, nhớ lại tinh huống trong trại.
Hắn thao thao bất tuyệt cáo trạng với Diệp Vân Đình, kể ra những việc ác trại chủ và lũ chó săn làm.
"Những người đó đã nhốt lại rồi." Diệp Vân Đình nói: "Tạm thời chưa xử trí."
Những người này trước mắt y còn chưa nghĩ nên xử trí thế nào. Ngoại trừ mấy người đầu lĩnh, đại bộ phận đều là những người rơi vào tuyệt cảnh, vì giữ mạng nên bắt buộc phải theo chân làm việc. Tuy nói họ không vô tội, nhưng nguyên nhân chính vẫn là quan phủ không cho lưu dân đường sống.
Hơn nữa hiện đang là thời kỳ không bình thường, nếu dùng tốt, những người này còn có thể phát huy tác dụng, có thể lấy công chuộc tội.
Nhưng Diệp Vân Đình cũng không coi nhẹ tỗi lỗi của họ, ít nhất còn phải bỏ mặc, quan sát họ thêm một thời gian.
Diệp Vọng nghe y nói thế, khí thế hung hăng nói: "Chờ một lát ta đi nhìn bọn họ một chút." Lại nghĩ tới bà cháu Triệu thị, nói: "Lúc trước bà bà hay chăm sóc ta." Chỉ cần được chia đồ ăn, bất kể nhiều hay ít đều sẽ chia cho hắn một phần.
Diệp Vân Đình hiểu rõ ý tứ hắn, nói: "Yên tâm, đã an bài xong rồi. Chờ đến khi chúng ta rời đi, ta sẽ sắp xếp nơi đến cho bọn họ."
Nghe y nói vậy, Diệp Vọng cũng yên lòng, ngửa đầu uống cạn bát thuốc, làm nóng người liền muốn đi tìm trại chủ đã từng bắt nạt hắn báo thù.
Nếu không phải bệnh nứt nẻ trên chân hắn quá nghiêm trọng, Diệp Vân Đình không cho hắn xuống giường, lúc này phỏng chừng hắn đã từ trên giường nhảy xuống.
***
Lại nói Vị Châu bên này, các tướng sĩ nhìn Vĩnh An vương cưỡi ngựa trở về nhiệt huyết sôi trào.
Tinh thần đi xuống lúc này lại sống dậy, bừng bừng khí thế muốn ra ngoài quét sạch quân Tây Hoàng.
—— mấy ngày nay người Tây Hoàng đã gây ra động tĩnh nhỏ bên ngoài, cũng thử công thành mấy lần, nhưng tường thành Bắc Cương đã sớm gia cố qua, trong thời gian ngắn không có cách nào công phá. Vậy nên hai phe chỉ có thể cách tường mắng chửi nhau.
Hai quân thăm dò nhau trước khi giao chiến là chuyện bình thường, mà trước giờ có Vĩnh An Vương, đều là bọn hắn khiêu khích người Tây Hoàng, kích người Tây Hoàng nghênh chiến. Bây giờ Vĩnh An vương không ở đây, phó đô đốc Chu Văn không cho bọn họ nghênh chiến, các tướng lĩnh hấp tấp đều phải kìm nén. Mà lại nghĩ đến Vĩnh An Vương hiện tại đã không còn là Chiến Thần sát phạt bốn phương, những người này trong lòng cũng lo sợ.
Từ sau khi tin tức Vĩnh An vương có chuyện truyền khắp Bắc Cương, các chiến sĩ Bắc Cương không vững lòng như trước. Bây giờ trong nước đầy lưu dân do bão tuyết, ở ngoài có Tây Hoàng như hổ rình mồi, cảm giác này càng ngày càng gia tăng.
Mãi đến tận khi Lý Phượng Kỳ cưỡi ngựa từ ngoài thành tiến vào, hai chân kiện toàn, nhìn không có nửa phần ốm yếu, toàn thể tướng sĩ bách tính trong thành sĩ khí tăng mạnh, hô to "Bắc Cương tất thắng, diệt sạch Tây Hoàng".
Lý Phượng Kỳ sớm đã đoán được cục diện hôm nay, sở dĩ lúc hắn rời khỏi kinh thành giả bộ hai chân chưa lành, một mặt vì muốn giấu Lý Tung, mà trọng yếu hơn nữa, là vì thời khắc này.
Tuy rằng anh danh Chiến thần của Vĩnh An vương ở Bắc Cương sừng sững không ngã, nhưng chiến thần hai chân tàn tật chỉ có thể ở phía sau bày mưu tính kế và chiến thần hai chân khoẻ mạnh có thể tự mình ra trận giết địch hoàn toàn không giống nhau. Người sau chính là định hải thần châm trong lòng tướng sĩ bách tính Bắc Cương, ở thời điểm thích hợp xuất hiện, còn có thể cổ vũ sĩ khí.
Lý Phượng Kỳ đến phủ đô đốc Bắc Cương ngày thứ nhất, sĩ khí tăng mạnh, hắn tự mình lĩnh binh ra khỏi thành, phát động xung đột nhỏ với người Tây Hoàng, đánh một hồi nhanh chóng thắng trận trở về.
Sau đó bắt đầu trùng tu phòng tuyến và binh lực, từ từ giằng co cùng quân Tây Hoàng.
Cuộc sống người Tây Hoàng gắn với đất đai hoang vu, tính tình lỗ mãng hung ác, Lý Phượng Kỳ xuất hiện khiến bọn họ kinh sợ, nhưng sự sống còn của chủng tộc đặt ở trước mặt, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng lùi bước. Cuộc chiến tranh này có thể sẽ kéo dài rất lâu, đến tận khi có một bên bị đánh bại hoàn toàn, không còn sức đánh trả.
Lý Phượng Kỳ mấy ngày liền đều cùng tướng lĩnh thương nghị kế sách đánh giặc và phương hướng cứu tế, chưa từng nhàn rỗi.
Thời điểm bận rộn không cảm thấy gì, nhưng một khi rảnh rỗi, trong lòng liền trào dâng nỗi nhớ như cỏ dại sinh trưởng.
Thời điểm huynh đệ Chu Văn mang rượu ngon tìm tới cửa, chỉ thấy Vương gia chắp tay đứng trong phòng, cúi đầu trầm tư nhìn dư đồ trải rộng trên bàn.
Chu Văn cảm khái: "Vương gia thực sự hết lòng lo lắng cho Bắc Cương."
Chu Liệt do dự: "Sao ta cảm thấy không đúng lắm?"
Nhưng huynh trưởng không nghe thấy hắn nói đã nhấc bình rượu tiến lên phía trước nói: "Vương gia còn đang nghĩ kế sách đối địch sao?"
Nhưng ngay sau đó đã cảm thấy không đúng lắm, trên bản đồ này vẽ hai tuyến đường, đều từ kinh thành đến Vị Châu, không hề liên quan tới chiến sự ở Bắc Cương.
Chu Văn:?
Ngược lại Chu Liệt đã ở kinh thành lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như nhạy bén hơn, vỗ tay nói: "Vương gia đang tính xem nhóm người vương phi còn bao lâu nữa sẽ tới Bắc Cương ư?" Nói xong liền gãi đầu một cái: "Cũng không biết chuyến này đi thuận lợi hay không. Đừng xảy ra sự cố gì."
Nói xong chợt cảm thấy sau gáy mát lạnh, kinh ngạc ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt Lý Phượng Kỳ lạnh như băng đang nhìn mình chằm chằm.
"?" Chu Liệt suy tư chốc lát, cuối cùng cũng coi như ý thức được mình nói sai cái gì, vỗ miệng mình một chút, phi phi phi ba tiếng: "Vừa nãy không tính, nhóm người Vương phi nhất định thuận lợi tới đây."
Lý Phượng Kỳ lúc này mới thu hồi ánh mắt lạnh buốt muốn giết người.
Chu Văn đứng bên cạnh không tìm được manh mối:????
Chuyện này là sao đây?
...
Như vậy qua mấy ngày, thời điểm Lý Phượng Kỳ bận rộn không rảnh quan tâm chuyện khác, lúc rảnh rỗi lại nhìn bản đồ tính toán thời gian nhóm Diệp Vân Đình đến nơi. Nhưng chờ đến ngày tính ra, ám vệ ở biên giới Vị Châu chờ tiếp ứng truyền về tin tức nói vẫn chưa thấy nhóm người Vương phi.
Lý Phượng Kỳ xem xong tin tức mặt chìm như nước, tướng sĩ không rõ chỉ cho là hắn lo lắng cho lão Vương phi, dồn dập khuyên bảo: "Chắc là do đường xá xa xôi, phải trì hoãn một hai ngày."
Chỉ có trong lòng Chu Liệt là rõ nhất, Vương gia đang lo lắng cho một người khác.
Vương phi và lão Vương phi cùng rời khỏi kinh thành, với tính tình của Vương phi, nếu trên đường xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ buông tha chính mình, bảo toàn cho lão Vương phi. Lúc trước định ra kế hoạch này, Vương gia không đồng ý, hắn vốn muốn thực hiện kế sách an toàn hơn, trước tiên thỉnh hoàng đế đưa Vương phi cùng đến Bắc Cương, chỉ để lão Vương phi ở lại, hoàng đế sẽ không quá mức làm khó dễ Vương phi, chờ khi bọn họ thuận lợi rời khỏi kinh thành, đến lúc đó sắp xếp người tìm cơ hội đưa lão Vương phi đi.
Nhưng Vương phi không đồng ý biện pháp này. Nói là nếu lão Vương phi một mình lưu lại kinh thành, hoàng đế sẽ càng phòng bị nghiêm mật, việc cứu người sẽ khó khăn hơn, hơn nữa làm thế giống như ngang nhiên cướp người, hoàng đế chụp một cái mũ "ý đồ mưu phản" sẽ khiến bọn họ mất đi đại nghĩa.
Y kiên trì lưu lại kinh thành, Vương gia không còn cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp.
Bây giờ đã đến ngày ước định, nhưng người lại chưa tới, sợ là trên đường đã xảy ra sự cố.
Chu Liệt cẩn thận nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, chỉ lo hắn không để ý đại cục, muốn đích thân đi tìm người.
Cũng may Vương gia không bị sắc đẹp làm lu mờ suy nghĩ, sắc mặt hắn khó coi nhìn bản đồ, phái một đám người cải trang đến biên giới Ký Châu tìm người.
Như vậy qua thêm mấy ngày, thám tử cải trang đến biên giới Ký Châu cũng quay trở về báo lại tin tức, bên cạnh còn có Ngũ Canh.
Chu Liệt chỉ nhìn thấy Ngũ Canh, trong lòng hơi hồi hộp, chờ một lát Ngũ Canh liền nói ra trọng điểm: "Vương phi và lão Vương phi đều bình an vô sự. Nhóm người lão Vương phi đi ở phía sau, tối mai hoặc ngày kia có thể đến nơi. Vương phi còn lưu lại trong địa phận Ký Châu, chúng ta phát hiện một số thứ, vô cùng trọng yếu, Vương phi đặc mệnh sai thuộc hạ đi trước báo tin."
"..." Chu Liệt vỗ ngực một cái, tâm lý nói một tiếng ai ya, thở phào nhẹ nhõm.
Lý Phượng Kỳ thấy thần sắc hắn nghiêm trọng, đuổi lui những người khác, chỉ để lại Chu Liệt và tâm phúc, đè nén tâm tình nói: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Hết chương 92.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT