Trong nháy mắt thấy rõ là Diệp Vân Đình, lồng ngực Diệp Vọng như nghẹn lại, hai chân hắn mềm nhũn, ngồi sập xuống đất, cũng không chạy nữa, nhìn đại ca hắn khóc lớn tiếng.
Cả tối nay, hắn thật sự vừa lạnh vừa mệt vừa đói, lại còn muốn bị sói đuổi, thời điểm lăn từ trên sườn núi xuống, cả người hắn đau đến phát run, nhưng vẫn cắn chặt răng chống đỡ một hơi bò lên chạy trốn. Trong nháy mắt đó hắn thật sự cảm thấy chính mình không sống nổi.
May là ông trời còn để lại một con đường sống.
Vào thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, Diệp Vân Đình xuất hiện.
Hắn một bên không nhịn được gào khóc, một bên ngại mất mặt mà thay đổi sắc mặt, muốn từ dưới đất bò dậy. Kết quả là chân đã đông cứng quá lâu đã tê dại, lúc này mới trút được một hơi lại rất khó đứng dậy trở lại.
"Ta không đứng dậy nổi." Hắn khóc lóc nói với Diệp Vân Đình trước mặt.
Diệp Vân Đình vạn vạn không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Diệp Vọng từ lâu không có tin tức, càng không nghĩ tới hắn nhìn sa sút và chán nản như vậy.
Trong ngày đại đông mà trên người hắn chỉ trùm hai ba cái áo cũ đã vá kín, trên chân đi một đôi giày vải ướt đẫm rách nát, ngón chân cái lộ ra ngoài sưng đỏ. Ngay cả mặt mũi cũng bẩn thỉu, trên má phải còn có một vết thương dữ tợn dài khoảng một tấc, còn chưa khép miệng.
Dáng dấp của hắn quá thê thảm, Diệp Vân Đình nhất thời bị kinh hãi, chờ nghe thấy tiếng Diệp Vọng khóc hổn hà hổn hển nói mình không đứng dậy nổi mới phản ứng được, khoác áo lông cáo của mình lên trên người hắn.
"Vừa nãy té xuống có bị thương ở đâu không?" Nghĩ tới hắn vừa mới lăn xuống từ trên sường dốc, y sờ dọc tay chân hắn kiểm tra, kết quả tay chạm vào đều là xương cốt, cực kì cộm tay.
"Không biết, cả người đều đau."
Diệp Vọng khóc lớn một phen phát tiết ra ngoài, lúc này tâm tình cuối cùng cũng coi như bình tĩnh, nghẹn ngào nói: "Bụng cũng đói bụng. Thật nhiều ngày rồi ta không ăn gì."
Sắc mặt Diệp Vân Đình hơi trầm xuống, ngồi xuống ở trước mặt hắn, nói: "Tới, ta cõng đệ đi lên. Tới sơn trại cho người kiểm tra thương thế."
"Để những người khác cõng đi, ca không thể cõng ta." Diệp Vọng dùng tay áo lau mặt một cái, kết quả trên mặt càng bẩn.
Diệp Vân Đình liếc nhìn hắn, vừa có chút đau lòng hắn, lại cảm thấy hắn như vậy thật sự hơi ngốc nghếch, tốt xấu nhịn không bật cười, chỉ lặp lại: "Tới đây."
Diệp Vọng lúc này mới "Ồ" một tiếng, ôm cổ của y, nằm nhoài trên lưng y. Diệp Vân Đình dễ như ăn cháo để hắn leo lên lưng.
Người trên lưng rất nhẹ, gầy trơ xương. Diệp Vọng còn cao hơn y một chút, hiện tại hao gầy thành như vậy, nghĩ cũng biết mấy ngày nay sống khó khăn đến mức nào.
Diệp Vân Đình không gọi ám vệ hỗ trợ, cõng lấy hắn từng bước một đi về phía trước, ngoài miệng còn nói chuyện với hắn: "Buổi tối lạnh như vậy, một mình đệ ở trong núi làm gì?"
"Đệ nghe nói sơn trại đang muốn cướp bóc một hộ thương nhân từ kinh thành tới, muốn xuống núi báo tin, nếu biết quốc công phủ, có thể đưa đệ trở về." Diệp Vọng liên miên cằn nhằn nói cùng y những chuyện xảy ra sau khi rời khỏi Ân gia.
Khi còn ở Ân gia hắn bị giam lỏng, trên người không có tiền bạc. Trong lúc vô tình phát hiện Ân gia muốn dùng mình uy hiếp phụ thân, hắn liền tìm cơ hội chạy trốn, muốn trở về kinh thành.
Thế nhưng hắn đã đánh giá thấp khoảng cách từ Ký Châu đến kinh thành, cũng đánh giá cao chính mình.
Hắn vội vàng đào tẩu, chỉ mang theo hai thanh đao Diệp Vân Đình tặng, sau khi ra khỏi thành Ký Châu, hắn mới sâu sắc cảm thấy không có lộ phí khó có thể hành sự, chỉ có thể nhịn đau đến một tiệm cầm đồ nhỏ trên đường cầm cố hai thanh đao và chút trang sức đáng giá trên người, muốn dùng bạc này thuê người đưa mình hồi kinh. Kết quả không nghĩ tới người hộ tống hắn thấy hơi tiền nổi máu tham, thừa dịp hắn ngủ trộm tiền bạc chạy đi.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, hắn ở đất khách quê người, lại không có tiền bạc, chỉ có thể đổi tiếp quần áo trên người thành tiền. Nhưng lần này lại không đổi được bao nhiêu, muốn đi kinh thành còn thiếu rất nhiều. Hắn sợ Ân gia phát hiện nên không dám đi tìm quan phủ, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp trở lại.
Hắn từng thử nói với mọi người mình là Nhị thiếu gia quốc công phủ, để người đưa chính mình hồi kinh, đến lúc đó chắc chắn hậu tạ thoả đáng. Kết quả mọi người thấy hắn ăn mặc rách rưới, căn bản không tin lời hắn.
Trì hoãn như vậy mấy ngày, sau nhiều lần trắc trở, trên người hắn hết sạch tiền bạc, không còn biện pháp.
Truyện Teen HayHắn vốn đi làm công nhật cho người ta kiếm chút lộ phí, nhưng chỉ qua một ngày đã bị từ chối vì tay chân vụng về, ngay cả một bữa cơm cũng không cho ăn đã đuổi hắn đi. Sau đó bão tuyết xảy ra, đừng nói làm công kiếm cơm, ngay cả đi ăn xin cũng không xin được đồ ăn.
Diệp Vọng không có chỗ để đi, cuối cùng đành phải ở lại cùng lưu dân, xin ăn sống qua ngày.
Sau đó nghe nói Ký Châu thành tuyển quân, hắn nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nên dứt khoát rủ mấy người tị nạn lớn tuổi, thu thập một phen sau đó đi báo danh tham quân. Nghĩ đến việc nếu như có thể lấy mười lượng bạc, đến tuần giả hắn có thể trộm bỏ đi. Ai biết tuyển quân chỉ là vỏ bọc, toàn bộ lưu dân báo danh tham quân bị đưa đến quặng mỏ, làm việc ngày đêm.
Vết thương trên mặt hắn cũng bị khi làm việc trong mỏ, sau đó theo chân những người khác vất vả trốn được khỏi mỏ quặng, kết quả ra khỏi hang hổ lại tiến vào hang sói.
Kể lại việc chịu khổ dọc đường, Diệp Vọng lại muốn khóc, có thể khóc ba ngày ba đêm.
Diệp Vân Đình nghe xong nhất thời trầm mặc, cũng may mà Diệp Vọng có thể lực tốt, nếu một người yếu ớt mà phải chịu dằn vặt như thế, chỉ sợ còn không về được.
"Đừng sợ, ta mang đệ về nhà." Diệp Vân Đình vỗ vỗ mu bàn tay an ủi hắn.
Diệp Vọng "Ừ" một tiếng, giọng nói cũng nhỏ dần, Diệp Vân Đình nghiêng đầu nhìn, thấy hắn đã nhắm mắt lại, không biết là hôn mê hay đang ngủ.
Y lắc đầu một cái, gọi ám vệ đưa râu quai nón trở về sơn trại trước, chuẩn bị đồ ăn và dược liệu, như vậy chờ khi bọn họ đến nơi, có thể kiểm tra vết thương trên người Diệp Vọng, cho hắn ăn chút gì đó.
Râu quai nón hoảng sợ liếc nhìn Diệp Vọng, run run theo sát ám vệ.
Vừa nãy thanh âm nói chuyện của Diệp Vọng tuy rằng không lớn, nhưng bọn họ đi xung quanh nên vẫn nghe thấy rõ, Diệp Vọng trong miệng nói gì đó "Đại ca", "Quốc công phủ" "Vương phủ", người ngu cũng biết thân phận mấy người này không hề đơn giản, ngẫm lại chính mình đầu tiên bắt nhốt đệ đệ, sau đó muốn cướp bóc ca ca, một đám sơn phỉ chỉ cảm thấy mệnh sắp tàn rồi.
Thời điểm mới trốn ra khỏi mỏ quặng, nhóm sơn phỉ quả thật cũng nghe nói có một thanh niên trẻ tuổi nói mình là thiếu gia quốc công phủ ở kinh thành, nếu có người chịu đưa hắn hồi kinh, quốc công phủ nhất định sẽ trả số tiền lớn tạ ơn.
Mà lời này ai tin đâu? Bọn họ còn nói cha mình là hoàng tử đây! Nhưng cha bọn họ có đúng đâu? Tất cả mọi người chỉ cảm thấy tiểu tử choai choai này chắc bị bệnh tâm thần, chỉ coi đó là chuyện cười nghe qua một chút.
Ai biết việc này vốn là thật?
Râu quai nón cùng ám vệ chạy về trại trước, lưu lại chỉ còn đầu trọc và nhóm sơn phỉ còn lại, ánh mắt đều thấp thỏm nhìn Diệp Vọng đang ngủ, có người vui mừng vì không nổi giận với hắn bao giờ, cóngười nhớ lại xem mình đã từng bắt nạt hắn chưa, còn có người hối hận lúc trước sao không tin hắn, bằng không lúc này không đến nỗi trở thành tù nhân...
Đoàn người đi gần hai khắc đồng hồ mới đến cổng trại.
Ám vệ đã sớm đến chỉnh đốn qua sơn trại, râu quai nón bị sợ vỡ mật, đàng hoàng đi theo phía sau hắn, như chim cút. Bên trong trại còn rất nhiều người đi ra, vẻ mặt bất an đứng ở khu đất giữa sân.
Căn phòng tốt nhất trong trại bị trưng dụng, Diệp Vân Đình đặt Diệp Vọng lên chiếc giường vừa được thu dọn trong phòng.
Vừa đặt Diệp Vọng xuống giường đã nghe thấy hắn kêu đau đớn, lông mày nhíu chặt nhưng vẫn không tỉnh.
"Trước tiên kiểm tra vết thương trên người hắn đã."
Bên trong nhóm ám vệ cũng có người biết chút y thuật, cởi ra y phục bẩn loạn trên người hắn, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới.
Diệp Vân Đình đứng bên cạnh nhìn, lông mày nhíu chặt, trên người Diệp Vọng không thiếu vết thương xanh tím, trên chân nứt nẻ sưng đỏ vì lạnh, còn có chỗ mụn nước bị vỡ, nước mủ chảy ra dính chặt da thịt vào giày vải, phải kéo mạnh ra mới được.
Ám vệ cẩn thận kiểm tra một lần, nói: "Chỉ bị thương ngoài da, bôi chút rượu thuốc là được. Trên chân nứt nẻ nghiêm trọng sẽ khó trị hơn, phải từ từ điều dưỡng."
Không trọng thương là tốt rồi.
Diệp Vân Đình thở phào nhẹ nhõm, để ám vệ mang nước nóng đến lau người cho hắn, còn mình thì ra gian ngoài, trước tiên đi xử lý sơn phỉ.
Đám sơn phỉ là thanh niên trai tráng hai tay bị trói sau lưng, quỳ gối trong tuyết, lưu lại sơn trại chỉ còn người già và trẻ em, Diệp Vân Đình không tận lực làm khó dễ, chỉ sai người cầm sổ đến hỏi họ tên quê quán, có tham gia cướp bóc giết người hay không, đã tham dự mấy lần.
Bởi vì Diệp Vân Đình nói nếu có người lừa gạt, những người khác tố giác có thể xem xét giảm bớt hình phạt sau này, mọi người trong trại đều đàng hoàng khai báo.
Chờ đăng ký xong, y chia những người gây ra việc xấu nghiêm trọng và những người chưa từng làm gì thành hai đội.
Những người đã gây chuyện xấu tạm thời nhốt lại, những người chưa làm gì quá đáng thì lưu lại làm việc trong trại, sau này có thể đi thăm dò tin tức.
Diệp Vân Đình không sợ những người này có ý đồ sai trái, y sai người kiểm tra trang trại một lần, tìm được không ít gạo thịt, sau đó để nữ nhân trong trại nấu cháo, nấu thức ăn, chia phần cho mọi người.
Những người không có cơ hội cướp bóc giết người, hoặc là người yếu đuối hoặc người già bệnh tật ốm yếu, ở trong trại cũng không được chia đồ ăn, bữa đói bữa no, không khá hơn chút nào. Lúc này thấy Diệp Vân Đình chịu chia thức ăn cho bọn họ, ai nấy đều cảm động rơi nước mắt, lập tức tôn y làm trại chủ.
Diệp Vân Đình nghe bọn họ gọi trại chủ cũng không phản bác, chỉ chắp tay cười nói: "Ta thưởng phạt phân minh, cũng không yêu cầu khắt khe với người dưới. Khoảng thời gian này nếu các ngươi có biểu hiện tốt, có thể lập công chuộc tội. Trừ ăn no mặc ấm, sau này ta còn có thể an bài nơi đến cho các ngươi."
Phía dưới nhất thời vô cùng huyên náo sôi động.
Những người đang bị bắt vô cùng ghen tỵ, có người lớn tiếng nói: "Trại chủ, chúng ta tuy đã từng phạm lỗi, nhưng có thể lấy công chuộc tội!"
Đầu trọc và râu quai nón vừa mới thấp giọng nói chờ chốc nữa không có người chú ý sẽ trốn đi, nhưng bây giờ nghe thấy có thể ăn no mặc ấm, lại còn chỗ để đi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lời kia cũng là do trại chủ trước kia, chính là gã đầu trọc nói, đúng là không cần mặt mũi.
Hết chương 91.