Hai ngày sau khi trở về từ Xuất Vân tự, thám tử đi thăm dò Diệp Bạc Như đã báo tin lại.
Từ sau khi ý thức được Diệp Bạc Như có tâm tư với Lý Phượng Kỳ, Diệp Vân Đình liền để truyện này trong lòng, lúc trước người đi thăm dò do Lý Phượng Kỳ phái đi, lần này thám tử trở lại, Diệp Vân Đình ngồi nghe vô cùng nghiêm túc.
Thám tử tìm được không nhiều tin tức, chỉ biết một số thông tin sơ khai.
Quốc công phủ nói là nuôi mẹ con Diệp Bạc Như ở bên ngoài, nhưng không nói cụ thể nuôi ở chỗ nào, người nghe chỉ tưởng nuôi trong trang tử hay trạch viện, nhưng tin tức thám tử mang về mẹ con Diệp Bạc Như vẫn luôn ở trong một trấn không xa kinh thành. Phùng thị luôn nói ra bên ngoài là phụ thân Diệp Bạc Như đi xa buôn bán, một mình mang theo Diệp Bạc Như sinh sống trong trấn. Đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, Phùng thị mặc dù không phải quả phụ, nhưng một thân một mình mang theo nhi tử, không có chuyện gì phát sinh lại không thiếu bạc, trên trấn nói không ít lời đồn đại liên quan đến nàng.
Diệp Tri Lễ thỉnh thoảng cũng đến thăm hai mẹ con Diệp Bạc Như, bất quá vô cùng điệu thấp. Chỉ nghe nhà hàng xóm kể, cách hai, ba tháng, cửa sau trạch viện Phùng thị sẽ có một chiếc xe ngựa, không ít người suy đoán Phùng thị là ngoại phòng của gia đình giàu có.
"Đưa người đi xa như vậy là sợ Ân thị phát hiện sao?" Lý Phượng Kỳ hừ một tiếng: "Tề quốc công quả nhiên co được dãn được."
Diệp Vân Đình ngược lại chú ý tới một chuyện khác: "Phùng thị sao còn lưu lại trong trấn đó?"
"Phùng thị nói với bên ngoài là phu nhân đi buôn bán đã quay trở lại, muốn đón mẹ con các nàng hồi kinh. Vì lễ nghi nhiều nên Diệp Bạc Như đi trước một bước, Phùng thị ở lại thu thập hành lý." Vẻ matwj thám tử có chút do dự: "Nhưng ta cảm thấy Phùng thị nhìn không được khoẻ, nha hoàn của nàng đã tới y quán vài lần, nhưng không thỉnh đại phu không mua thuốc, vội vàng đến, rồi vội vàng đi." Nhưng hắn quan sát mấy ngày vẫn không nhìn ra nguyên do, lại cảm thấy có phải do bản thân đa nghi hay không.
Trước mắt tin tức tìm được không có gì hữu dụng, Diệp Vân Đình nghe vậy trầm ngâm chốc lát: "Tiếp tục quan sát, có tin tức quay trở lại bẩm báo."
Thám tử lĩnh mệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn y một cái. Chậm rãi kéo dài giọng điệu: "Đại công tử sao bỗng nhiên để ý Diệp Bạc Như như vậy?"
Trong lòng hắn hơi đắc ý, hẳn là đang ghen?
Ngày ấy sau khi từ Xuất Vân tự trở về, hắn bị nhéo liền mấy cái, trong lúc nhất thời không nghĩ đến, hai ngày này càng nghĩ càng cảm thấy, biểu hiện này của Diệp Vân Đình, như là đang ghen.
Vĩnh An vương trong lòng mừng thầm, quên mất eo đau.
Diệp Vân Đình mi mắt khẽ giật, nghiêng mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Sao nào, ta muốn đối phó hắn, Vương gia không cao hứng?"
"!!!" Lời này Lý Phượng Kỳ nào dám đáp, trên eo hắn vẫn còn vết bầm chưa khỏi đây.
"Sao lại thế được?!" Hắn lập tức biểu thị lòng trung nói: "Ta thấy lần trước hắn bị lạnh còn chưa đủ ác, huynh trưởng như cha, đại công tử phải để hắn ăn nhiều giáo huấn hơn mới tốt."
Diệp Vân Đình khẽ hừ một tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi đến xem sách.
Lý Phượng Kỳ trong lòng thầm nói một tiếng nguy hiểm thật, ngày càng bất mãn với Diệp Bạc Như.
Chính mình tự tìm đường chết thì thôi đi, lại còn muốn liên lụy đến hắn.
***
Lúc này Diệp Bạc Như sau khi bị áp chế tại Xuất Vân tự, tạm thời không nghĩ đến việc xuất hiện trước mặt Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình.
Ngày ấy, sau khi trở về hắn có hơi sốt, may mắn phụ thân mời tới thái y tốt, châm vài kim đã hạ nhiệt. Nhưng vẫn nhiễm bệnh, hai ngày nay tinh thần không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc.
Hắn khoác một chiếc áo bông to xụ, ánh mắt nham hiểm suy nghĩ tình hình ngày ấy —— lúc này hắn bắt buộc phải thừa nhận, Vĩnh An vương xác thực không coi hắn ra gì.
Nhưng càng như vậy, hắn càng ngập tràn ý nghĩ chiến đấu.
Hắn nghĩ mới mấy tháng ngắn ngủi mà Vĩnh An vương đã khăng khăng một lòng với Diệp Vân Đình, hắn suy tư một lúc, cảm thấy Lý Phượng Kỳ vẫn có lòng phòng bị với hắn.
Ngẫm lại cũng đúng, hắn đã cứu hoàng đế một mạng trong trận Mặc Thuỷ, với tính cách của Vĩnh An vương, chắc chắn sẽ không dễ dàng tín nhiệm hắn. Hắn suy tư một phen, cầm lệnh bài vào cung tìm Lý Tung.
—— xem ra hắn phải bày tỏ một ít thành ý mới có thể khiến Vĩnh An vương yên tâm.
Bên trong Thái Càn cung. Mỹ nhân như mây, tiếng nhạc lả lướt.
Rõ ràng là ngày đông cực lạnh, Thái Càn cung lại ấm áp như mùa xuân. Lý Tung mặc áo đơn, chân trần nghiêng người trên giường nhỏ, trong tay cầm chén rượu, Thôi Hi cầm bầu rượu bạch ngọc đứng ở bên người hắn, thỉnh thoảng rót một chén rượu.
Từ sau khi nhốt Hàn Thiền trong phủ, trên điện Thái Hòa nổi giận bắt giam một nửa quan chức đưa vào Đại Lý tự, hắn không thượng triều nữa, ngày ngày ở trong Thái Càn cung uống rượu mua vui, sống mơ mơ màng màng.
Bên trong Đại Lý tự, điều tra ra vụ việc kéo theo nửa số quan chức liên quan, thượng thư lệnh và môn hạ cầu kiến mấy lần đều bị hắn bỏ mặc.
Thôi Hi rót cho hắn một chén rượu, nội thị ngoài cửa bước nhanh tiến vào, ghé vào lỗ tai y thấp giọng thì thầm.
"Bệ hạ." Thôi Hi khom lưng nói: "Diệp thị lang cầu kiến."
Lý Tung phản ứng một lúc, mới nhớ tới Diệp Bạc Như là Lại Bộ Thị Lang, hắn không hứng lắm phất tay: "Tuyên."
Diệp Bạc Như được nội thị đưa vào, đối với cảnh tượng lả lướt trong điện chỉ hơi bất ngờ, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lý Tung chắp tay hành lễ.
"Diệp ái khanh có việc muốn bẩm báo?" Lý Tung uống một ngụm rượu, nhướng mắt lên nhìn hắn, tay giấu trong tay áo âm thầm siết chặt —— Diệp Bạc Như ngoại trừ nhận chức ở Lại bộ thị lang, Lý Tung còn giao Thái phó phủ cho hắn trông coi.
"Vâng." Diệp Bạc Như cúi đầu nói: "Phía dưới báo lên, nói thái phó đại nhân đã bốn, năm không ăn uống gì."
Lý Tung tay hơi ngừng, một lúc lâu hừ một tiếng: "Hắn lại cũng dùng loại thủ đoạn này."
Diệp Bạc Như dường như không nghe thấy, lại cẩn thận thăm dò: "Bệ hạ có muốn đến xem không?"
"Không đi." Lý Tung cắn răng, hung ác nói: "Trẫm không tin hắn còn có thể để chính mình chết đói sao?"
Sau khi từ Thái phó phủ trở về, hắn đã suy nghĩ minh bạch, Nguyễn thị huynh đệ chỉ là quân cờ Hàn Thiền kéo tới thôi, lúc đó lòng hắn rối như tơ vò mới tin là thật. Sau khi hồi cung tỉnh táo lại, mới nghĩ đến đó là cái cớ của Hàn Thiền mà thôi.
Dựa vào Nguyễn thị huynh đệ che lấp ý đồ thực sự.
Nếu y không chịu nói, vậy hắn nhốt y trong Thái phó phủ, cho dù y có muôn vàn quỷ kế cũng không sử dụng được. Y sớm muộn cũng phải cúi đầu trước hắn xin tha!
"Có thể..." Diệp Bạc Như mặt lộ vẻ do dự: "Nghe nói thái phó đại nhân thân thể luôn không tốt, hai ngày nay còn bị bệnh. Không bằng thần thay bệ hạ đi xem một chút, để ngừa vạn nhất..."
Lý Tung nghe thấy "Bị bệnh", tay nắm chén rượu tay quả nhiên run rẩy không thể nhận ra.
Diệp Bạc Như cúi thấp đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, liền biết mục đích đến chuyến này đạt được rồi.
Quan hệ giữa Hoàng đế và Thái phó, hắn nhìn ra rõ ràng.
Chỉ cần lợi dụng tốt điểm này, hắn có thể quang minh chính đại ra vào Thái phó phủ, chờ hắn tìm được manh mối thuốc giải, đưa đến trước mặt Vĩnh An vương, hắn không tin y còn có thể thờ ơ không động lòng.
Lý Tung trầm mặc một lúc lâu, tựa như do dự, trong điện nhất thời chỉ có tiếng lục lạc trên người vũ nữ và tiếng sáo trúc.
Một lúc sau, hắn mới uống cạn một chén rượu, nói: "Ngươi thay trẫm đi xem đi." Dừng một chút, lại nói: "Đừng để hắn chết là được."
Diệp Bạc Như nhẹ giọng nhận lệnh, khom người lùi ra.
Thôi Hi nhấc bầu rượu lên, rót cho y một chén rượu: "Bệ hạ vẫn niệm tình cũ."
"Hắn dạy ta mười bảy năm." Ngón tay nắm chén rượu hơi lạnh lẽo, nhớ tới Hàn Thiền cùng hắn đi qua những ngày tối tăm, trào phúng mà cười nhẹ một tiếng: "Ta hoài niệm, nhưng tâm hắn cứng như đá, sao cũng không tan chảy." Hắn uống vào một chén rượu, tự lẩm bẩm: "Hắn thật muốn lấy mạng ta..."
***
Diệp Bạc Như ra khỏi cung tiến thẳng đến Thái phó phủ.
Thần Sách Quân ở cửa nhìn thấy hắn, mở ra đại môn đóng chặt.
Diệp Bạc Như phủi hoa tuyết trên vai, không nhanh không chậm đi vào.
Phủ Thái phó một mảnh tiêu điều, mơ hồ có thể nhìn thấy rường cột đã từng chạm trổ. Diệp Bạc Như đi dạo một vòng trước viện, vẫn chưa tới xem Hàn Thiền, mà bước thẳng vào thư phòng —— tìm manh mối thuốc giải.
Độc do Hàn Thiền hạ, hắn chắc chắn có giải dược.
Diệp Bạc Như tìm một vòng trong thư phòng không phát hiện ra cái gì, hắn cũng không vội vã, trầm ngâm chốc lát rồi đi tới phòng ngủ của Hàn Thiền.
Thái Phó đã từng dưới một người trên vạn người đang ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, sắc mặt suy yếu tiều tụy, nhưng thần sắc vẫn băng lãnh như trước.
Nhìn thấy hắn đến, cũng chỉ miễn cưỡng nhấc lên mí mắt liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, như một pho tượng.
Diệp Bạc Như kiêng kỵ địa vị của hắn trong lòng hoàng đế, mặt ngoài lễ nghi mười phần: "Nghe nói thái phó đại nhân mấy ngày không ăn uống gì, bệ hạ lo lắng, đặc biệt lệnh ta đến thăm."
Hàn Thiền rũ con mắt, chưa từng đáp lại.
Diệp Bạc Như cũng lười lấy mặt nóng dán mông lạnh, hắn nhìn Hàn Thiền, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mọi ngóc ngách trong phòng ngủ, tìm chỗ có khả năng giấu thuốc. Đồ vật trọng yếu như vậy, hoặc giấu trong thư phòng thủ vệ nghiêm ngặt, hoặc giấu ở trong phòng ngủ.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Hàn Thiền bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Chỉ là y bây giờ sắc mặt tiều tụ, còn có mấy phần bệnh sắc, từ trong ra ngoài lộ ra mấy phần suy tàn.
Diệp Bạc Như ngoài mặt cung kính, kì thực qua loa: "Ta thấy phòng ngủ của Thái phó lạnh quá, Thái phó có thể cần thêm lò sưởi không?"
"Không cần." Hàn Thiền cự tuyệt không chút do dự, trong mắt mang theo chán ghét: "Ngươi có thể đi."
Từ đầu tới cuối, thần sắc của hắn không có biến hóa quá lớn, nhưng Diệp Bạc Như lại khó giải thích được sinh ra một loại cảm giác —— Hàn Thiền không muốn để hắn ở đây quá lâu.
Phòng ngủ Thái phó, trước giờ đương nhiên không thể dễ dàng ra vào, nếu giấu đồ vật quan trọng, chắc chắn không dễ dàng bị phát hiện... Diệp Bạc Như ánh mắt lóe lên, cười tủm tỉm chắp tay: "Thần trở về bẩm báo cho bệ hạ, bệ hạ vô cùng lo lắng cho thân thể của Thái phó, Thái phó nhớ bảo trọng."
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, ý cười trên mặt liền biến mất, suy tư một lúc, lần thứ hai vào cung cầu kiến.
Hắn đi rồi quay lại, Lý Tung cũng không tính toán nhã hứng bị quấy rầy: "Sao rồi?"
"Thần đến xem qua Thái phó phủ." Diệp Bạc Như cân nhắc ngôn từ nói: "Tình hình Thái phó không tốt lắm, tỳ nữ đưa cơm nói Thái phó đã bốn ngày chưa ăn uống gì, thời điểm thần đến, Thái phó ngồi bên cửa sổ bất động, sắc mặt tiều tụy, trong phòng than lửa đều không có..." Hắn một bộ dáng dấp lo lắng: "Nếu cứ tiếp tục như thế, sợ rằng không được."
Lý Tung nghe xong yên lặng một hồi.
"Bệ hạ, có cần đưa than lửa qua đó?" Diệp Bạc Như như thuận miệng nói: "Ngày hôm trước thần bị trúng gió lạnh đã bệnh hai ngày, nếu Thái phó tiếp tục như thế, cơ thể nhiễm lạnh, sợ là bất lợi cho thân thể."
"Cho người đưa tới." Lý Tung nghe vậy quả nhiên không trầm ngâm nữa: "Không cần tốt quá, lạnh nhưng không chết là được."
Diệp Bạc Như cụp mắt nở nụ cười: "Thần hiểu."
*
Sau khi rời cung, Diệp Bạc Như phái người đi mua than lửa.
Than này nếu cháy hết cần phải có tỳ nữ vào thay, hắn chỉ cần mua chuộc tỳ nữ, như vậy có thể thuận lý thành chương tra xét bên trong phòng ngủ của Hàn Thiền. Nếu sớm lấy được thuốc giải, Vĩnh An vương sẽ không còn bắt bí hắn?
Diệp Bạc Như ngồi trong xe ngựa, nhìn về hướng Thái phó phủ xa xa, thong dong nở nụ cười.
Phu xe điều khiển xe ngựa hướng về Tề quốc công phủ, đi được nửa đường nghe thấy người bên trong phân phó nói: "Trước tiên không về quốc công phủ, đi Vĩnh An vương phủ."
Phu xe nghe vậy vung roi ngựa lên, quay đầu chạy tới Vĩnh An vương phủ.
...
Thời điểm nghe thấy gác cổng báo Diệp Bạc Như đến nhà bái phỏng, Diệp Vân Đình còn chưa lên tiếng, Lý Phượng Kỳ đã lập tức cau mày rũ sạch quan hệ: "Sao hắn lại đến nữa? Đi đóng cửa lại, nói ta và Vương phi không ở nhà."
Gác cổng nghe vậy đang muốn lui ra, lại nghe Diệp Vân Đình nói: "Mời người vào đi." Hắn ngược lại muốn nhìn xem Diệp Bạc Như có trò gian gì.
"?" Bước chân thị vệ gác cổng dừng một chút, ánh mắt nhanh chóng đánh giá hai vị chủ nhân, nghĩ gần đây nghe những người khác nói, trong phủ hiện tại do Vương phi làm chủ, hắn chỉ do dự trong nháy mắt, hướng Diệp Vân Đình chắp tay: "Vâng." Hiển nhiên tuân theo lời dặn của Diệp Vân Đình.
Mắt thấy lính gác cổng chạy đi thật nhanh, Lý Phượng Kỳ hừ hừ nói: "Hạ nhân này lại còn nhân cơ hội mượn gió bẻ măng."
Diệp Vân Đình cười: "Vương gia có thể gọi người trở về."
Lý Phượng Kỳ nhất thời nghiêm túc nói: "Ta đây là khen hắn có mắt nhìn, so với Chu Liệt thông minh hơn nhiều, nên thưởng!"
Hắn xoay chuyển quá nhanh, Diệp Vân Đình nhất thời nhịn không được, nhướng mày nở nụ cười.
Vì vậy thời điểm Diệp Bạc Như được hạ người dẫn tới, chỉ thấy hai người trên mặt đều mang ý cười.
Hai người ngồi trước bàn nhỏ, bên cạnh có một chiếc bếp lò nhỏ để hâm rượu, Diệp Vân Đình ngồi bên lò sưởi, trong tay cầm một đĩa hạt thông, còn trước mặt Lý Phượng Kỳ là đĩa nhân hạt thông vừa bóc vỏ.
Lý Phượng Kỳ không lên tiếng, cúi thấp ăn từng hạt nhân thông.
Diệp Vân Đình nhìn hắn: "Nhị đệ sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây? Ta nghe nói hai ngày trước mới nhiễm phong hàn, sao không chiếu cố thân thể hơn?"
Diệp Bạc Như: "..."
Ta vì sao nhiễm phong hàn trong lòng ngươi không rõ sao?
Hắn duy trì nụ cười khéo léo: "Tạ đại ca quan tâm, đã khoẻ hơn nhiều rồi."
"Vậy vẫn nên cẩn thận chút, phong hàn chưa khỏi hẳn đừng đi lung tung..."
Diệp Bạc Như đang muốn nói tiếp một câu "Đã không đáng lo", liền nghe Diệp Vân Đình kéo dài giọng điệu, không nhanh không chậm đem nửa lời còn lại nói hết: "... Vạn nhất lây bệnh cho người khác sẽ không tốt." Y sắc mặt không đổi nhìn Diệp Bạc Như đối diện: "Nhị đệ nói có đúng hay không?"
"..." Diệp Bạc Như sắc mặt cứng lại: "Đại ca nói đúng lắm, nhưng hôm nay ta tới tìm Vương gia là có chính sự muốn nói."
Hắn âm thầm nghiến răng, nghĩ thầm Diệp Vân Đình này ngược lại không nhát gan như lời đồn, cũng nhanh mồm nhanh miệng, chính là có công phu khua môi múa mép.
Hết chương 73.
Diệp Bạc Như tuy hơi ảo tưởng nhưng cũng được việc lắm:v
Chương sau sẽ rõ! =]]
Hôm trước mới nói đẩy nhanh tốc độ edit thì văn phòng tui chuyển chỗ. Bây giờ tui phải ngồi check trước mặt sếp, nghịch gì trên máy tính sếp cũng thấy nên không tranh thủ edit truyện được! Giờ tôi cứ phải nhân cơ hội sếp không ở mà mở truyện ra gõ chữ. Ước gì mấy ngày tới sếp tui lười đến công ty!:((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT