Xe ngựa Vương phủ dừng lại tại Xuất Vân tự, Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ, cùng lão Vương phi đi vào trong chùa.
Xuất Vân tự là ngôi chùa to nhất kinh thành, đèn hương cường thịnh, tiếp đón vô số quan to quý nhân. Tăng nhân tiếp khách nhận ra ký hiệu trên xe ngựa, ân cần tiến lên mời ba người đi vào.
Lão Vương phi một lòng lễ Phật, trước khi tới Vinh Dương chính là khách quen của Xuất Vân tự, sau khi được mời vào trong chùa, nàng tự đi tìm đại sư quen biết nghe giảng kinh luận phật, còn Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình đi dạo trong chùa. Xuất Vân tự có diện tích rất lớn, đình đài lầu các một bước một cảnh, cho dù không đi vái phật, chỉ nhìn phong cảnh cũng mất nửa ngày.
"Trước tiên chúng ta đi xung quanh một chút?" Lý Phượng Kỳ vì tìm người nên tới đây, nhưng nhìn phong cảnh đẹp trước mặt liền thay đổi chủ ý.
Có câu nói chạy được hòa thượng không chạy được miếu, lão hòa thượng lúc nào cũng có thể tìm, nhưng ngắm cảnh cùng giai nhân thì không thể chờ. Hắn và Diệp Vân Đình vừa mới định tình, bây giờ chính là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm.
Hắn sai Ngũ Canh đi sau đẩy xe lăn, còn mình tự nhiên dắt tay Diệp Vân Đình.
Những ngón tay ấm áp luôn qua kẽ tay nắm thật chặt tay y. Ngón tay Diệp Vân Đình khẽ động, cụp mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng không rút tay ra, chỉ nhẹ giọng nói được.
"Bên kia có rừng mai, chúng ta tới đó xem." Lý Phượng Kỳ hài lòng nắm tay y, chậm rãi đi về hướng rừng mai.
Còn chưa đến nơi, xa xa đã nhìn thấy bóng người quen thuộc, chính là Diệp Bạc Như.
Lý Phượng Kỳ khẽ cau mày lên, nói một tiếng: " m hồn bất tán".
"Chúng ta đi chỗ khác. "
Diệp Vân Đình không nhìn thấy Diệp Bạc Như, còn đang nghi ngờ: "Bên kia hoa mai vừa lúc đang nở, tại sao không qua đó?"
"Diệp Bạc Như ở đó." Lý Phượng Kỳ bĩu môi ghét bỏ, quan sát vẻ mặt y.
Quả nhiên, Diệp Vân Đình hề tỏ ra ghen tị, chỉ nghi hoặc lẩm bẩm một câu: "Sao hắn lại ở đó?" Lại nói: "Vậy thì qua bên kia."
Hiếm khi xuất môn du ngoạn, y cũng không muốn lãng phí thời gian đấu trí với thứ đệ này.
Nhưng bọn họ có ý định tránh né cũng không ngăn được có người sớm chờ ở đây ôm cây đợi thỏ.
Ba người vừa mới xoay người đã nghe thấy một âm thanh tràn đầy kinh hỉ từ phía sau: "Vương gia, đại ca, sao hai người cũng ở đây?"
Diệp Bạc Như nhanh chân đuổi theo, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng và bất ngờ: "Thực sự trùng hợp, các ngươi cũng tới dâng hương?"
Diệp Vân Đình đành phải dừng bước lại, quay người thờ ơ nói: "Ừ."
Sau đó liếc nhìn qua Diệp Bạc Như, không nhịn được nhíu mày —— không biết có phải ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy Diệp Bạc Như có chút giống y. Đó không chỉ đơn thuần giống nhau về ngoại hình, mà cách ăn mặc hay nhất cử nhất động cũng có cảm giác tương tự.
Lần trước dự tiệc ở Quốc công phủ, hai người đều mặc cẩm bào màu đỏ, lúc đó y chỉ nghĩ là trùng hợp, không chú ý nhiều. Nhưng nay gặp lại, thật tình cờ, hai người lại mặc y phục có màu tương tự.
Vì hôm nay đến chùa nên y mặc một chiếc áo dài bằng gấm trơn đơn giản, vạt áo thêu khóm trúc xanh, bên ngoài khoác áo choàng thêu chim hạc màu trắng, mộc mạc thanh nhã. Diệp Bạc Như cũng mặc áo bào màu xanh, vạt áo không thêu tre xanh mà là một gốc cây tùng. Bên ngoài cũng khoác áo choàng trắng.
Hơn nữa hành vi cử chỉ của hai người đều tao nhã lễ độ, đứng ở một chỗ, liếc mắt nhìn đã biết là anh em.
Diệp Vân Đình nhìn đúng lúc hắn cười, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại có thể đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Diệp Bạc Như cũng không đến nỗi phải đặc biệt mặc quần áo giống y tới đây, chắc y cả nghĩ quá thôi.
Trong lòng y thoáng hiện lên nghi ngờ, lẽ nào là y ghen, cho nên mới thấy Diệp Bạc Như chỗ nào cũng có vấn đề?
Trong lúc y còn đang suy nghĩ, Diệp Bạc Như đã bắt đầu trò chuyện với Lý Phượng Kỳ: "Nghe nói đồ ăn chay của Xuất Vân tự rất ngon, Vương gia và đại ca chắc còn chưa dùng bữa trưa? Chờ một lát cùng ăn được không?"
"Không cần, chúng ta còn có việc." Lý Phượng Kỳ không có kiên nhẫn nói chuyện với hắn, nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Diệp Bạc Như không hề khó chịu vì bị từ chối, vẫn cười như việc không liên quan đến mình: "Nếu Vương gia có việc thì thôi vậy, để lần sau cũng được." Hắn nhìn ra Lý Phượng Kỳ không có kiên nhẫn, đúng lúc nói lời cáo từ: "Sắp đến giờ ta hẹn đại sư giảng kinh, đi trước một bước."
Nói xong chắp tay cúi đầu, dáng vẻ tao nhã lễ độ.
Diệp Vân Đình trong lòng càng thấy kỳ quái. Cau mày nhìn bóng lưng Diệp Bạc Như, muốn nói lại thôi: "Sao ta có cảm giác..." Y dừng lại một chút, nhất thời không biết phải hình dung cảm giác này thế nào.
Ngược lại là Lý Phượng Kỳ thay y nói: "Vẽ hổ không thành, thành vẽ khuyển." Hắn khinh bỉ xì một tiếng, thưởng thức ngón tay Diệp Vân Đình: "Học cũng học không giống, khiến người khác buồn nôn."
"Vương gia cũng cảm thấy...?" Diệp Vân Đình lộ vẻ do dự, nhưng không nghĩ ra, Diệp Bạc Như học theo y làm gì?
Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn y, thấy vẻ mặt y vô cùng mờ mịt, hừ một tiếng: "Giờ ngươi mới phát hiện ra? Lần trước ở quốc công phủ ta đã mơ hồ cảm thấy không đúng." Mãi đến hôm nay gặp lại, hắn liền xác định, Diệp Bạc Như cố ý bắt chước Diệp Vân Đình.
Nhưng cho dù hắn học cũng không thể giống.
Diệp Vân Đình ôn nhuận từ trong xương, y như một khối ngọc thạch, thuở nhỏ trong quốc công phủ nếm đủ tình người ấm lạnh, nhận hết đối xử lạnh nhạt, trải qua nhiều chuyện mới có phong thái dương quang sáng lạn như bây giờ.
Còn Diệp Bạc Như, mặc dù có nét mặt ôn hòa, nhưng dã tâm trong mắt và vẻ tiểu nhân đắc chí không giấu được. Lại kế thừa vẻ ngoài ra vẻ đạo mạo của Diệp Tri Lễ, khiến người nhìn thấy đã cảm thấy buồn nôn.
"Hắn rốt cuộc muốn làm gì?" Diệp Vân Đình cau mày, không nghĩ ra được bản thân có gì có thể cho hắn.
"Người đi thăm dò hắn cũng nên trở lại." Trong mắt Lý Phượng Kỳ xẹt qua tia tàn khốc, chậm rãi nói: "Lần này không sao, nếu có thêm lần tới..." Hắn híp mắt sờ roi dài trong tay áo, dám đánh chủ ý lên người Diệp Vân Đình, hắn sẽ để Diệp Bạc Như nếm qua quả đắng.
Hai người nói vài câu, không muốn mất hứng vì người không quá quan trọng, liền tạm thời bỏ lại sau đầu, chậm rãi đi dạo trong rừng mai.
Diệp Bạc Như ẩn trong đám người, xa xa nhìn hai người sánh đôi, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, ánh mắt không còn tia sáng, âm u như rắn độc.
Hôm nay gặp lại, Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình không thích, hắn cảm giác được, nhưng từ trước đến giờ hắn không đạt mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua, Vĩnh An vương đối với hắn mà nói, không chỉ là nam nhân của Diệp Vân Đình, còn là đại diện chí cao cho quyền thế vô thượng.
Hắn không như Diệp Tri Lễ, chỉ biết bấu víu vào tiểu hoàng đế, lúc trước hắn nói với Vĩnh An vương hắn đọc nhiều binh thư không phải là làm bộ, dưới cái nhìn của hắn, thiên hạ này, sớm muộn cũng là của Vĩnh An vương.
So với việc lấy lòng tiểu hoàng đế còn không biết còn có thể ngồi trên long ỷ mấy ngày, không bằng lên thuyền lớn của Vĩnh An vương.
Diệp Vân Đình quá tốt số, đúng lúc được chọn vào vương phủ xung hỉ, có thể dễ dàng vui vẻ với Vĩnh An vương, hắn không tin với năng lực và giá trị của hắn, Vĩnh An vương vẫn không động lòng. Hắn cũng là nam nhân, nên đương nhiên hiểu rõ thói hư tật xấu của nam nhân. Nếu Vĩnh An vương yêu thích nam nhân, người kia có thể là Diệp Vân Đình, đương nhiên cũng có thể... là hắn.
Hắn nhìn Diệp Vân Đình mặc y phục xanh khoác áo ngoài màu trắng trong rừng mai, phủi ống tay áo một cái. Vĩnh An vương yêu thích kiểu này, hắn sẽ tận lực làm hệt như vậy, một ngày hai ngày y không động tâm, nhưng chắc chắn sẽ đến lúc động tâm.
*
Không còn kẻ đáng ghét quấy rầy, hai người ngắm cảnh du ngoạn voi cùng vui vẻ.
Đi dạo trong chùa nửa ngày, cùng lão Vương phi dùng cơm chay, đế xế chiều, hai người mới đi tìm chủ trì Xuất Vân tự, dò hỏi xem có từng gặp qua tăng nhân nào như lão hòa thượng tăng chưa.
Chủ trì nhớ lại một lúc mới lắc đầu nói: "Vương gia nói dung mạo quá phổ thông, lão nạp gặp không tới một trăm thì cũng có năm mươi. Chưa nói còn có thật nhiều người không nhớ rõ bộ dạng. Vậy nên không thể nào trả lời chính xác được." Xuất Vân tự đèn nhang cường thịnh, không chỉ khách hành hương đông đảo, mà các tăng nhân từ nơi khác đến ngủ lại cũng nhiều.
Đối với kết quả này hai người đã sớm sở liệu, ngược lại không quá thất vọng. Diệp Vân Đình cẩn thận hồi tưởng lại, nói: "Nếu đại sư hữu duyên gặp lại người giống với miêu tả, làm phiền phái người đến vương phủ thông báo một tiếng."
Chủ trì sảng khoái đáp lại, hai người lúc này mới cùng lão Vương phi rời đi Xuất Vân tự.
Lúc đến là buổi sáng, trở lại sắc trời đã chạng vạng. Hoa tuyết bay đầy trời, từng trận gió lạnh thổi hoa tuyết bat tứ tung.
Hai chiếc xe ngựa của Vương phủ một trước một sau đi ở trên đường chính, Diệp Vân Đình ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa với Lý Phượng Kỳ, cuốn màn xe thưởng tuyết, không ngờ lại thấy Diệp Bạc Như.
Diệp Bạc Như cưỡi con ngựa màu đen, trên đầu trên người vương đầy hoa tuyết. Nét mặt kinh hỉ vô cùng: "Ta từ phía xa thấy giống xe ngựa của vương phủ, đuổi lên xem, không nghĩ đúng là Vương gia và đại ca. Hôm nay thật là trùng hợp."
"Phải, thật là khéo." Diệp Vân Đình không lạnh không nhạt đáp một câu, tu dưỡng tốt đẹp không cho y lập tức buông mành xuống. Mà dường như trong lòng y đang có khúc mắt với Diệp Bạc Như, lúc này nghe hắn nói, luôn cảm thấy có chỗ nào cũng không đúng. Nhất là câu nói kia "Vương gia và đại ca".
Diệp Vân Đình âm thầm cau mày, trước đây Diệp Bạc Như cũng toàn gọi như vậy, mỗi lần đều là Lý Phượng Kỳ ở phía trước... Vốn y còn cảm thấy chuyện Diệp Bạc Như câu dẫn Lý Phượng Kỳ có chút khó tin, nhưng bây giờ... Y nhìn chằm chằm Diệp Bạc Như.
Tuy rằng trong lòng biết Lý Phượng Kỳ nhất định sẽ không coi trọng, nhưng người trong lòng bị mơ ước, vẫn khiến y sinh ra cảm giác bị mạo phạm vô cùng không thích.
Ánh mắt y nhìn về phía Diệp Bạc Như dần dần ác liệt.
Diệp Bạc Như cũng phát hiện ra thần sắc y biến hóa, nhưng không coi là chuyện to tát. Trước khi trở lại phủ quốc công, hắn đã tìm hiểu rất kỹ tính tình mấy người trong phủ, đặc biệt là người đại ca từng mấy lần xuất hiện trong miệng phụ thân, hắn để ý nhiều nhất. Tính tình người đại ca này của hắn, nói êm tai là ôn hòa lễ độ, nói khó nghe là nhu nhược vô năng.
Mặc dù có Vĩnh An vương là chỗ dựa, cũng không có cách nào khiến người khác kính trọng.
Hắn cười tủm tỉm nhìn lại, trên mặt cố ý bày ra vẻ đáng thương, tựa như đệ đệ là nũng với huynh trưởng: "Ta một mình cưỡi ngựa tới, không nghĩ khí trời bỗng dưng thay đổi đổ tuyết." Nói xong chà xát đôi tay bị lạnh đến đỏ bừng: "Đại ca có thể cho ta đi cùng một đoạn được không?"
Trong miệng hắn gọi "Đại ca", ánh mắt lại nhìn Lý Phượng Kỳ. Hiển nhiên cảm thấy Lý Phượng Kỳ mới có thể làm chủ mọi chuyện. 𝘛𝑟ờ u𝑚 𝒕𝑟u𝑚 huуề𝗇 𝒕𝑟ù𝑚 ( 𝘛 𝑟 𝗨 𝑚 𝘛 𝑟 u у 𝘦 𝗇.VN )
Diệp Vân Đình hiển nhiên không bỏ qua ánh mắt kiện cáo của hắn, y âm thầm nhéo Lý Phượng Kỳ một cái, cười nhìn Diệp Bạc Như, mặt không đổi sắc mở mắt nói dối: "Xe ngựa nhỏ hẹp, thực sự không ngồi được ba người." Y một mặt làm khó dễ: "Nhị đệ nên nhân lúc tuyết không lớn, mau chóng giục ngựa trở về thành đi."
Lý Phượng Kỳ bị y nhéo giật mình một cái, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt không cảm xúc, nhịn đau phụ họa nói: "Không sai, trong xe không ngồi được."
Diệp Bạc Như nụ cười hơi dừng lại, ánh mắt nhìn qua toa xe rộng rãi, nội tâm ảo não.
Đại ca này của hắn gan nhỏ như thế, thậm chí ngay cả cho hắn lên xe cũng không dám. Hắn không nói láo, hôm nay bỗng nhiên tuyết rơi, ban ngày không cảm thấy, chạng vạng lại càng lạnh, hắn ngồi trên ngựa, gió lạnh cuốn lấy băng tuyết từng trận thổi vào trong xiêm y, cảm thấy như rơi vào hầm băng, ngón tay kéo dây cương cóng tím hết cả.
Xe ngựa vương phủ lớn như vậy, sao không ngồi được người thứ ba? Rõ ràng là Diệp Vân Đình không dám!
Diệp Bạc Như một bên lạnh đến run, một bên không nhịn được đắc ý, Diệp Vân Đình rõ ràng đã phát hiện mục đích của hắn, bây giờ, y sợ.
Ánh mắt của hắn nhìn qua Lý Phượng Kỳ, tuy rằng không lên tiếng, nhưng ánh mắt dường như đang cầu xin trợ giúp.
Trên eo lại bị nhéo một cái, Lý Phượng Kỳ đau đến ngũ quan dữ tợn, bỗng nhiên giơ tay kéo mành xe ngựa xuống: "Bên ngoài gió lớn, Vương phi đừng ngắm tuyết nữa, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Nói xong giơ tay dùng sức xoa xoa chỗ bị nhéo, đầy mặt oan ức.
Diệp Bạc Như làm loạn, dựa vào cái gì hắn cũng bị nhéo???
Vậy không công bằng.
Hắn giơ tay cột chặt rèm che thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, xác định gió không lọt vào được, cũng không nhìn thấy gương mặt phát ngán của Diệp Bạc Như mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay hắn mới biết Vương phi nhéo người đau như thế, thật sự không muốn bị nhéo nữa.
Diệp Vân Đình khẽ hừ một tiếng, trong lòng cân nhắc làm sao để Diệp Bạc Như không tiếp tục lắc lư trước mặt y nữa.
Tình hình bên trong xe ngựa Diệp Bạc Như không biết được, hắn trừng mắt nhìn màn xe bị kéo kín, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Một nửa là lạnh, một nửa là tức giận.
Hắn trừng màn xe đóng chặt nửa ngày, không tin Lý Phượng Kỳ thật sự bỏ mặc hắn, khẽ cắn răng, không giục ngựa đi trước, mà rập khuôn từng bước đi bên cạnh xe ngựa.
Âm thanh móng ngựa cộc không nhỏ, hắn cũng không tin, bọn họ có thể có tai như điếc.
Diệp Vân Đình ôm lò sưởi, uống trà nóng, đối với tiếng vó ngựa lộc cộc bên ngoài dường như không nghe thấy. Lý Phượng Kỳ chỉ lo lại bị giận chó đánh mèo, nghĩ nát óc kể cho y nghe những chuyện thú vị ở Bắc Cương, cũng bỏ mặc chuyện bên ngoài.
Bên ngoài gió tuyết ngày càng lớn, hai chiếc xe ngựa đi gần nửa canh giờ mới tiến vào thành, lúc này sắc trời đã tối đen.
Diệp Vân Đình lúc này mới nhấc lên màn xe, nhìn thấy bên ngoài trong băng tuyết dày đặc, sắc mặt Diệp Bạc Như tái xanh, kinh ngạc hỏi: "Sao nhị đệ còn chưa hồi phủ?" Y nhíu mày, ngữ khí thổn thức: "Trời lạnh như thế này, sợ là lạnh phát ốm mất?"
Y vừa nói, vừa ôm chặt lò sưởi trong ngực.
Diệp Bạc Như vừa lạnh vừa tức: "..."
Hắn mạnh mẽ cắn răng, liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình, đến cùng không nói gì nữa, giục ngựa chạy về quốc công phủ.
Hết chương 72.
Bởi vì em ghen ghen ghen mà....
Không biết Diệp Bạc Như có làm nên cơm cháo gì không nhưng hiện đang là một chất xúc tác vô cùng tốt nhở?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT