Ba vạn đại quân từ Mặc Thủy một đường đi nhanh về kinh. Hai ngàn nhân đi trước mở đường, năm ngàn nhân mã hộ tống ngự giá của hoàng đế Lý Tung, các tướng sĩ còn lại chia quân thành mấy đường, theo sát phía sau hộ tống.
Chính giữa đại quân là xe ngựa màu vàng cực đại chỉ có hoàng đế mới có tư cách dùng, được kéo bởi hai mươi tư con ngựa, giống như một căn phòng di động.
Bên trong xe ngựa, Lý Tung nằm trên giường, ngoại trừ nội thị và ngự y theo hầu, những người lưu lại trong xe ngựa, đều là tâm phúc được Lý Tung tín nhiệm nhất.
Thẩm Trọng Dư vén rèm xe lên, phất tay vẫy nội thị lui ra ngoài, mình thì tiến vào bên trong.
"Thẩm đại nhân có việc?" Thôi Hi đứng hầu tại cửa, thấy hắn tìm tới, hạ thấp giọng hỏi.
"Bệ hạ còn đang nghỉ ngơi?" Thẩm Trọng Dư thần sắc cấp thiết, khóe mắt dưới đôi lông mày không giấu được vui mừng: "Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Mới vừa tỉnh dậy." Thôi Hi thấy thế nghiêng người dẫn hắn đi vào: "Thẩm đại nhân cùng ta vào đi."
"Làm phiền Thôi Thường Thị." Thẩm Trọng Dư đi theo phía sau hắn, đưa tay sờ thư hồi âm trong tay áo, nụ cười trên khóe miệng ngày càng lớn.
Thời điểm hai người đi vào, Lý Tung mới tỉnh. Hắn mặc trung y màu vàng sáng, cả người lười biếng dựa vào gối mềm sau lưng, cánh tay phải băng bó vải trắng đặc biệt dễ thấy. Nhìn thấy Thẩm Trọng Dư tiến vào, hắn ngước mắt hiểu rõ: "Vĩnh An vương phủ có tin tức?"
"Vâng." Thẩm Trọng Dư trình hồi âm lên, cười nói: "Thần đặc biệt để lão Vương phi làm người trung gian truyền lời, Vĩnh An vương tất sẽ không nghi ngờ."
Lý Tung thưởng thức phong thư, nhưng chưa mở ra, nhìn về phía Thẩm Trọng Dư: "Trong thư này viết gì? Lý Phượng Kỳ làm việc cẩn thận, sẽ không chỉ vì một phong thư đã đáp ứng hợp tác với ngươi?"
"Bệ hạ minh giám. Thần sau khi nhận được tin liền vội vàng đưa tới." Thẩm Trọng Dư chắp tay khom người, chỉ hận không thể nhìn trời mà biểu lộ thành tâm với trăng sao: "Bệ hạ chưa đọc, thần làm sao dám xem?"
Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Tuy rằng không thấy, nhưng nội dung thư tín thần cũng ít nhiều đoán được một chút, Vĩnh An vương làm việc cẩn thận, chắc chắn sẽ không lưu lại nhược điểm ở trong thư. Bất quá... nhờ vào tầng quan hệ với lão Vương phi, chỉ cần hắn có phản tâm, thần đề nghị hắn tất sẽ động tâm. Chỉ cần hắn không từ chối, chờ trở về kinh thành, chúng ta y kế hành sự, nhất định có thể dụ hắn động thủ..."
Ngón tay đang mâm mê lá thư dừng lại, Lý Tung ngồi dậy, nghiêng người liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Thẩm ái khanh quá cẩn thận, nhìn trước cũng không sao."
Hắn nói rồi mở thư ra, ngưng thần xem nội dung trong thư, ý nghĩ trong lòng so với Thẩm Trọng Dư không hẹn mà gặp.
Trong thư thật sự là bút tích của Lý Phượng Kỳ, đầu thư hắn chân thành thăm hỏi Thẩm Trọng Dư, sau đó chuyển đề tài, viết: "Đề nghị của biểu huynh, mẫu thân đã chuyển đạt với ta. Ta nghe xong vô cùng khiếp sợ, cũng cực đau lòng, biểu huynh sao có thể cổ động ta làm chuyện đại nghịch bất đạo loạn thần tặc tử?"
Hắn đầu tiên chất vấn một phen, sau liệt kê công lao Thẩm gia trong quá khứ: "Niết Dương Thẩm gia, lập nghiệp từ chiến công, cả nhà trung liệt, giãi bày tâm can. Ngay cả mẫu thân chỉ là một nữ nhân nhưng đã luôn giáo dục ta phải trung quân ái quốc, sao đến đời này của biểu huynh lại sa đọa như vậy! Thành người bất trung bất nghĩa, lòng muông dạ thú?! Biểu huynh hành động như vậy, thật sự khiến ta thất vọng, cũng vấy bẩn danh tiếng Thẩm thị đời đời anh liệt!"
Trong thư ngôn từ chính nghĩa, giữa những hàng chữ đều mang ý quở trách Thẩm Trọng Dư bất trung bất nghĩa bất nhân.
Nếu thư này do thần tử khác viết, Lý Tung có lẽ sẽ vui mừng vì có thêm một quan viên hết lòng trung thành. Nhưng cố tình thư này lại do Lý Phượng Kỳ viết, sắc mặt của hắn từ từ âm trầm, bình tĩnh nhìn thư, không nói một lời.
Thẩm Trọng Dư phát hiện thần sắc hắn không đúng, cẩn thận dò hỏi: "Trong lòng Vĩnh An vương nói như thế nào?"
Lý Tung ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng, ném thư xuống đất: "Thẩm ái khanh tự xem đi."
"?"
Thái độ hắn chuyển biến quá nhanh, Thẩm Trọng Dư không tìm được manh mối, hắn khom lưng nhặt thư trên mặt đất lên, vội vã liếc nhìn, vừa lúc nhìn thấy câu "Biểu huynh hành động như vậy, thật sự là làm ta thất vọng, cũng vấy bẩn danh tiếng Thẩm thị đời đời anh liệt".
"???"
Thẩm Trọng Dư trong lòng chìm xuống, vội vã nhìn xuống, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ viết tiếp: "Ta nhớ tới tình huynh đệ, muốn để việc này chìm xuống, làm như không biết. Nhưng trằn trọc mấy ngày, thật sự lo lắng biểu huynh vẫn giữ mưu đồ này, nội tâm kinh hoảng bất an, đêm không thể chợp mắt. Chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, chờ sau khi bệ hạ hồi kinh, ta sẽ đem thư này trình lên bệ hạ, nhờ bệ hạ định đoạt..."
Chỉ mới nhìn ngắn ngủi một đoạn, Thẩm Trọng Dư đã cảm thấy trời đất quay cuồng, tay cầm thư khẽ run.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Lý Tung, trong miệng lẩm bẩm nói: "Sao lại như vậy?"
Lý Tung lặng lẽ không nói, sắc mặt âm trầm khó nhìn ra cảm xúc.
Thẩm Trọng Dư tự mình lẩm bẩm hai tiếng, tiếp tục đọc thư, thấy thái độ Lý Phượng Kỳ lại xoay chuyển, tình chân ý ngọt viết: "Mong rằng biểu huynh sau khi đọc thư chớ có trách ta và mẫu thân, việc này mẫu thân vẫn còn không biết, tính ta cũng thật sự chính trực, không có cách nào trái lương tâm thay biểu huynh che giấu tội lớn này, chỉ có thể đại nghĩa diệt thân. Nhưng biểu huynh cũng chớ lo lắng quá mức, mưu nghịch là tội nặng phải tru di cửu tộc, nhưng ngươi chưa thực thi, ta ở trước bệ hạ cũng có mấy phần mặt mũi, đến lúc đó nhất định sẽ cầu xin bệ hạ cho ngươi, bảo đảm tính mạng không lo. Chính là sợ oan ức ngươi phải từ quan cáo lão, ở nhà an dưỡng một thời gian..."
Từ quan cáo lão, ở nhà an dưỡng?
Thẩm Trọng Dư nhìn một chút, tức đến bật cười. Hắn năm nay mới ba mươi sáu tuổi, chính là độ tuổi làm nên nghiệp lớn, Lý Phượng Kỳ lại muốn hắn từ quan cáo lão?!
Huống hồ chỉ bằng một phong thư không có ấn tín, Lý Phượng Kỳ lấy cái gì để bệ hạ định tội hắn?!
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Bệ hạ, Vĩnh An vương có lẽ đã phát hiện được điều gì?"
Cho nên mới cố ý viết phong thư này nhục nhã hắn, đồng thời cười nhạo hắn mưu kế đã bại lộ.
"Sao hắn lại biết? Việc trẫm chỉ bị thương nhẹ, chỉ có mấy vị ái khanh biết được."
Lý Phượng Kỳ ánh mắt đảo qua trên người Thẩm Trọng Dư cùng Thôi Hi, suy đoán có phải ai đã mật báo, bằng không nghe nói tính mạng hắn hấp hối, sao Lý Phượng Kỳ lại không mắc câu?! Thậm chí còn rảnh rỗi viết một phong thư đến.
Hắn trung quân ái quốc? Quả thực chính là chuyện cười nhất thiên hạ!
Thẩm Trọng Dư phát hiện ánh mắt xăm soi của hắn, âm thầm hoảng sợ, vội vã đổi giọng biểu đạt lòng trung thành: "Việc này bệ hạ không cần lo ngại, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Có lẽ Vĩnh An vương nghi ngờ quá nặng không tin ta, cố ý thử ta một lần." Hắn trầm ngâm nói: "Đại quân tả hữu rất nhanh về đến kinh thành, bệ hạ không ngại việc tiếp tục lừa gạt, đợi sau khi hồi kinh, ta đến Vĩnh An vương phủ tìm hiểu thêm."
Bên cạnh Thôi Hi cũng phụ họa nói: "Thẩm đại nhân nói không sai, nội dung bên trong thư này, không giống với tính tình Vĩnh An vương có thể viết ra. Chuyện khác thường tất có vấn đề, không chừng chính là đang thăm dò Thẩm đại nhân."
Suy đoán như thế cũng không phải không có lý, Lý Tung trầm tư chốc lát, nham hiểm nói: "Thôi, trước hết cứ làm như lời Thẩm ái khanh nói."
Vừa nói vừa nhớ tới điều gì, hỏi: "Thương thế Diệp Bạc Như thế nào rồi?"
"Thái y luôn túc trực bên cạnh, đã không còn đáng ngại." Thôi Hi trả lời: "Hôm nay thần đến xem, hắn còn muốn tới bái kiến bệ hạ. Nhưng thương thế hắn chưa lành, thái y không đồng ý."
"Cứ để thương thế của hắn tốt lên đã." Lý Tung nói: "Hắn cứu trẫm một mạng, thương tổn còn chưa tốt đã thay trẫm bày mưu tính kế, là một nhân tài, ngươi phái người tỉ mỉ chăm sóc. Chờ thương thế hắn tốt hơn, để hắn tới gặp trẫm."
Thôi Hi khom người nhận lệnh.
Lý Tung liếc nhìn Thẩm Trọng Dư, khoát tay một cái nói: "Thẩm ái khanh lui xuống trước đi đi. Chờ sau khi hồi kinh đến Vĩnh An vương phủ thăm dò ý tứ."
"Vâng." Thẩm Trọng Dư thấy thế, chỉ có thể nắm chặt lá thư lùi ra.
**
Sau khi đưa tin đi, Lý Phượng Kỳ còn không hài lòng.
Lý Tung liên hợp với Thẩm Trọng Dư muốn bẫy hắn, không chỉ nhẹ nhàng một phong thư mà có thể giải hận. Huống chi ngoại trừ đời này, còn có mối thù đời trước chưa báo.
"Đại công tử có ý tưởng gì?" Lý Phượng Kỳ vừa khuấy nồi sữa ngựa lên men vừa nói.
Sữa ngựa lên men này do Chu Liệt mua về từ thương đội trong kinh thành, đun sôi một mẻ sữa ngựa và lọc cái, có thể tạo thành rượu sữa ngựa. Phương pháp làm rượu này xuất xứ từ Tây Hoàng, không ít châu thành ở phương Bắc học theo. Nhưng trước giờ Lý Phượng Kỳ vẫn chê trong rượu mùi sữa quá nặng không đủ cay nồng, cho nên rất ít khi uống.
Lần này Chu Liệt bất ngờ mua được sữa ngựa lên men, hắn nhớ tửu lượng Diệp Vân Đình không tốt, rượu sữa ngựa này sẽ phù hợp với y, vậy nên sai người chuẩn bị dụng cụ, tự mình nấu rượu cho y.
Diệp Vân Đình chống cằm nhìn hắn khuấy đũa trong nồi, chóp mũi ngửi thấy hương thơm nồng, hơi nheo mắt lại nói: "Ta đang nghĩ, tin giả tính mạng Lý Tung hấp hối, chỉ nói cho Vương gia hay các quan lại khác trong triều đều biết."
Y hít một hơi thật sâu hương vị rượu sữa, trong mắt loé tia giảo hoạt, đoán là vế trước.
Lý Phượng Kỳ suy nghĩ giống y: "Hắn không dám trắng trợn tuyên bố."
Thám tử truyền về tin tức, chỉ biết Lý Tung trọng thương cần phải hồi kinh trị liệu. Nhưng trọng thương và tính mạng hấp hối là hai chuyện chênh lệch rất lớn.
Nếu Lý Tung trắng trợn truyền ra tin tức tính mạng của mình hấp hối, chỉ sợ sẽ có không ít triều thần sinh ra tâm tư, đối với Lý Tung mà nói không phải là chuyện tốt. Mục đích của y, từ đầu đến cuối đều chỉ có hắn.
"Vậy chúng ta trợ giúp hắn một chút." Diệp Vân Đình nói: "Vương gia trung quân ái quốc, biết được tính mạng bệ hạ hấp hối, tự nhiên phải có hành động biểu hiện lòng trung. "
Lý Phượng Kỳ ngừng tay, ngước mắt nhìn thẳng y, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Hắn triệu Ngũ Canh đến phân phó một số việc, tiếc nuối thở dài một tiếng: "Ta lo lắng vì Vua, tận tâm tận lực, nhưng đáng tiếc Lý Tung không cảm kích ta."
Diệp Vân Đình đang chuyên tâm chờ rượu sữa ngựa, nghe vậy nhìn qua hắn, nói: "Vương gia đừng suy nghĩ nhiều."
Chờ Lý Tung hồi kinh, không chỉ không cảm kích hắn, phỏng chừng còn hận không thể trực tiếp giết tới vương phủ cho hả giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT