Sắp đem bí mật chôn sâu ở đáy lòng nói ra khỏi miệng, nội tâm Diệp Vân Đình kỳ thực vô cùng thấp thỏm.
Y đã tưởng tượng rất nhiều tình huống, cũng chuẩn bị tâm lý rằng Lý Phượng Kỳ sẽ không dễ dàng tin y. Việc này quái lực loạn thần*, Lý Phượng Kỳ có lẽ sẽ cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, hoặc cảm thấy hoang đường, cho nên hắn không tin cũng là bình thường.
*quái đản, bạo lực, phản loạn, thần linh
Nhưng y lại không nghĩ tới, Lý Phượng Kỳ sẽ nói với y mấy câu như vậy.
Hắn nói: Người khác nói ta không tin, nhưng đại công tử nói ta tất nhiên sẽ tin.
Trong lòng hắn, y cùng người khác bất đồng.
Những ngày qua ở chung với nhau, Lý Phượng Kỳ từng nói với y rất nhiều lời tâm tình, trong giọng nói dù sao vẫn có mấy phần trêu ghẹo, tựa như chuyện cười đùa, khiến y không dám quá để bụng.
Chỉ có lần này, y mới thấy được nghiêm túc và trịnh trọng trong đó, nội tâm xúc động.
Ánh mắt Diệp Vân Đình từ từ kiên định.
Lần thứ hai mở miệng: "Ta từng hai lần mơ thấy Thẩm gia phản bội ngài. Một lần là khi Vương gia bị nhốt trong vương phủ, thời điểm mẫu thân từ Vinh Dương trở về kinh, nàng viết cho Thẩm Trọng Dư một phong thư cầu viện, sau khi Thẩm Trọng Dư biết tin, phái người ngụy trang thành sơn phỉ, sát hại mẫu thân, lấy chuyện này để lập công, dành được sự tín nhiệm của Lý Tung. Một lần khác là Thẩm Trọng Dư có tật giật mình, sợ Vương gia sau này trả thù, sai người âm thầm hạ độc thức ăn, ý đồ ám hại Vương gia..."
Mỗi một câu y nói, mặt Lý Phượng Kỳ càng thêm nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt —— Những việc Diệp Vân Đình nói tới, không giống những việc hắn biết.
Huống hồ y nói nhìn thấy trong mơ... Lý Phượng Kỳ biết tính y không phải bắn tên không đích, trong đó chắc chắn có điều kỳ lạ nên không cắt đứt tiếp tục nghe y nói.
Diệp Vân Đình thấy hắn vẫn chưa đặt nghi vấn, trong lòng bình tĩnh hơn, cổ họng nghẹn lại, sắp xếp lại ngôn từ, đem những mộng cảnh dị thường từ lúc trọng sinh tới nay nói cho hắn: "Ta biết chỉ dựa vào những gì nhìn thấy trong mộng định tội Thẩm gia có chút hoang đường gượng ép, nhưng giấc mộng này xác thực không phải mộng cảnh thông thường... Ta ở trong mơ nhìn thấy, chính là những chuyện đã xảy ra ở đời trước..."
Mộng cảnh từ góc nhìn của Lý Phượng Kỳ, đều là những chuyện khi y còn sống cũng không biết. Y ở trong đó giống như người đứng xem, bàng quan nhìn từng sự kiện phát sinh. Nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ đối ứng cùng với những điều y đã biết, có thể xác minh, mộng cảnh thật sự đã xảy ra.
Y hít sâu một hơi, ngón tay không tự chủ được nắm chặt, đem bí mật chôn sâu ở đáy lòng chưa bao giờ đề cập với bất kỳ người nào nói ra: "Ta... kỳ thực đã chết qua một lần." Con mắt của y không nhìn Lý Phượng Kỳ, trầm thấp hướng xuống: "Chết rồi, lại sống lại, trở về thời điểm một năm trước, khi ta mới được vào vương phủ xung hỉ."
Kỳ thực đối với việc khởi tử hoàn sinh, chính đầu óc y cũng mơ hồ, làm sao có thể giải thích rõ ràng với Lý Phượng Kỳ chưa từng trải qua? Y chỉ có thể dùng lời nói trắng đen kể rõ, khiến hắn nghe xong hiểu hơn.
Lý Phượng Kỳ nhìn y, cuống họng khô khốc, đôi môi mấp máy mấy lần mới phát ra được âm thanh: "Chết rồi? Làm sao lại chết?"
Hắn nhìn Diệp Vân Đình, vấn đề hỏi ra đầu tiên, vẫn cứ liên quan đến y.
Trong mắt hắn dâng lên tức giận, không nghĩ ra có mình che chở, làm sao Diệp Vân Đình lại chết? Hơn nữa nhìn thái độ của y, không phải sống thọ chết già, mà là tráng niên mất sớm, có lẽ bị hại bỏ mình.
Diệp Vân Đình hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn thẳng hắn, nửa ngày đôi môi khẽ run, nói: "Là... trúng độc mà chết, ta uống nhầm canh độc."
"Có liên quan đến ta?" Lý Phượng Kỳ vô cùng nhạy cảm, vừa Diệp Vân Đình mới nói, Thẩm Trọng Dư có tật giật mình hạ độc hắn. Bây giờ lại nói mình uống nhầm canh độc mà chết, vậy canh này vốn cho ai, không cần nói cũng biết.
Diệp Vân Đình không trả lời, y kể lại việc đời trước, không phải để Lý Phượng Kỳ vì cái chết của y mà hổ thẹn, cũng không có ý đồ có ân cầu báo. Nếu có thể, y tình nguyện không nói cho hắn chuyện đời trước, dù sao thời gian đó, với y hay với Lý Phượng Kỳ, đều là những ký ức âm u tối nghĩa.
Nhưng y trầm mặc, Lý Phượng Kỳ lại càng hiểu rõ.
Lý Phượng Kỳ than thở một tiếng, kéo bàn tay trắng bệnh của y đến, cạy mở từng ngón tay ra, hai bàn tay đan xen thật chặt không còn kẽ hở, thấp giọng nói: "Kể cho ta nghe tất cả mọi chuyện xảy ra một đời trước."
"..." Diệp Vân Đình do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói lại cho hắn. Bắt đầu từ chuyện y phản kháng không thành, bị ép đưa vào vương phủ, đến chuyện sau khi y chết hồn phách không tiêu tan, nghe thấy lời Quý Niêm nói khi đến bái tế.
Lý Phượng Kỳ nghe xong, thật lâu không nói gì.
Nửa ngày sau, mới nghe thấy hắn cười một tiếng: "Cho nên nói Tư thiên giám không sai, đại công tử quả nhiên là phúc tinh của ta."
Diệp Vân Đình kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt có chút oán giận, trách hắn thời khắc này không nghiêm túc còn có thể nói ra mấy lời buồn nôn như thế.
Nhưng Lý Phượng Kỳ nói chêm chọc cười, cảm giác nặng nề trong lòng y cũng tản đi mấy phần, khóe môi căng thẳng cong lên: "Vương gia cứ tin ta như vậy? Ta... kỳ thực không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh."
Chuyện quỷ quyệt ly kỳ như vậy, Lý Phượng Kỳ từ đầu tới cuối không có nửa phần nghi ngờ, dễ như ăn cháo mà tin y, khiến dáng vẻ nửa đêm trằn trọc trở mình của y có chút lập dị dư thừa.
"Ta tin." Lý Phượng Kỳ chậm rãi thở một hơi, cười rộ lên: "Bất quá không chỉ vì những lời này của ngươi, còn có một ít hành động khác thường lúc trước nữa."
Hắn liệt kệ cho Diệp Vân Đình từng điểm khác thường: Thời điểm đi vào phủ không để ý lời nhắc của hoàng đế mà chăm sóc hắn, vì giúp hắn lấy được dược liệu giải độc không tiếc thân thể nhiễm phong hàn, thời điểm bệnh chưa lành, bỗng nhiên tới tìm hắn, nghĩ tất cả biện pháp để hắn có thể truyền tin đi Bắc Cương... Y tựa hồ đối với nhiều chuyện phát sinh đều vô cùng bình tĩnh.
Hắn không phải không phát hiện, chỉ không nói toạc ra thôi.
Lúc đó hắn nghĩ, bất luận Diệp Vân Đình giấu trong lòng bí mật gì, bọn họ đã đứng trên cùng một chiếc thuyền đồng sinh cộng tử. Bí mật kia của Diệp Vân Đình, hắn không cần thiết phải nghiên cứu tìm tòi; đến sau này, khi ở chung bên nhau, hắn bất tri bất giác động tâm, lại cảm thấy Diệp Vân Đình không muốn nói cũng không sao, chờ đến thời điểm y muốn nói, tự nhiên sẽ tự nói với mình.
Mà hiện tại, hắn đã chờ được.
Bí mật tuy rằng nghe ly kỳ, nhưng không phải hoàn toàn không có dấu vết để tìm hiểu.
Hơn nữa trong câu chuyện của Diệp Vân Đình, hành động đời trước hoàn toàn phù hợp với tác phong làm việc nhất quán của hắn. Nếu đời này Diệp Vân Đình không trợ giúp hắn mà lựa thời cơ chạy khỏi vương phủ. Khi thân hữu cạnh hắn mất hết, dưới tuyệt cảnh tứ cố vô thân, có lẽ vẫn lựa chọn nhẫn nhịn hợp tác cùng Hàn Thiền, đi theo con đường chịu nhục báo thù. Mà tính tình của hắn chính hắn vô cùng rõ ràng, rơi vào tình huống kia, hắn sẽ trở nên thô bạo tàn ác thích giết chóc, chẳng hề đột ngột.
Nghe hắn nhẹ nhàng nói ra kẽ hở của mình, Diệp Vân Đình nháy mắt bừng tỉnh, ngay sau đó lại có chút thẹn thùng: "Ngài đã sớm phát hiện."
Y vẫn cho là chính mình giấu kỹ không ai hay biết, nguyên lai là Lý Phượng Kỳ đã nhìn thấu nhưng không phá.
Lý Phượng Kỳ cười, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên mu bàn tay y một chút, lại không nghiêm túc: "Ta là phu quân, có phải rất săn sóc hay không?"
"..." Diệp Vân Đình nghẹn lại, tâm lý cảm động phai nhạt một chút, dùng sức rút tay về, nhìn trái nhìn phải mà nói hắn: "Vậy Thẩm gia làm sao bây giờ?"
Trong tay trống không, Lý Phượng Kỳ mâm mê ngón tay xong rút về mới nói: "Không tiếp chiêu, Lý Tung lập tức về đến kinh thành, ta ngược lại muốn xem xem chúng ta không tiếp chiêu, vở này bọn họ muốn diễn ra sao."
Diệp Vân Đình nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi hoảng sợ: "Ngươi muốn nói Lý Tung..."
Lý Phượng Kỳ gật đầu: "Thẩm gia những năm này xuống dốc, Thẩm Trọng Dư năng lực bình thường nhưng dã tâm cũng không nhỏ. Hắn muốn chấn hưng Thẩm gia, phải tìm được chỗ đứng cho mình. Lý Tung trẻ tuổi, mất Ân gia trợ lực, Thẩm gia vừa vặn thay vào đó."
Địa bàn Niết Dương quản lý chỉ có Lê Châu, nếu được Lý Tung tín nhiệm, đưa kinh đô và ba châu lân cận bỏ vào trong túi, đến lúc đó địa vị Thẩm gia tất nhiên không giống bây giờ.
"Cho nên muốn lấy được tín nhiệm của hoàng đế, hắn nhất định phải bỏ ra thành ý." Lý Phượng Kỳ ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nói ví dụ như... cùng Lý Tung hợp mưu, dụ ta tạo phản."
Từ sau khi hắn với Lý Tung trở mặt, Lý Tung nhất định phải diệt trừ hắn mới yên tâm. Mà cố tình y không bắt được nhược điểm của hắn, vô cớ xuất binh.
Lần này trúng kế của quân phản loạn bị thương, vừa vặn là cơ hội tốt dụ hắn động thủ.
Lý Tung e rằng chỉ bị thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá chỉ là diễn trò cho những người mang tâm tư khác xem thôi.
"Lý Tung lúc này ngược lại có điểm tiến bộ." Lý Phượng Kỳ khịt mũi, cười tủm tỉm nhìn Diệp Vân Đình: "Đáng tiếc ta có đại công tử giúp đỡ, hắn muốn dùng làn trúc lấy nước sợ là công dã tràng thôi."
"..." Diệp Vân Đình không tiếp ý hắn, dịch mắt nhìn về phía khác: "Việc này có cần phải nói một tiếng với mẫu thân không?"
"Nghỉ ngơi trước, ngày mai nói sau đi." Lý Phượng Kỳ hơi trầm ngâm, trong mắt xẹt qua mấy phần ác liệt: "Vừa vặn ta hồi âm phong thư của biểu huynh."
Hai người nói chuyện quá lâu, sắc trời bên ngoài đã hơi sáng.
Hắn nói như vậy, Diệp Vân Đình mới phát giác trời sắp sáng, không nhịn được ngáp một cái. Y nửa đêm nằm mơ, nhớ lại việc kiếp trước, tinh thần thực sự uể oải, hiện tại ngủ tiếp để bồi dưỡng tinh thần. Lý Phượng Kỳ nghiêng người nằm xuống quay mặt về phía y, chủ động đưa cánh tay mình ra: "Đại công tử ôm chặt chút, miễn cho lại mơ thấy ác mộng."
"..." Diệp Vân Đình lườm hắn một cái, đem chăn kéo qua đầu, che kín mặt, dùng hành động cự tuyệt ý tốt của hắn.
*
Bởi vì ngủ muộn, ngày kế thời điểm Diệp Vân Đình tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Bên cạnh đã không còn ai, y đứng dậy thay quần áo xuất môn, ra cửa trông thấy Lý Phượng Kỳ mới vừa từ bên ngoài trở về, trong tay cầm theo phong thư. Thấy y tới, liền giơ tay lên, cười nói: "Tỉnh rồi? Đúng lúc ta viết xong thư hồi âm, ngươi xem một chút. Đợi lát nữa gọi người cưỡi khoái mã đưa tới cho Thẩm Trọng Dư."
"?" Tối hôm qua trước lúc ngủ nghe hắn nói phải viết thư hồi âm, Diệp Vân Đình không nghĩ tới động tác hắn nhanh như vậy. Hơn nữa nếu đã nói không tiếp chiêu, hồi âm cũng không tất yếu.
Y không hiểu mở phong thư ra, đọc từng hàng chữ, ánh mắt từ nghi hoặc đến khiếp sợ, cuối cùng gấp thư lại, vỗ tay cười nói: "Thẩm Trọng Dư nhìn thư hồi âm, đoán chừng sẽ tức giận đến ăn không ngon."
Khả năng trêu chọc người khác của Lý Phượng Kỳ, chỉ cần không động tới mình, nhìn hắn dùng lên người khác vẫn hết sức thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT