Lư Khưu Phong mang binh hướng về phủ đô đốc, trên đường đi, quân lính Bắc Chiêu tan rã, liên tục bại lui. Lý Phượng Kỳ không thấy tăm hơi, dường như rơi xuống ngựa bị thương đã tạm thời trốn đi, chỉ có hai tên phó tướng Chu Văn và Khương Thuật đang ở nơi hiểm yếu đấu lại bọn họ. Nhưng chủ tướng đã bại không thấy tăm hơi, sĩ khí Bắc Chiêu bị triệt phá, bọn họ thất bại chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn thôi.
"Trước thanh lý trong thành. Tàn sát hết tàn binh Bắc Chiêu." Lư Khưu Phong đứng ở chính đường phủ đô đốc, trường đao chống trên mặt đất, máu tươi chưa khô thuận theo lưỡi đao sắc bén nhỏ xuống, ngấm vào bên trong nền gạch xanh.
Ba tên phó tướng cùng kêu lên, trong con ngươi bùng nổ dã tâm. Một người trong đó nói: "Vậy bách tính ngoài thành xử trí thế nào?"
Bởi vì Vĩnh An vương phi nên những bách tính này còn ở bên ngoài đạo trường, nhưng chắc chắn vào lúc này, bọn họ đã biết tin tức thành Vị Châu thất thủ.
"Không cho bọn họ chạy thoát." Lư Khưu Phong nói: "Mang binh tới vây bắt họ, tốt nhất là bắt sống mẫu thân và Vương phi của Lý Phượng Kỳ, những bách tính bình thường trước tiên nhốt lại, chọn trong đó ra mấy nữ nhân xinh đẹp, thưởng cho các dũng sĩ."
Những phó tướng kia nghe vậy, trong mắt lóe tinh quang, đánh mạnh lên ngực trái: "Mạt tướng đi ngay!"
Lư Khưu Phong ngồi xuống ghế thái sư, không nhanh không chậm rót cho mình một cốc trà nguội lạnh. Bắc Chiêu giàu có, nagy cả dụng cụ uống trà cũng cực kỳ tinh xảo, lá trà này những người Bắc Chiêu giàu có mới uống, tại Bắc Chiêu, một loại trà ngon có giá lên tới trăm ngàn. Người bình thường chỉ có thể uống trà ngạnh.
ỞTây Hoàng, lá trà đáng giá ngàn vàng chỉ có hoàng thất mới có thể uống. Như hắn là đại tướng quân vì nước lập công cũng chỉ đến lúc vương thượng ân điển ban thưởng mới nhận được một hai lạng.
Lư Khưu Phong phun ra nước trà đắng chát trong miệng, khinh bỉ nói: "Vật như vậy cũng đáng ngàn vàng? Bắc Chiêu giàu có như vậy, lần này đàm phán, ta muốn người Tây Hoàng bình thường cũng có thể uống trà!"
Tướng sĩ trong chính đường cùng hô lên phụ họa, dường như đã thấy khoản phí chuộc đất của Bắc Chiêu trong tương lai.
***
Ngoài thành Vị Châu, lòng người dao động.
Dân chúng xung quanh đạo trường kinh hoàng không biết nên đi nơi nào. Ở đây có rất nhiều người sống trong thành Vị Châu. Thành Vị Châu bị phá, nhà của bọn họ sẽ không còn.
Có người hỏi làm sao bây giờ, có người nói "Không bằng chạy ngay thôi, chờ khi người Tây Hoàng giết đến, mạng cũng không còn", còn có người nói "Chúng ta cũng xông lên, chúng ta có nhiều người như vậy, liều chết cá lưới rách với người Tây Hoàng, như vậy tốt hơn nhà tan người mất"...
Vô số âm thanh kinh hoàng vang lên, tiếng tụng kinh trên tế đàn không biết đã ngừng từ bao giờ. Diệp Vân Đình được Quý Liêm nâng dậy, hai chân đã quỳ đến tê dại khẽ vận động, sau đó xoay người lại, cầm lấy một chiếc chiêng đồng bên cạnh, gõ trên mặt chiêng ba tiếng.
Tiếng chiêng Phạn hùng hồn nặng nề, tự mang cảm giác trang trọng. Tiếng chuông như nước dập dờn khuếch tán ra ngoài, đám người rối loạn từ từ yên tĩnh lại, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía bắt nguồn âm thanh.
Diệp Vân Đình nắm chiêng đồng, thần sắc ung dung bình tĩnh: "Chư vị chớ kinh hoảng, trước tiên nghe ta nói hai câu."
Thanh âm y không lớn, nhưng trong đêm tối im lặng truyền đi rất xa.
"Từ khi Vĩnh An vương trấn thủ Bắc Cương, chưa từng có ngày bị đánh bại. Vĩnh An vương còn ở đây một ngày, thành Vị Châu thành an ổn một ngày. Có phải thế không?"
Dân chúng nhìn nhau, dân chúng Vị Châu đáp lời nói: "Không sai."
"Vâng, chỉ cần có Vương gia ở đây, Tây Hoàng man tử sẽ không giết nổi chúng ta!"
"Vậy hôm nay cũng sẽ không có ngoại lệ." Diệp Vân Đình lại gõ một tiếng chuông, tiếng chuông truyền ra rất xa, nhưng không át đi tiếng nói trầm tĩnh của y: "Ta là Vĩnh An vương phi, đứng bên người ta, là mẫu thân của Vĩnh An vương. Chúng ta tin Vương gia không thua trận, vẫn luôn thủ vững ở đây, chờ quân Bắc Chiêu đại thắng. Các ngươi có nguyện tin không?"
Dân chúng nhìn xung quanh, xì xào bàn tán.
Có người cao giọng nói: "Nhưng nếu thật sự thất bại, chúng ta nên làm gì?"
"Phải, người Tây Hoàng hung ác, hiện đang chạy thoát còn kịp. Nếu muộn, chỉ sợ cũng chết thôi."
"..."
Trong đám người đủ loại âm thanh, có nghi vấn, cũng có chống đỡ. Chỉ là không ai động trước, dù sao hiện tại là ban đêm, đất trời lạnh giá, muốn chạy trốn cũng khó tìm được phương hướng.
Diệp Vân Đình đứng yên tại chỗ, những nghị luận kia y đều nghe thấy. Nhưng vào giờ phút này, y còn chưa biết tình huống trong thành, không thể tùy tiện tiết lộ kế hoạch của Lý Phượng Kỳ, cho nên y chỉ nói: "Muốn chết cũng sẽ là ta chết trước mọi người. Ta và mẫu thân, thề cùng chết cùng sống với Vị Châu! Các ngươi thì sao? Muốn là đào binh xa xứ, hay cùng ta liều chết bảo vệ cố hương?"
Dáng người thanh niên chẳng hề vĩ đại, thậm chí có chút thon gầy. Ánh lửa phía sau chiếu rọi lên gương mặt y, vẫn cứ trầm tĩnh và thong dong. Những lời vừa nói ra mạnh mẽ, hiên ngang khiến người ta càng thêm tin tưởng.
Tuyết lớn đầy trời, gió Bắc kêu gào. Trên tế đàn các hòa thượng gõ lên mõ gỗ, tiếng kinh văn lại vang lên. Ch𝑢yên 𝘁гang đọc 𝘁г𝑢yện + TRÙ 𝑀TR𝑈YỆN.Vn +
Phía sau thành Vị Châu, ánh lửa ngày càng mạnh mẽ, tiếng chém giết lần thứ hai vang lên.
Tiềng giết chóc cùng âm thanh kinh văn vang lên nghe thật quỷ dị.
Dân chúng không biết đi con đường nào nhìn thanh niên ngão nghễ như tre xanh đứng trên tế đàn, trong lồng ngực chiến ý phun trào.
Có người bắt đầu ngồi xuống, lớn tiếng nói: "Bốn, năm năm trước kia, tường thành bên ngoài còn chưa dựng lên, nhưng có Vương gia trông coi, man tử Tây Hoàng giết tới cửa thành, chúng ta ở trong thành vẫn ăn nên ăn, ngủ nên ngủ. Bây giờ sợ cái gì?!"
"Vương phi, ta cùng ngươi tử thủ! Man tử Tây Hoàng nghe danh hào Vương gia đã sợ tè ra quần, ta không tin bọn họ có thể đánh thắng!"
"Không sai, màn đêm thăm thẳm, trốn cũng không thể trốn. Nhà ta còn mới xây, muốn ta bỏ lại nhà để thoát thân, không bằng trực tiếp liều mạng với man tử Tây Hoàng!"
"..."
Càng có nhiều người dân ngồi xuống, trên mặt bọn họ không còn kinh hoảng, yên lặng cầu phúc. Chỉ có điều lúc này không cầu tuyết lớn ngừng lại, mà cầu Bắc Chiêu tất thắng, Vị Châu tất thắng!
Diệp Vân Đình nhìn thấy tình cảnh này, liếc mắt nhìn lão Vương phi, hai người cùng nhau quỳ xuống.
Cục diện so với lúc trước không có gì bất đồng, nhưng lại tự như yên lặng không một tiếng động thay đổi.
***
Phó tướng Tây Hoàng lĩnh một vạn binh ra ngoài thành, tướng sĩ Tây Hoàng đi sau hắn giục ngựa lao nhanh, vung vẩy roi ngựa, cao giọng hoan hô. Roi ngựa đánh lên nền đá bằng phẳng, phát ra âm thanh thanh thúy, giống như đang ăn mừng thắng lợi.
Cửa sau thành Vị Châu mở rộng, sau khi bách tính trong thành ra ngoài còn chưa kịp đóng lại.
Trong mắt Tạo Chất có ánh lửa cháy hừng hực. Vị Châu, Ngộ Châu, Ký Châu, Lục Châu còn có Lê Châu liền nhau, bây giờ Vị Châu đã trong tay bọn họ, đi thẳng lên trước, chính là địa giới Ký Châu.
Chỉ cần đoạt được ba tòa thành trì này, bọn họ có thể bàn điều kiện cùng hoàng đế Bắc Chiêu, nếu có thêm người, còn có thể trực tiếp đánh tới kinh thành, thu toàn bộ Bắc Chiêu vào lãnh thổ Tây Hoàng!
"Các dũng sĩ, cùng ta giết ra ngoài! Tàn sát hết người Bắc Chiêu mềm yếu." Tạo Chất vung cánh tay hô lên, muốn giục ngựa ra khỏi cửa thành.
Ngay tại lúc các cửa thành mười bước, cửa thành mở rộng bỗng nhiên khép lại, trên tường thành Vị Châu lặng yên không một tiếng động bỗng chốc xuất hiện vô số mũi tên, không cho Tạo Chất thời gian phản ứng, thoáng chốc tên tới như mưai.
Tạo Chất kinh hãi, hô lớn rút lui. Đáng kinh ngạc hơn là thời điểm quân Tây Hoàng hoảng loạn lùi lại, phát hiện vô số Bắc Chiêu quân khoác giáp đen xông ra từ các ngõ nhỏ hai bên đường, bọn họ hai tay nắm loan đao, loan đao trên tay trái giống như gặt lúa, linh hoạt chém vào chân ngựa, chờ quân Tây Hoàng từ trên lưng ngựa rơi xuống, loan đao bên tai phải chấm dứt mạng sống của họ.
Một trận giết chóc triển khai cấp tốc.
Tạo Chất nhìn những binh lính này được huấn luyện nghiêm chỉnh, ra tay tàn nhẫn, mắt lộ ra kinh hoảng: "Là Huyền Giáp quân!"
Hắn giục ngựa muốn trốn,nhưng lại bị Lý Phượng Kỳ phía sau đuổi tới chém một đao đứt đầu, thời điểm đầu người rơi xuống, đôi mắt vẫn mở to, tựa như không dám tin tưởng, tràn đầy sợ hãi.
"Chúng ta giết về." Khuôn mặt Lý Phượng Kỳ ẩn trong màn đêm, ánh lửa rừng rực chiếu trên mặt hắn lúc sáng lúc tắt, phản chiếu một đôi mắt đen rực lửa hừng hừng như Tu La.
"Trận chiến này, không để lại tù binh!"
"Trận chiến này không để lại tù binh!" Đội quân Huyền Giáp phía sau giương đao hô to, giết trở vào trong thành.
Bắc Chiêu với Tây Hoàng, là mối thù truyền kiếp, là máu tươi của biết bao vị tiền bối, không cùng tiếng nói, không thể nhân nhượng, một bên chưa chết hết, thì phải giết đến cùng..
Trận chiến này, Lý Phượng Kỳ tàn sát hết quân Tây Hoàng, để cho họ như rùa rụt cổ rút khỏi thảo nguyên lui về thật xa, không dám tiếp tục xâm lấn, không thể tái phạm.
*
Lư Khưu Phong ngồi trong phòng không chờ được tin chiến thắng từ Phó tướng, lại chờ được phản công của Bắc Chiêu.
Một thám tử vội vã xông vào, trên lưng hắn còn cắm mấy mũi tên nhiễm máu, khó nhọc nói: "Đại tướng quân, chúng ta trúng kế rồi!"
"Chuyện gì xảy ra?!" Mặt Lư Khưu Phong biến sắc, xốc thám tử lên, lớn tiếng quát: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Tạo Chất đâu? Anh Hồng Ni đâu?"
"Tất cả, tất cả đều chết hết." Thám tử trợn to mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Là Vĩnh An vương, hắn đã trở lại, bên ngoài tất cả đều là quân Bắc Chiêu."
"Không thể!" Lư Khưu Phong nghĩ đến Lý Phượng Kỳ đã bị chém ngã ngựa, không thể tin hắn có thể mang binh trở lại. Ném thám tử đang thoi thóp xuống đất, Lư Khưu Phong nhấc trọng đao lên ra khỏi phủ đô đốc.
Nhưng khi hắn ra ngoài tập hợp lính của mình đã thấy quân Bắc Chiêu từ bốn phương tám hướng xông ra, bao quanh bọn họ.
Người lĩnh binh đứng giữa đội ngũ chính là Lý Phượng Kỳ.
Hắn ném ba đầu người trong tay xuống dưới chân Lư Khưu Phong, ý chí quyết tâm nói: "Thiếu một cái của ngươi."
Ba người kia chết không nhắm mắt, đầu người lăn về phía trước, lộ ra danh tính của họ.
"Tạo Chất! Anh Hồng Ni! Thao Thiện!"
Nhìn thấy đầu của ba phó tướng tâm phúc, Lư Khưu Phong nghẹn lòng, hai mắt như nứt ra, thiếu chút phun ra một ngụm máu. Hắn hung hăn nhìn Lý Phượng Kỳ, hận không thể lột da hủy cốt đối phương.
"Ngươi dám giết đại tướng của ta, vậy chuẩn bị lấy tính mạng của ngươi đền lại đi!"
"Vậy thì phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh kia không!" Lý Phượng Kỳ cười lạnh một tiếng, lần thứ hai giục ngựa tiến lên đối mặt với hắn, giữa hai lưỡi đao, hắn lạnh nhạt nói: "Không chỉ là hai ba cái đầu này, bên ngoài còn có vô số thi thể tướng sĩ Tây Hoàng. Ta sẽ dùng thi thể của các ngươi, xây dựng lên tường thành xương cốt bên ngoài tường thành phía Bắc! Dùng hài cốt các ngươi, bảo vệ bách tính của ta!"
Tây Hoàng giết người, đốt nhà bác tính biên cảnh Bắc Cương quanh năm suốt tháng, không biết bao nhiêu nữ tử Bắc Chiêu đã bị bắt đến Tây Hoàng, để trở thành công cụ tiết dục cho binh lính Tây Hoàng, lại càng không biết có bao nhiêu binh sĩ Bắc Chiêu, bị bắt thành nô lệ, đến chết cũng không thể trở về cố hương.
Tây Hoàng làm khổ Bắc Chiêu bao lâu này, hôm nay, hắn sẽ một lần nhổ sạch cái đinh này.
Nợ máu, cuối cùng sẽ trả bằng máu.
"Lý! Phượng! Kỳ!" Lư Khưu Phong hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ đậm, giống như phát điên múa đao nhằm về phía hắn: "Ta giết ngươi!"
Lý Phượng Kỳ hung hãn đón nhận, nhưng không tránh không né, trường đao dùng vạn phần lực chém về phía Lư Khưu Phong,nào có nửa điểm suy yếu.
Lư Khưu Phong giương đao đón lấy, trọng đao hơn trăm cân bị chém đứt, trường đao sắc bén chặt đứt thân đao, ngay sau đó chém xuống đỉnh đầu của hắn.
Người trên lưng ngựa vẫn giữ nguyên tư thế trước khi chết, nặng nề ngã xuống, máu tươi phun khắp người.
"Xong rồi."
Lý Phượng Kỳ lạnh lùng nhìn tàn quân Tây Hoàng đã mất đi chủ tướng đang sợ hãi bỏ chạy tán loạn, lạnh lùng nói: "Giết không tha!"
Huyền Giáp quân làm tiên phong, khí thế như chẻ tre tiến lên tấn công.
Một trận chiến sảng khoái nhất từ trước đến giờ, các tướng sĩ giết đỏ cả mắt, chờ thời điểm thu thập hết thi thể tàn binh thì đã xuất hiện tia nắng đầu tiên ở đường chân trời.
Tuyết lớn chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, lửa lớn rừng rực cũng đã tắt, trong thành đường lớn ngõ nhỏ đều chất đầy thi thể của quân Tây Hoàng, bây giờ đang lần lượt vận chuyển đến chôn ở ngoài tường thành cực Bắc.
Lý Phượng Kỳ hạ mệnh lệnh cuối cùng rồi nói: "Theo ta ra khỏi thành nghênh đón bách tính trở về."
Chu Liệt đi phía sau hắn nhỏ giọng nói thầm cùng Khương Thuậ: "Ta thấy là đi nghênh đón Vương phi trở về thành còn tạm được."
Một đám người giục ngựa ra khỏi thành, phía sau là thành Vị Châu an bình trong ánh nắng ban mai ấm áp.
Hết chương 105.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT