Một nam nhân cao lớn dị thường đứng giữa lều, ngửa đầu nhìn bản đồ treo trước mặt, trong doanh trướng còn có ba nam nhân khôi ngô, đều là tướng lĩnh trọng yếu của quân Tây Hoàng.
"Các ngươi nói, rốt cuộc đây có phải là mưu kế của Lý Phượng Kỳ hay không?" Nam nhân đứng ở trung tâm lên tiếng nói
Hắn là đại tướng quân Tây Hoàng Lư Khưu Phong, những năm qua đã giao phong mấy chục lần với Lý Phượng Kỳ, vẫn như cũ không biết được tính toán của hắn.
Bây giờ tuyết lớn nhiều ngày, quốc nội Tây Hoàng chịu ảnh hưởng rất lớn, vì áp lực tuyết tai, Tây Hoàng dùng binh lực, hoả lực toàn quốc tập trung ở Bắc Cương, định thừa dịp Lý Phượng Kỳ trọng thương xé một lỗ hổng ở phòng tuyến của Bắc Cương. Chỉ cần đoạt được ba thành trì của Bắc Chiêu, bọn họ sẽ có đầy đủ lợi thế bàn điều kiện với Bắc Chiêu. Lúc đó bất luận là kim ngân haylương thảo, rượu ngon hay nữ nhân, đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, chân Lý Phượng Kỳ đã tốt lên!
Lần trước giao chiến quy mô nhỏ, Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên xuất khiến sĩ khí Tây Hoàng đại diệt. Vì ổn định quân tâm, không thể không nghỉ ngơi nửa tháng.
Mắt thấy sắp tới năm mới của Bắc Chiêu, bọn họ lên kế hoạch thừa dịp giao thừa Bắc Cương chưa sẵn sàng phát động tấn công, nhưng không ngờ thám tử trong thành đến báo, toàn bộ bách tính trong thành Vị Châu đều đi ra ngoài thành, thành Vị Châu thành một toà thành trống.
Biến động này khiến Lư Khưu Phong hoài nghi, phải chăng Lý Phượng Kỳ đã phát hiện kế hoạch của bọn họ.
"Nếu Lý Phượng Kỳ muốn lấy thành trống dụ chúng ta vào, làm vậy cũng quá trắng trợn." Một tướng lĩnh lên tiếng nói: "Không giống tác phong của hắn."
Lý Phượng Kỳ dụng binh, từ trước đến giờ quỷ quyệt khó lường, ngươi cho rằng hắn muốn giương đông kích tây, gắt gao bảo vệ phía tây, kì thực hắn vòng qua hai mặt đông tây, tiến công ở giữa, nói chung khó lòng phòng bị. Với tác phong làm việc của hắn, tuyệt đối không thể dùng mưu kế để người nhìn qua đã thấu như thế.
"Nhưng lúc này tự nhiên rút người khỏi thành cũng thật sự kỳ quái." Một tướng lĩnh tính tình đa nghi hỏi: "Thám tử còn chưa báo tin mới nhất sao?"
"Cũng gần đến thời gian tin về." Lư Khưu Phong nói.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cửa sau lêu trại bị xốc lên, một nam nhân mặc trang phục Bắc Chiêu đi tới, quỳ một chân trên đất, chào một cái nói: "Đại tướng quân, ta đã nghe ngóng rõ rqqangf tình hình ở trong thành."
"Nói."
"Bách tính trong thành Vị Châu không bỏ chạy,không có quan hệ với Vĩnh An vương, là Vĩnh An vương phi ở ngoài thành lập đạo trường, muốn khẩn cầu trời cao sớm ngày ngừng rơi tuyết lớn. Tất cả mọi người trong thành đều đi cầu phúc. Ta thấy ở đạo trường cũng không ít binh lính Bắc Cương." Thám tử bẩm báo rõ ràng.
"Chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không?"
"Có chút." Tướng lĩnh vẫn luôn im lặng lên tiếng nói: "Nhưng nay là giao thừa của Bắc Chiêu, bọn họ vốn vô cùng tin vào thần phật, làm pháp tràng cầu phúc cũng là chuyện thường."
Khi bọn họ đang nói chuyện, những người khác càng do dự.
Lư Khưu Phong chắp tay sau lưng nói: "Đây là cơ hội tốt, nếu là bỏ lỡ cơ hội này, quân Bắc Chiêu sẽ không lại có thời điểm nào buông lỏng cảnh giác như thế."
Vậy nên bọn họ mới chọn thời gian công thành vào đêm giao thừa.t.
Ba tướng lĩnh nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng nói: "Thời cơ qua đi sẽ không đến nữa. Vậy thì đánh cược một lần!"
Lư Khưu Phong hiển nhiên cũng nghiêng về khai chiến, những tướng lĩnh này đạt thành nhất trí, phân công nhau chuẩn bị công thành.
***
Mà lúc này, trên tường thành cực bắc.
Lý Phượng Kỳ mặc Huyền Giáp, bên hông khoác trường đao, phóng tầm mắt xa xa nhìn về phương hướng Tây Hoàng đóng quân.
Phía sau hắn, Khương Thuật leo lên tường thành, thấp giọng bẩm báo: "Vương gia, mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ quân Tây Hoàng động thủ." Hắn ngừng lại một chút, không quá chắc chắn nói: "Lư Khưu Phong thật sự tin sao?"
Tây Hoàng không thể không biết thành Vị Châu bây giờ đã là một toà thành trống, Khương Thuật đổi vị trí suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu là hắn, chắc chắn sẽ không tùy tiện công thành.
"Bọn họ sẽ tin." Lý Phượng Kỳ nhếch miệng, ánh mắt lộ ra mấy phần châm chọc: "Hơn nữa bọn họ cảm thấy ta sẽ không dùng kế trắng như vậy."
Tây Hoàng bị hắn chơi nhiều lần, coi như bây giờ hắn phái người trực tiếp đi nói cho bọn họ biết, đã bố trí mai phục trong thành chờ bọn họ chui đầu vào lưới, phỏng chừng Lư Khưu Phong sẽ cảm thấy hắn đang bày kế thành trống.
Huống hồ đạo trường Diệp Vân Đình bố trí ngoài thành cũng vô cùng đáng tin, hắn suy nghĩ dựa trên phương diện của Lư Khưu Phong, đối phương tám phần mười sẽ công thành.
"Đi xuống chuẩn bị sẵn sàng đi." Lý Phượng Kỳ phân phó một tiếng.
Khương Thuật tuân mệnh, đang chuẩn bị quay người rời đi, lại nghe hắn hỏi một câu: "Tình hình bên đạo trường sao rồi?"
"Ở đạo trường rất đông bách tính, đều đang tụng kinh cầu phúc." Khương Thuật không nghĩ tới Vương phi thật sự có thể đưa tất cả dân chúng ra ngoại thành.
Bây giờ này trời lạnh đất đông, bọn họ là các võ tướng đã quen giá lạnh còn không chịu nổi, nhưng những bách tính này bất luận nam nữ già trẻ lại ở dưới trời tuyết thành kính tụng kinh khấn phật..
Tình cảnh đó khiến hắn vô cùng chấn động. Trên đạo trường tối om chỉ có ánh lửa từ trên tế đàn, bách tính phía dưới ngồi sát vào nhau, hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi khoanh chân, đều chắp hai tay trước ngực, cúi đầu cầu phúc. Vương phi và lão Vương phi quỳ gối phía trên tế đàn, dáng người ngạo nghễ, thần sắc trang nghiêm.
Ở giữa tế đàn là lão hòa thượng đang tụng kinh, nhìn cũng không gây chấn động như hai người. Khó trách dân chúng dồn dập noi theo, người đến ngày càng nhiều.
Khương Thuật nói xong, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ trầm mặc nhìn hắn, nói: "Còn gì nữa không?"
Còn có?
Hắn đang muốn nói không có gì, bỗng nhiên "khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra" hiểu được điều gì, nói: "Mưu kế của Vương phi cao minh, thu gom một đống áo bông bỏ đi từ trong quân đến phân phát cho bách tính. Nếu thám tử Tây Hoàng nhìn thấy, sợ sẽ càng tin là thật."
Áo bông của binh lính và áo bông tự nhiên có chút khác nhau, Tây Hoàng đánh cùng bọn họ lâu như vậy nên vô cùng hiểu rõ nhau. Nếu thám tử Tây Hoàng nhìn thấy bách tính mặc áo bông này đang cầu phúc, có lẽ sẽ nghĩ là bình lính cũng đến tham gia.
Lý Phượng Kỳ khẽ gật đầu, toát ra một chút kiêu ngạo. Vương phi của hắn đương nhiên không giống người thường.
Hắn vốn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết như vậy. Chờ diệt đượcTây Hoàng, tự hắn đến xem.
Khoát tay áo một cái, ra hiệu Khương Thuật bên cạnh đi làm chuyện của mình
...
Sắp qua giờ hợi, giao thừa sắp đến, một năm mới sắp tới.
Trong quân Bắc Chiêu mơ hồ truyền đến tiếng hoan hô ăn mừng,thám tử đi tiên phong không một tiếng động vòng trở lại, báo lại cho Lư Khưu Phong.
"Bọn họ quả nhiên đang buông lỏng." Lư Khưu Phong thần sắc vui vẻ, rút loan đao bên người ra, trầm giọng nói: "Đi, chúng ta đi tiêu diệt bọn họ, chiếm đánh thành Vị Châu!"
Quân Tây Hoàng hô vang rung trời.
Trong đêm tối, mười vạn nhân mã nhanh chóng lao tới, thủ vệ trên tường thành cự bắc dường như đã say sưa, mãi đến khi quân địch sát bên dưới tường thành binh lính mới phát hiện ra, tiếng kèn lệnh cảnh báo vang lên sắc bén. Trên thành tường, tiếng binh lính kêu la và tiếng bước chân vội vã.
"Phá cửa!" Ngay lúc này, công thành mộc của quân Tây Hoàng đã bắt đầu dùng đại lực va chạm cửa thành.
Công thành mộc đánh vào cửa thành kiên cố phát ra âm thanh "thùng thùng" nặng nề, trong bóng tối vô cùng rõ ràng.
Quân Bắc Chiêu đột nhiên bị công thành dẫn tới rối loạn trận tuyến, chờ khi cửa thành bị phá tan, Lư Khưu Phong mang binh chạy qua tường thành mới đối đầu với Lý Phượng Kỳ lĩnh binh nghênh địch.
Hắn ghìm lại dây cương, chiến mã cao to dưới thân cao to chiến mã cất vó dẫm nát cổng thành, loan đao của hắn nhắm thẳng vào Lý Phượng Kỳ, tiếng như chuông: "Vĩnh An vương, thành Vị Châu này hôm nay nên đổi chủ!"
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không." Lý Phượng Kỳ châm biếm lại, trường đao giương lên: "Giết!"
Hai quân giao chiến với nhau trên khoảng đất trống giữa thành Vị Châu và tường thành Bắc Cương.
Bên trong bóng đêm đen thui, khói lửa ngập trời, nhịp trống gấp gáp, tiếng binh sĩ gọi giết và tiếng va chạm binh khí vang lên không ngớt.
Lư Khưu Phong liếm máu tươi trên loan đao, giục ngựa múa đao, giết vào quân Bắc Chiêu, mũi đao nhắm thẳng vào Lý Phượng Kỳ.
Chu Văn bên người có ý nghênh chiến, lại bị Lý Phượng Kỳ ngăn lại, hắn múa đao về phía sau, kéo thanh đao dày nặng trên mặt đất thành những vết cắt sâu.
Bên trong hỗn chiến, hai người giục ngựa lao nhanh, mũi đao ẩn chứa sát ý lạnh lẽo hướng về phía đối phương.
Thân đao va chạm vào nhau, đan xen qua lại, thân đao cọ ra đốm lửa.
Lư Khưu Phong chặn ngang đao, ánh mắt nhìn qua hai chân của Lý Phượng Kỳ, không có ý tốt cười nói: "Nghe nói Vĩnh An vương lúc trước trúng độc, hai chân di chuyển không tốt. Bây giờ nhìn, cũng không khác người thường lắm."
"Ít nói nhảm, bản vương không có thời gian cùng ngươi ôn chuyện." Lý Phượng Kỳ ngoài miệng châm chọc, nhưng hai chân đạp trên bàn đạp lại khẽ giật giật.
Xem ra hắn đoán không sai.
Lư Khưu Phong ánh mắt xẹt lóe lên, trong lòng càng nắm chắc phần thắng. Hắn cười nham hiểm, thời điểm chém tao tới, nhằm trực tiếp vào hai chân Lý Phượng Kỳ.
Trước đó hắn nghe nói Lý Phượng Kỳtrúng cực độc trở thành phế nhân, trận chiến lúc trước Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên lĩnh binh xuất chiến lại nhìn không ra nửa phần đã từng trúng độc, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bây giờ thử giao phong một lần, trên mặt đối phương tuy rằng biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nhưng động tác thân thể lại không lừa gạt được người khác.
Chân của hắn còn chưakhỏi hẳn, bây giờ quá nửa là kiên cường chống đỡ ổn định quân tâm.
Lư Khưu Phong sau khi cần thận suy nghĩ, cố ý công kích hai chân Lý Phượng Kỳ, chỉ thấy người nguyên bản bình tĩnh, tuy rằng cực lực trấn định, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.
"Ta hôm nay muốn lấy đầu ngươi treo thưởng, tế tướng sĩ anh linh Tây Hoàng ta!" Lư Khưu Phong ánh mắt sắc bén, trọng đao bổ về phía hai chân Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ phát hiện ý đồ của hắn, thần sắc cả kinh, muốn giục ngựa tránh né, nhưng động tác trên chân rõ ràng vô cùng vướng víu, chậm một bước. Mắt thấy không thể tránh khỏi, chỉ có thể chật vật lăn xuống ngựa tránh né.
"Vương gia!"Chu Liệt anh dũng giết địch thấy thế hô to một tiếng, giục ngựa chạy vội tới, kéo Lý Phượng Kỳlên ngựa, mang hắn trốn về phía sau.
Lư Khưu Phong thấy thế cất tiếng cười to, cất giọng nói: "Vĩnh An vương là bại tướng dưới tay ta, dũng sĩ Tây Hoàng, theo ta giết vào thành Vị Châu!"
Lời vừa nói ra, sĩ khí Tây Hoàng đại chấn, mà quân Bắc Chiêu rõ ràng rối loạn lên. Trong quân thậm chí vang lên tiếng kèn thu binh.
Lư Khưu Phong sao lại lãng phí cơ hội này, đội quân Tây Hoàng mênh mông như hồng thủy tràn vào từ tường thành phía Bắc, quân lính Bắc Chiêu sĩ khí đại điệt, nhóm nhỏ chưa kịp rút lui bỏ chạy tán loạn.
Mà quân Tây Hoàng lại dùng đến công thành mộc, lần thứ hai bắt đầu va chạm với cửa thành Vị Châu.
***
Tiếng chém giết rung trời truyền đến ngoại thành, những bách tính đang chuyên tâm cầu phúc ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên khuôn mặt mê man hiện vẻ kinh hoảng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sao nghe thấy tiếng trống trận và tiếng kèn lệnh? Có phải quân Tây Hoàng đánh tới không?"
"Có Vương gia ở đây, Tây Hoàng không có bản lĩnh giết vào thành đâu?"
"..."
Bên trong tiếng bàn luận, có người nhìn về phía Diệp Vân Đình và lão Vương phi trên tế đàn, thấy hai người vẫn quỳ thẳng lưng, hai tay chắp trước ngực thành kính cầu phúc, dối với tiếng chém giết truyền đến mắt điếc tai ngơ, nên cũng an tâm hơn..
"Vương phi và lão Vương phi đều không động đây, khẳng định không phải chuyện lớn."
"Cũng phải, từ khi có Vương gia tọa trấn, người Tây Hoàng đã không thể đánh đến đây, lần này nhất định có thể đánh thắng trận."
Dân chúng nhỏ giọng trao đổi, rối loạn cũng dần bình tĩnh lại.
Phương hướng thành Vị Châu không ngừng truyền đến tiếng chém giết, không biết trôi qua bao lâu, tiếng kèn lệnh thu binh bỗng nhiên vang lên. Dan chúng Vị Châu với thanh âm này cũng không xa lạ gì, trên mặt lộ vẻ vui mừng như trút được gánh nặng.
"Thu binh."
"Nhất định là đánh thắng trận."
"Quả nhiên là trời phù hộ Bắc Cương!"
Nhưng thời điểm bọn họ đang nghị luận sôi nổi, lại nghe bên trong thành Vị Châu có tiếng vật nặng sụp đổ, ngay sau đó, tiếng hò hét càng thêm rõ ràng. Đất dưới chân cũng khẽ chấn động, tựa như ngàn vạn móng ngựa chạy băng băng tới.
Cùng lúc đó, trong thành dấy lên ánh lửa.
Trên đạo trường có người đột nhiên đứng dậy, trong con ngươi phản chiếu ánh lửa hừng hực, hắn lẩm bẩm nói: "Thành Vị Châu thất thủ?"
Dứt lời, càng nhiều người lảo đảo đứng dậy, không thể tin tưởng nhìn nhau: "Thành bị thất thủ?"
Những tiếng nỉ non nói nhỏ, tựa như từng viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, rất nhanh khơi dậy bọt nước. Cảm xúc của mọi người từ tin tưởng đến kinh hoảng sợ hãi, chỉ tốn không tới mấy hơi thở.
Tất cả mọi người lục tục đứng lên, xô đẩy lẫn nhau, hoảng loạn nhìn ánh lửa cháy rực rực trong thành Vị Châu thành.
Hết chương 104.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT