Từ việc nghĩ rằng Babe chỉ ham của lạ là tên Alpha một đần thời gian đầu thôi, giờ có về không phải vậy nữa rồi. Vì trong suốt một tuần qua, Babe hầu như không cho Charlie về nhà, có ngày chỉ mới cho về một tí là anh chàng số một đã gọi quay lại với mấy lý do kỳ lạ như không muốn ăn cơm một mình, hoặc là không có ai để mắng.
Mà Charlie phải thừa nhận rằng bản thân không hiểu cho lầm, nhưng vẫn luôn có một mỗi khi Babe gọi. Cho đến gần đây, người kia đã chơi lớn đến mức chuyển có máy tính của cậu về căn hộ riêng rồi với lý do để cậu khôi phải lôi xe về nhà làm việc làm gì cho mệt. Và đây coi như đã thỏa hiệp lắm rồi, vì lúc đầu Babe thậm chí còn nói sẽ mua máy tính mới cho cậu ấy chứ. Nhưng vì Charlie nài nỉ nên người kia mới chấp nhận để cậu đem máy tính cũ tố Và hôm nay lại là một ngày Charlie dành có buổi trước máy tính vì có việc phải hoàn thành cho xong.
Thực ra họ đã ở cùng nhau được một khoảng thời gian rồi, nhưng mấy ngày trước Babe mới biết Charlie làm công việc gì. Tên nhóc mặt dẫn đô tự nhận mình là nhà thiết kế đồ họa và biên tập viên, vậy nên mới phải ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cả ngày. Có ngày thì thiết kế đồ họa, có ngày lại chỉnh sửa video của khách hàng bao gồm các thương hiệu sản phẩm và cô YouTuber. Babe chưa bao giờ thấy tên nhóc Charlie làm việc, giờ liền có chút lạ lẫm Thái độ nghiêm túc lúc làm việc của đối phương khiến Charlie trông bắt ngu ngốc hơn 40% trong mắt Babe. Thân hình mảnh mai bước ra phòng khách, đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần mà Charlie vẫn ngồi nguyên tư thế cũ như thú nhồi bông. Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu khiến cặp kính của tên đó có màu xanh lam kèm hình ảnh trên màn hình.
Đầu đeo tai nghe che kín chỉ ra rằng công việc của Charlie hôm nay là chỉnh sửa video gì đó, và đối phương làm hết sức tập trung. Trong khi đó, chủ nhân căn phòng đang đứng trên bệ bếp giả vớ uống nước, mắt vẫn nhìn chồm chồm không rời tên nhóc tham công tiếc việc. Chăm chỉ thật, hôm nay nó vẫn chưa nói với hồn cầu nào. Charle đang mắc nợ hay sao?
Cậu trai trẻ ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình đến mức mắt gần rơi ra ngoài khẽ thở dài, một tay nhấc kính gác lên đầu, mệt mỏi xoa xoa hốc mắt trước khi vặn cổ qua lại như thể đang giãn cơ sau khi làm việc suốt từ sáng. Có vẻ Charlie vô cùng nhức mỏi vì phải làm việc trên chiếc bàn thấp kiểu Nhật do phòng hẳn không có bàn dành cho công việc như thế. Đối phương đã phải ngồi làm việc trên sàn phòng khách suốt một, hai ngày nay rồi.
Babe có quá nhiều thời gian rảnh rỗi đến mức không biết phải làm gì, liền bước tới xem nhóc kính cận làm việc. Hắn đứng cạnh Charlie, chăm chú nhìn màn hình máy tính về quan tâm. Babe chưa từng làm việc này nên thấy khá lạ mắt, trên đó hiện ra video thời trang của một thương hiệu nào đó. Màn hình lộn xộn phức tạp khiến hắn chỉ nhìn thoảng qua một lúc đã ong hết cả đầu. Nề tên nhóc này thật, ngồi được cả ngày trời. “Có chuyện gì không ạ?"
Charlie thấy Babe đứng đó được một lúc liên kéo một bên tai nghe ra rồi ngước lên hỏi. Gương mặt cậu hiện rõ nét mệt mỏi, tóc tai rối bù như mới ngủ dậy dù Babe vẫn chưa thấy tên nhóc này ngủ chút nào. "Không." Babe khẽ trả lời “Chỉ đến xem xem đang làm gì thôi.”
"Đang cắt ghép video ạ. Sắp xong rồi." Cậu trai trẻ chậm rãi trả lời “Anh muốn em làm gì ạ?”
“Tao còn sai mày làm gì được nữa? Nhìn tình trạng bản thân mày trước đi."
“Lúc nào làm việc chỉnh sửa em cũng thế này hết, nhưng không sao đâu ạ.”
“Nghĩa là sao?" Thân hình mảnh mai vươn tay nhẹ vuốt mái tóc rối bù của Charlle, thấy cái miệng hay ra vẻ của tên nhóc Alpha ngốc nghếch này sao mà dễ ghét thế không biết "Định rủ tạo làm gì à?
“Em hỏi anh mà, sợ anh chán."
"Không phải lúc nào tao cũng nứng tới mức ấy đâu."
“Vậy ạ?” Charlie cười khúc khích trước khi gục đầu xuống chân Babe, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào đôi chân thon thả lộ ra khỏi ống quần đùi, giống như một chú chó con dang cầu xin chủ nhân chơi đùa cùng.
"Làm gì đấy?" Babe khẽ hỏi.
“Chỉ là muốn chơi cùng thôi ạ.”
“Tao bạn bè bằng vai phải lứa với mày đấy à?"
“Xin lỗi ạ." Bóng hình cao lớn thu mặt lại, ngước lên nhìn hắn với nụ cười mệt mỏi. Thấy vậy, Babe liên khó chịu, cảm giác như mình là kẻ nhẫn tâm dù cho hẳn chẳng làm gì sai. Tại sao hắn phải chấp nhận cho tên nhóc này làm nũng lúc mệt mỏi chứ? Đâu phải nhiệm vụ của hắn.
“Đây là mày đang muốn làm nũng tao hả Charlie?”
“Một chút ạ.” Đứa trẻ ngây thơ thành thật trả lời “Em mệt”
"Cứ thích ra vẻ như chồng tao ấy nhỉ" Babe càu nhàu về không nghiêm túc, đưa tay đầy chiếc tai nghe trên đầu Charlie rơi xuống cổ rồi vô và mái tóc rối bù đó cho rồi hơn nữa, như đang chơi đùa với cún con “Nào, nũng thì nũng”
Nghe vậy, Charlie ngay lập tức cười toe toét trước khi vùi mặt vào đội Babe, chậm rãi cọ chiếc mũi cao của minh vào làn da của Alpha xinh đẹp, xen kẽ bằng những nụ hôn lên da thịt mềm mại như liều thuốc thần kỳ giúp giải tỏa mệt môi. Thái độ nũng nịu phát cuồng của Charlle khiến Babe cảm thấy hài lòng khó tả. Hồn cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải vỗ về khi đối phương mệt mỏi, nhưng hẳn thích cảm giác lúc tên nhóc này cực kỳ cần hần kiều không ai có thể thay thế được.
Có khi hồn đã mắc cái thói ‘luôn là số một’ rồi.
Mới đầu chỉ là vùi một, rồi Charlie bắt đầu dùng cả hai lòng bàn tay thuần thục vuốt ve đôi chân thon dài của Babe. Đôi tay to lớn mơn trớn xuyên suốt ống quần đùi rộng rồi lần tới cặp mông tròn trịa, hết xoa nắn lại siết chặt một cách thích thú. Mà người được làm nũng cũng không thể phủ nhận bản thân cảm thấy khó dễ chịu.
“Sao bảo là muốn làm nũng?” Babe khẽ lên tiếng “Chỉ làm nũng mà cái tay luồn lách thể làm gì?”
"Tay em tự động chạy đấy ạ." Charlie trả lời, vẫn không chịu rời mặt khỏi đùi Babe. “Còn nói tao, mày cũng hứng tình chẳng kém gì”
“Em nào có.”
“Gan lắm, gan khi dám...”
"Là anh dạy em mà." Thân hình cao lớn hôn nhẹ lên đôi chân mịn màng trước khi ngước mắt nhìn người kia, và cho đến giờ Charlie vẫn áp má vào đội Babe không chịu buông “Em làm theo anh thôi ạ”
“Càng ngày mày càng cãi giỏi đấy”
“Thật ra…..” Charlle mim cười đáp lại "….em vẫn đang tưởng tượng không biết nếu anh động dục thì sẽ ra sao"
“…… ”
“Ngay cả lúc bình thường anh có về khi nào cũng 'làm' được hết.”
"Ờ, mày vẫn chưa thấy lúc tao động dục nhỉ?" Babe gột nhẹ trong khi tiếp tục xoa đầu Charlie “Chỉ hơi quá hơn lúc bình thường thôi.”
"Quá tới mức nào ạ? "
"Tới mức tạo sẽ không thở cho mày đi đâu hết." Babe trượt tay từ đỉnh đầu xuống một bên mà Charlie, chậm rãi lướt ngón tay cái trên đó mà bóp nhẹ, như thể thấy cái tính tò mò của tên nhóc Alpha mà trông không giống Alpha này thật dễ ghét “Mày phải ở cùng tạo cho tới khi tạo hết thèm muốn thì thôi.”
“Vậy mấy ngày này không phải vẫn luôn như thế sao ạ?”
"Có lẽ là giống.” Babe khẽ nhún vai “Nhưng gấp năm lần lên.”
“Trời...”
“Cứ chuẩn bị sẵn tính thần đi."
“Nghĩa là nếu em động dục, anh cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm phải không ạ?”
Đôi mắt ngây thơ đó trông không còn ngây thơ như những gì Babe nhớ. Vẫn chưa tới mức gọi là 'xảo quyệt, chỉ là ranh ma hơn mà thôi. Có vẻ càng thân thiết tên nhóc này càng dần dần bộc lộ bản chất thật. Nhưng cũng chẳng khóc trước là bao, tên nhóc đẫn thế nào thì mãi mãi vẫn đần y hệt vậy, không khá hơn thế là mấy đầu. "Cũng có vấn đề gì đâu?" Babe bình thản trả lời, như thể coi đó không phải chuyện gì to tát “Alpha giả như mày thì được mấy hồi? Còn chẳng có mùi. Có khi mày thuộc loại ít pheromone ấy.”
"Chắc là vậy ạ." Charlie cười nhẹ trước khi bàn tay to lớn tác dụng lực kéo cơ thể mảnh khảnh xuống ngồi vào lòng mình một cách rất tự nhiên “Vậy thì anh sẽ không bị mệt.”
“Khỏi phải nói thế, mấy ngày này tao cũng đủ mệt với mày rồi.”
Nói xong, Babe đưa mặt lại gần đối phương và hôn lên bờ môi đó một cách nồng cháy. Họ âu yếm trao nhau những nụ hôn mà cả hai đều thấy thỏa mãn. Mỗi khi có cơ hội họ đều làm vậy, nhưng không ai trong hai người nhận ra bản thân ngày càng nghiện hương vị này của nhau sau mỗi lần tiếp xúc.
~~~~~
“Dậy sớm vậy ạ?"
Charlie uể oải bước ra khỏi phòng ngủ, chào Babe đang ngồi trên sofa phòng khách bấm điện thoại. Cậu trai bước về phía nhà bếp trước khi cầm cốc lên hứng nước từ bình làm mát ở quầy với cảm giác sảng khoái hơn hôm qua. Vì đã gửi thành phẩm cho khách hàng xong xuôi, và đêm qua cũng được 'chơi đùa với Babe một chút, nên liền cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều.
"Mày dậy muộn thì có." Babe trầm giọng nói trong khi mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại trên tay.
“Em ngủ như chết luôn.” Charlie cười khúc khích và hướng mắt về phía phòng khách nơi Babe đang ngồi, nhưng ảnh mắt chợt rơi trên chiếc hộp lớn nằm cạnh bức tường. Cậu chắc rằng hôm qua không hề thấy nó ở đấy, nên liền tò mò hỏi chủ nhân căn phòng “Đó là hộp gì vậy ạ?”
"Bàn của tao, mới được gửi tới." Chủ nhân căn phòng lười biếng trả lời.
"À…." Cậu trai nhẹ gật đầu trước khi đặt cốc nước vào bồn rửa và đi về phía phòng khách “Cần em lắp ráp cho không ạ?”
“Biết làm thì làm đi.”
“Ok ạ.”
Chàng trai đáp lại bằng một nụ cười trước khi kéo cái hộp lớn ra giữa phòng rồi mở đầy nhiệt huyết, lấy sách hướng dẫn ra đọc kỹ và cần thận lắp ráp từng bộ phận của bàn lại với nhau, trong khi chủ nhân của nó thậm chí còn không có ý định đứng dậy mà để tâm chút nào.
Phải mất một lúc Charlie mới có thể ghép các mảnh lại với nhau một cách chính xác. Vì có vẻ là một chiếc bàn được thiết kế đẹp mắt nên phương pháp lắp ráp hơi phức tạp, nhưng khi xem kỹ hướng dẫn và làm theo, chiếc bàn màu xám đậm ngày càng thành hình thành dạng.
“Anh định đặt ở đâu ạ?" Sau khi lắp gần xong Charlie mới nhận ra mình thậm chí còn chưa hỏi Babe tính đặt nó ở đầu. Lỡ muốn đặt ở nơi khó bê thì phải làm sao? Cải bàn thì to vật vã. Ngu thật đấy Charlie di là Charlie.
"Ở đâu cũng được, mày chọn đi." Babe vẫn chăm chăm vào điện thoại, dường như không để tâm mấy đến việc trả lời câu hỏi của Charlie.
“Ờ.…nhưng em không biết anh định dùng làm gì...”
“Bàn máy tính của mày đó, muốn đặt ở đâu thì đặt.”
Thái độ thờ ơ của Babe thực sự rất kỳ lạ. Việc đối phương không để tâm đến cậu thì chẳng có gì lạ, vì bình thường Babe vốn cũng không phải người tốt bụng suốt ngày dỗ dành cậu, mà điều kỳ lạ là Babe hành động như thể đang quan tâm đến cậu thì đúng hơn. Cậu thậm chí không nghĩ Babe lại để tâm đến chuyện bàn làm việc của mình. Phải ngồi làm việc trên chiếc bàn thấp kiểu Nhật đó đúng là mệt thật, nhưng cậu thậm chí còn không có ý nghĩ muốn đổi sang chiếc bàn tốt hơn thế. Cậu chỉ quan tâm đến chuyện hoàn thành công việc mà thôi. Thế nên Charlie không khỏi ngạc nhiên khi Babe biết được chuyện này. Và hơn thế nữa là tới mức này mà cậu còn không ngự ra đây là bàn máy tính của mình dù ngay từ đầu đã thầm thắc mắc tại sao Babe lại mua một chiếc bàn máy tính hoàn chỉnh đến như thế? Đối phương thậm chí còn không có máy tính để bàn cơ mà. Chắc là kiều người khẩu xà tâm Phật đây mà.
"Cảm ơn ạ.” Charlie nói lời cảm ơn với nụ cười vô cùng vui vẻ trong khi Babe chỉ gật đầu đáp lại cho qua. Khi biết đó là bàn của mình, Charlie càng trở nên háo hức hơn. Cậu nhóc cười tủm tỉm nhặt những mảnh còn thừa đặt vào đúng vị trí và chốt lại. Một tay Charlie xô đai ốc nhỏ vào lỗ chốt, tay kia mò mẫm tìm chiếc tuốc nơ vít mà bản thân nhớ là đã để bên cạnh.
“ỐI!”
Nhưng đột nhiên Charlie la lớn khiến người ngồi củi mặt trên sofa nhảy dựng lên ngay lập tức như hệ thống tự động. Babe quăng điện thoại lên sofa và lao tới chỗ Charlie đang ngồi trên mặt đất nắm tay bản thân vì giật mình.
"Gì? Gì? Bị cái gì?" Babe sốt ruột hỏi, càng thấy máu nhỏ giọt trên mặt đất, hẳn càng hoảng.
"Dao rọc giấy." Charlle hơi cau mày đáp lại, có vẻ khá đau. Đương nhiên rồi, tới mức máu nhỏ tí tách thế này, có mà điên mới không đau. Thấy vậy Babe liền chạy đi lấy khăn giấy trên chiếc bàn thấp trước ghế sofa rồi đưa cho Charlie để cầm máu, sau đó quét mắt tìm kiếm dao rọc giấy mà cậu nhắc đến, nhặt lên và cất đi trước khi có người vô tình giẫm phải và bị thương nữa.
"Đâu, đưa xem nào?" Hắn nói với Charlie bằng giọng nghiêm khắc. Về mặt cau có đó làm cậu nhóc cảm thấy có lỗi khi lại là vô tình khiến Babe gặp phải chuyện phiền phức vì mình. Dù chỉ là lắp ráp một chiếc bàn bình thường cậu vẫn đề xảy ra chuyện, và nhất là khi thấy vết cắt trên tay cậu đối phương trồng càng bực bội hơn “Làm gì chẳng bao giờ cần thận, sao có thể lơ nga lơ ngơ mà dùng lực mạnh thế? Bị ngu hả?”
“Em xin lỗi..." Charlie nói một cách đầy tội lỗi.
“Mà trong phòng cũng không có dụng cụ xử lý vết thương gì." Babe thở dài bực bội rồi đứng dậy đi lấy ví tiền cùng thẻ khóa từ, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
"Đi đâu vậy ạ?” Tên nhóc vụng về hỏi rồi nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay Babe trước khi người kia bước ra ngoài.
“Đi mua đồ về băng bó vết thương cho mày chứ gì nữa. Đợi tí.”
"Không cần đâu ạ.” Charlie hối hả từ chối “Để em tự đi mua.”
"Nếu tao để mày máu nhỏ tong tỏng mà tự đi thì tạo độc ác quá rồi" Babe chậm rãi trả lời, xua tay với Charlie vě nghiêm nghị đề ngăn người kia lại nói điều gì đó vô nghĩa “Qua kia ngồi! Tí tạo về."
“Nhưng nó không...”
“Ngồi”
Dù muốn ngăn cản đến mấy, nhưng khi bị mắng Charlie cũng không dám làm gì cả, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ nhìn Babe bước ra khỏi phòng với hiểu lầm to tưởng trong lòng là bản thân khiến người kia vất vả, bực bội với chính mình vì không làm gì nên chuyện. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy nóng ruột một cách kỳ lạ khi Babe ra ngoài một mình như thế.
~~~~~
Babe sải nhanh bước chân về bực bội. Lúc đầu thấy Charlle bị thương đã đủ khiến hắn cáu điên lên rồi, giờ còn phải bực tức vì hiệu thuốc dưới chung cư lại đóng cửa đúng ngày hôm nay nữa. Vậy nên hẳn phải đi thêm một đoạn, rë vào con ngõ nhỏ hiếm khi đi qua với hy vọng tìm được hiệu thuốc nhỏ hay cửa hàng tiện lợi nào đó. May mắn thay, đi sâu vào chút là thấy một hiệu thuốc rồi. Hắn nhờ dược sĩ lấy bộ dụng cụ bằng vết thương, trả tiền rồi rời đi ngay lập tức vì sợ tên nhóc trong phòng phải ngồi đợi đến mức vết thương mưng mủ mắt.
Babe vừa đi vừa vung vẫy túi thuốc mà không chú ý nhiều đến xung quanh, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem vừa rồi có đối xử quá khó chịu với Charlie hay không. Thật ra hồn cũng biết đây không phải lỗi của tên nhóc đó, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt đần thối của Charlie khi bị cắt trúng, không thể không tức giận cho được. Người gì mà hậu đà hậu đậu, làm gì cũng lơ nga lơ ngơ. Lẽ ra không nên bảo nó lắp ráp cải bàn mới phải. Nếu hồn tự làm, giờ cũng chẳng bị thương một cách ngu ngốc như thế đâu.
Đúng đó.
Babe mệt mỏi thở dài với chính mình. Nhìn con đường phía trước cũng chỉ có thể thở dài mà thôi, vì nó xa hơn những gì hẳn nhớ, cộng thêm trời nắng nóng, dọc đường ở khu này chỉ có một vách ngăn dài vì là khu vực xây dựng. Có vẻ như đây là căn chung cư cùng nhóm với căn hắn đang sống do nó trông rất lớn. Không có nhiều xe đi lại vì là ngõ cụt, nhà dân thì tập trung ở đầu ngõ. Hắn còn đang băn khoăn không biết hiệu thuốc đặt giữa ngõ như thế đi bán được cho ai, hay là chờ bán cho cư dân của khu chung cư mới này?
Babe mải suy nghĩ vẫn vợ trong khi bước chân vội vã di chuyển như hy vọng sẽ nhanh chóng về đến nơi, nên không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh, hay có ai đó…
Pặc!
Bụp!
“Nay!”
Babe giật mình khi đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống, giây tiếp theo hắn thấy một gã đàn ông ngã úp mặt xuống đường bên cạnh mình, và trên lưng gã đó, có một chàng trai khác nhảy lên, ấn đầu gối vào phía sau gã, cùng với hai cánh tay bị kéo lên và ghim sau lưng, giống tư thế mà Babe thấy cảnh sát trong các bộ phim phương
Tây thường làm.
Cái gì vậy trời!
"Anh không bị gì phải không ạ? Chàng trai khóa phía trên quay sang hỏi hồn. Và vì cú sốc với những chuyện đang xảy ra, thoạt nhìn Babe đã không nhận ra người đó là ai.
“ Charlie! ”
Và ngay khi nhận ra, hắn trợn tròn mắt tới mức gần rớt ra ngoài. Giây phút này, trong đầu hẳn tràn ngập những câu hỏi. Một là người mà Charlie đang khống chế là ai, và tại sao Charlie phải làm vậy? Hai là Charlie đến đây bằng cách nào? Thậm chí còn chạy đến từ phía sau hắn, chính là phía cuối con ngõ.
"Không bị thương chỗ... ấy!" Charlie quay sang nói với hắn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên kẻ có vẻ là người xấu bất ngờ lao tới khiến Charlie mất kiểm soát, và bị đá vào bụng ngã ra đất trước khi tên điên đó tầu thoát vào con ngõ nhỏ phía trước. Thấy vậy, Charlie ngay lập tức vùng dậy chuẩn bị đuổi theo, nhưng Babe đã vội chạy tới ngăn cản trước.
"Không cần, đừng đuổi theo hẳn nữa.” Babe nghiêm giọng mắng khi thấy Charlie vẫn nhìn theo như thể chưa từ bỏ ý định “Chuyện gì đây? Rồi sao lại theo được tới đây?”
"Lần sau đừng đi vào con ngõ này nữa ạ." Charlie vừa nói vừa bước tới nhặt một vật thể ngắn màu đen rơi trên mặt đất trước khi nhấn vào cạnh của nó làm cho lưỡi dao bật ra. Thấy vậy, Babe lập tức mở to mắt vì sốc “Công trường xây dựng có nhiều cướp lắm.”
"Thì ai mà ngờ lại có cướp giữa ban ngày ban mặt thể này." Babe nói với vẻ mặt vẫn không thể tin nổi cách đây vài phút mình suýt bị cướp “Mà tao cũng là đàn ông, sao lại thành con mồi như thế chứ?”
“Hắn có dao, đàn ông mà tay không thì hẳn không sợ đâu ạ.”
"Mày cũng tay không mà." Nói qua nói lại, Babe bắt đầu để ý chuyện Charlie không biết từ đâu xuất hiện, thậm chí còn dễ dàng hạ gục tên cướp lúc nãy theo cách mà hắn không ngờ một kẻ nhát gan như Charlie có thể làm được nữa “Tay còn đang bị thương, mày ra đây làm cái gì?”
“……”
“Mà sao lại ra từ đường đó được?”
Charlie chớp mắt, như thể vừa nhận ra bản thân không nên xuất hiện ở đây.
“Ối”
Cậu vừa là oai oái vừa ôm lấy bàn tay bị dao rọc giấy cắt trúng mà giờ tự nhiên mới cảm thấy đau.
"Coi kìa, coi kìa. Tao muốn và cho cái thật đấy." Babe càu nhàu vẻ thấy phiền vì sự tùy hứng của Charlie, nhưng lại vội vàng kéo tay người kia đến xem “Rồi vết thương còn rách to hơn nữa. Mày điền đầy hả Charlie?”
Cô về tình trạng vết thương nặng hơn ở tay Charlie đã khiến Babe quên hết những chuyện kỳ lạ của Alpha cao lớn. Đàn anh kéo Charlie tôi đứng trên vĩa hè nơi có bóng cây nhỏ trước khi đưa tay tìm miếng gạc trong túi thuốc đang cầm rồi bóc ra cầm máu cho tên nhóc ngốc nghếch. Bởi vì có vẻ như vừa rồi Charlie đã đối phó với tên cướp cùi bắp đó mà không hề cần thận với tay của chính mình, dòng máu lẽ ra đã ngừng chảy lại tuôn ra lần nữa.
“Bịt vào cầm máu đã rồi về phòng rửa vết thương sau." Babe vừa nói vừa cau mày. Vừa rồi hồn nghĩ đã có thể hết câu Charlie thì tên nhóc này lại hết lần này đến lần khác gây chuyện khiến hắn câu càng thêm cáu “Một ngày mày có thể gây thêm bao nhiêu chuyện nữa chứ Charlie?”
"Xin lỗi ạ." Cậu trai trẻ yếu ớt nói, biết rằng dù thế nào cũng bị càu nhàu, nhưng chỉ nghĩ nếu vừa rồi không đến kịp thì rất có thể sẽ xây ra chuyện, cậu liền cảm thấy bị mắng thế này cũng đáng.
“Cảm ơn.”
Charlle sững người khi nghe câu cảm ơn bất ngờ của Babe. Bóng người mảnh mai chỉ củi đầu cầm máu trên tay cậu rồi khẽ thốt ra những lời như đang lầm bầm, nhưng cậu lại có thể nghe rất rõ.
"Không có gì ạ." Alpha trẻ mỉm cười, cảm thấy vui vì không chỉ bị mắng mà việc bản thân gây chuyện còn có thể nghe được tiếng cảm ơn từ Babe “Anh không sao là tốt rồi.”
“Đừng có ra và là người hùng được kh...”
Chụt.
“Ôi! Có phải lúc không hải?”
Babe bực bội đầm một cái vào bờ vai dây đó khi đột nhiên tên nhóc ngốc nghếch bất ngờ lao tới hôn lên môi hắn mặc kệ việc họ đang đứng trên vỉa hè bên đường. Dù không có ai đi ngang qua đây, nhưng cũng không phải nơi khiến hắn có hứng hôn hít gì hết. Bị điên hả?
"Xin lỗi ạ." Charlie xin lỗi với một nụ cười, nhìn cũng biết chẳng cảm thấy tội lỗi gì đâu.
“Nếu cố ý thì khỏi cần xin lỗi.”
"Vâng, không xin lỗi cũng được." Xin lỗi cũng nói, mà không xin lỗi cũng bị Alpha xinh đẹp lướm cháy mắt. Thái độ đó của Babe khiến Charlie không nhịn nổi mà mỉm cười, dù đó chẳng phải về mặt thân thiện gì cho cam.
“Cười cái đéo gì?”
“Lúc anh câu trông gợi cảm lắm ạ.”
"Đang bị thương mà còn cợt nhả thế à?" Babe bĩu môi bực bội, thô bạo dân miếng bằng gạc lên vết thương của người kia, định bụng về phòng mới rửa lại tử tế “Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện đụ."
“Giống y hệt anh phải không ạ?”
"Thằng Charlie" Charlie cười khúc khích về thỏa mãn trong khi Babe buông tay đối phương ra ngay khi giải quyết xong vấn đề trước mắt “Đừng có mà ra về, giờ có khi còn chẳng tự sóc lọ được ấy.”
“Chỉ là đau tay thôi mà, vô tư đi." Chàng Alpha trẻ vừa nói vừa cười, mà về mặt này đối với Babe hiện giờ là về mặt dễ ghét nhất trần đời “Vẫn làm cái khác được nhé.”
“Thế cơ à? Giỏi thế thì tự làm đi, đừng có nhờ tao giúp.”
“Ý anh là chuyện xử lý vết thương ấy ạ?”
"Không phải." Babe trả lời, giả vờ làm bộ mặt ngây thơ mà Charlie cảm thấy là vô cùng ghẹo gan, nhưng đồng thời lại đáng yêu theo một cách kỳ lạ “Ý là làm chuyện đó ấy.”
“Chuyện nào cơ ạ?”
"Chuyện mà mỗi khi làm mày thích gọi tạo là “Mama', 'Mama' ấy.”
“…..”
“Giỏi thế thì chắc không cần phải mượn tay Mama đâu ha?”
“…… ”
“Nhỉ?”
Nói xong, Mama xinh đẹp lập tức lắc mông ngúng nguẩy rời đi, để lại Charlie đứng đó mĩm cười một mình như gã diễn say mê tay đua xinh đẹp hơn cả những gì bản thân từng tưởng tượng. Và điều điên rồ hơn nữa đây chắc chắn là nụ cười mà Babe sẽ không bao giờ thấy được từ tên nhóc ngu ngốc tên Charlie đó.