Lâm Sương Sương vừa dứt lời thì Đới Tôn lập tức hừ lạnh một tiếng: “Nói bậy nói bạ!”
Lâm Sương Sương cũng lập tức hỏi ngược lại anh ta: “Tôi vừa nói có ba người, chẳng lẽ anh là kẻ trung gian hay sao? Vừa nói xong thì chột dạ rồi nói tôi nói bậy nói bạ rồi?”
Đới Tôn trợn mắt nhìn cô một cái rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Sương Sương lạnh lùng liếc mắt, sau đó lại nói: 
“Mọi người biết không? Khứu giác của rắn vô cùng tốt, khác với những loài động vật khác, đầu lưỡi chính là khứu giác của chúng, chứ không phải là lỗ mũi như mọi người vẫn thường nghĩ. Chúng ta thấy dáng vẻ rắn nhả lưỡi trông rất đáng sợ, thế nhưng thật ra bọn chúng đang dùng đầu lưỡi để phân biệt các mùi khác nhau, cũng như để đi tìm kiếm thức ăn.”
“Những thứ này đều là con rắn này đã nói cho tôi biết, nó nói rằng nó có thể ngửi được những vật thể từ vị trí rất xa, mưa càng rơi nặng hạt thì những mùi vị này theo không khí truyền đến nó càng nhanh hơn. Thế nên lúc rạng sáng nay, khi nó ở trong bụi cỏ đã có thể ngửi được mùi hương của ba người đã đứng tại vị trí chúng ta đang đứng này! Ba người này từ chỗ nào tới, đi đến nơi nào, bọn họ theo thứ tự là ai nó đều biết hết!”
Bốn phía lại bàn tán xôn xao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play