Những ký ức và suy nghĩ trong đầu khiến Lâm Sương Sương phấn khích đến mức không thể nằm yên được nữa.

Cô suy nghĩ một chút, thay một bộ quần áo cũ, tết tóc thành một bím to búi ra sau đầu, rồi đi ra ngoài.

“Chị, em muốn đi dạo trên núi sau nhà một lát, xem có thể nhặt được chút nấm rừng không.”

Lâm Sương Sương thấy Diệp Tĩnh Trinh đang ngồi khâu vá quần áo ở cửa, thì lập tức lên tiếng chào.

Ừm, không sai, chính là khâu vá quần áo.

Diệp Tĩnh Trinh dựa vào việc mò mẫm để khâu vá quần áo, vẫn khâu rất tốt, chỉ là chậm hơn người thường một chút mà thôi.

Diệp Tĩnh Trinh vội vàng đứng dậy: “Đông Tuyết, trời lạnh đấy, không có mưa, chắc là không có nấm đâu, ở nhà nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không sao đâu, giờ đang ấm áp, em đi dạo một lát, nếu không có nấm em sẽ quay lại.”

“Ừ, vậy em cẩn thận.”

Diệp Tĩnh Trinh vểnh tai lắng nghe Lâm Sương Sương rời đi, không khỏi thở dài một hơi, tự nhủ: “Ôi, thật sự đã thay đổi rồi, còn siêng năng hơn nữa, cũng là vận may của Minh Dương, hy vọng đừng ly hôn!”

Lâm Sương Sương đeo một cái giỏ, rẽ vào con đường quen thuộc xuyên qua vườn rau sau nhà, đi vào núi.

Ngọn núi này không cao, cho nên cũng chẳng có gì đặc biệt.

Trong ký ức của nguyên chủ, cũng chưa từng nghe nói trên núi này có mãnh thú cỡ lớn, dường như ngay cả heo rừng cũng là của hiếm, chỉ là gà rừng, thỏ rừng, khỉ, lửng, chồn, sóc… Những động vật nhỏ.

Nhưng lúc này Lâm Sương Sương rất phấn khích, rất muốn thể hiện năng lực của mình, điều này giống như vừa mới bắt đầu chơi một trò chơi, không thức đêm chơi vài chục ván thì sẽ không cam tâm.

Cho nên, không phải cô muốn bắt một con heo rừng để khoe khoang, cô chỉ muốn thử xem rốt cuộc sử dụng ngón tay vàng này thế nào mới là tốt nhất.

Cô đi vào núi, nhìn thấy có mấy người dân làng đang nhặt củi ở cách đó không xa, bèn tự mình đi xa hơn, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng người thì mới dừng lại.

Đã đến gần Ưng Chủy Nham, nơi lần trước Tiểu Mỹ trốn.

Lâm Sương Sương nhìn xung quanh, thấy một con sóc nhỏ trên cây thông, đang trừng mắt nhìn cô với ánh mắt tò mò.

Lâm Sương Sương đưa tay ra, thầm nghĩ “lại đây, trèo lên tay chị này”.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Con sóc kia như nghe thấy, “vút” từ trên cây thông leo xuống, bò theo ống quần dài của Lâm Sương Sương, chớp mắt đã bò lên tay Lâm Sương Sương, ngây thơ giơ móng vuốt dừng lại.

“Ha ha ha!”

Lâm Sương Sương cười rộ lên, vui vẻ vô cùng, lại thầm nghĩ “đi lấy đồ ăn ngon trong nhà em mang đến đây”.

Con sóc kia lại “vút” cái rời đi, “sột soạt” bò trở lại cây thông, chui vào giữa những tán lá, chớp mắt lại ôm thứ gì đó bò lên tay Lâm Sương Sương, đặt thứ đó xuống.

Là mấy hạt thông và hạt cây, còn có một con bướm đêm chết.

“Ơ… Được rồi, cảm ơn em nhé sóc nhỏ, những thứ này chị không ăn đâu, em cũng rất tiếc đúng không? Vậy em cầm về đi!”

Lâm Sương Sương động tay, thầm nói, con sóc nhỏ bèn vội vàng làm theo ý cô.

Nụ cười của Lâm Sương Sương ngày càng rạng rỡ.

Không biết vì sao, khi giao tiếp với con sóc nhỏ này, cô lại có thể cảm nhận rõ ràng nội tâm mình trở nên vui vẻ, dường như còn có thể cảm nhận được suy nghĩ của chúng!

Rất nhanh, con sóc nhỏ quay trở lại, lần này đôi mắt đậu nành của nó không còn hoang mang và căng thẳng nữa, mà rất tự nhiên nhìn thẳng vào Lâm Sương Sương.

Lâm Sương Sương thầm nghĩ: “Chị muốn hái chút nấm, hoặc nấm sò cũng được, em đi bảo đồng bọn giúp chị hái được không?”

Con sóc nhỏ gật gật đầu, cái đuôi to mềm mại vẫy vẫy rồi nhảy xuống, “sột soạt” chạy đi trong lớp lá khô trên mặt đất.

Lâm Sương Sương mang theo sự tò mò, mang theo sự mong đợi, ngồi xuống một tảng đá lớn.

Chưa đầy mười phút, Lâm Sương Sương nghe thấy tiếng xào xạc dưới đất. ( truyện trên app T Y T )

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con sóc nhỏ vừa rồi đứng trên tay Lâm Sương Sương, đang cầm một cây nấm sò lớn đi đầu tiên, phía sau là một hàng dài sóc, ít nhất hai ba mươi con.

Những con sóc lớn có, nhỏ có, màu lông không giống nhau, nhưng bước chân lại đều tăm tắp, cầm một hai cây nấm sò lớn hoặc nấm hương, đi theo sau con sóc dẫn đầu, đi đến trước mặt Lâm Sương Sương, cùng nhau ngẩng cái đầu nhỏ lông lá lên nhìn cô.

Lâm Sương Sương há hốc mồm, nhưng lại nhịn không được bật cười.

Cô vội vàng lấy giỏ ra, thầm nghĩ: “Đặt vào đây là được, cảm ơn các em!”

Những con sóc xếp hàng đặt nấm trong tay vào giỏ của Lâm Sương Sương.

Cái giỏ tre đan ở nông thôn, đại khái to bằng cái nồi cơm điện hiện đại, những con sóc nhỏ hái đủ loại nấm đặt vào giỏ một lớp mỏng.

Những con sóc nhỏ hái nấm đặt nấm xong thì vẫy đuôi chào hỏi rồi chạy vào rừng.

Lâm Sương Sương lại ngồi phịch xuống tảng đá, ôm giỏ, một mình cười ngây ngô hồi lâu.

Tuyệt vời!

Bây giờ vẫn là đầu xuân, trong rừng có ít thứ, nếu đợi trời ấm lên, hoặc mưa xuống, rau dại và nấm trong rừng nhất định sẽ nhiều hơn, đến mùa thu còn có thể có đủ loại quả nữa!

Nghĩ đến đã thấy vui rồi.

Còn lo cái gì ăn cái gì mặc nữa!

Diệp Minh Dương kia chẳng phải đã nói sắp sửa thực hiện hệ thống trách nhiệm sản xuất nông nghiệp hộ gia đình rồi sao, sau này mỗi nhà mỗi hộ không cần phải lao động tập thể, mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm cơm, cô có thể quang minh chính đại ra hồ bắt mấy con cá, lên núi nhặt nấm gì đó đem bán rồi.

Cho dù ly hôn, cô cũng có thể dựa vào những bản lĩnh này mà sống rất tốt!

Lâm Sương Sương xách giỏ về nhà, còn sợ người khác nhìn thấy sẽ nói nhiều, bèn nhặt thêm nhánh cây khô lá rụng ở dưới đất phủ lên giỏ.

Vừa đến cửa nhà, Diệp Tĩnh Trinh bèn đứng dậy nói: “Đông Tuyết em về rồi, Phương Ngọc Lan tìm em đấy.”

“Ồ?... Vậy cô ta đâu?” Lâm Sương Sương phải nghĩ một lúc, mới có thể đối chiếu được người và tên.

“Nói là lát nữa sẽ quay lại, hình như có việc.”

“Cô ta thì có thể có việc gì chứ!”

Lâm Sương Sương khinh thường nói một câu, Diệp Tĩnh Trinh bèn cười.

Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, trong cái thôn này, những người gần gũi nguyên chủ Lâm Đông Tuyết tòa là những người tính cách chua ngoa ngang ngược đầu óc “hư hỏng”, Phương Ngọc Lan này chính là điển hình trong số đó.

Trong ký ức của nguyên chủ, Phương Ngọc Lan đến cái thôn hẻo lánh này kết hôn sớm hơn nguyên chủ một thời gian, lớn hơn nguyên chủ năm sáu tuổi, da mặt dày, là một kẻ tâm địa còn độc ác hơn cả Lâm Đông Tuyết.

Bình thường, Phương Ngọc Lan này không ít lần cùng nguyên chủ trốn việc, ăn vụng ở ruộng, nói xấu nhà chồng, còn ra sức xúi giục nguyên chủ đuổi Diệp Tĩnh Trinh đi, vậy mà lại được nguyên chủ coi là bạn thân, có tâm sự gì cũng nói cho.

Lâm Sương Sương không muốn để ý đến loại người này.

Cô xách giỏ vào bếp, đang nghĩ xem những cây nấm rừng này phải làm thế nào để ăn đây, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi: “Đông Tuyết! Em đi đâu vậy?”

Lâm Sương Sương quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ dáng người cao ráo, nhưng khuôn mặt hơi to, còn có một đôi mắt híp không cân xứng với khuôn mặt.

Người phụ nữ cắt tóc ngắn ngang tai, mặc một chiếc áo bông màu hồng phấn, đẩy Diệp Tĩnh Trinh đang đứng ở cửa ra, xông vào.

Lâm Sương Sương không lấy nấm ra, thản nhiên nói: “Không đi đâu cả, chỉ là ra sau nhà nhặt chút lá khô nhóm lửa thôi.”

“Đi đi, vào phòng em nói chuyện.”

Phương Ngọc Lan kéo Lâm Sương Sương đi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play