Trời đã gần trưa.
Trong bếp, Diệp Tĩnh Trinh đang nấu cơm trưa, Tiểu Mỹ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Diệp Tĩnh Trinh ló đầu ra từ phía sau bếp lò, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Đông Tuyết, cảm ơn con, mẹ và Tiểu Mỹ đã dùng màn tắm rồi, thật sự rất tốt.”
Lâm Sương Sương vừa nhìn thấy cô ấy, ánh mắt bèn trở nên dịu dàng, nói: “Người nhà cả, không cần khách sáo.”
Diệp Tĩnh Trinh được chiều mà kinh sợ, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nói:
“Ban đầu mẹ đã làm món nấm hương hầm như tối qua con làm rồi, bây giờ có cá, lại có trứng vịt trời, vậy mẹ không xào rau xanh nữa, con thấy thế nào?”
“Mẹ đã làm nấm hương hầm rồi sao? Vậy thì ăn cơm thôi, trứng vịt để lần sau luộc cũng được.”
“Được, nghe con.”
Thế là một gia đình, ba thế hệ, bốn người phụ nữ, cùng ngồi ăn cơm.
Ban đầu Tiểu Mỹ không dám lên bàn ăn cơm, bình thường đến giờ ăn cơm, đều là Trịnh Kim Nga múc một bát cơm, tùy tiện gắp một ít dưa muối củ cải gì đó cho Diệp Tĩnh Trinh, Diệp Tĩnh Trinh cùng con gái ăn ở phía sau bếp lò, để tránh chọc giận Lâm Đông Tuyết.
Nhưng hôm nay, Lâm Sương Sương nói: “Ăn cơm phải có dáng vẻ ăn cơm, ngồi sau bếp lò tính là gì! Tiểu Mỹ tự ngồi một chỗ, tự ăn, uống nhiều canh cá một chút.”
Trịnh Kim Nga nhìn sắc mặt con dâu, bất an nhìn con gái.
Diệp Tĩnh Trinh cảm nhận được bầu không khí, bèn đáp lời thay con gái: “Đúng đúng, Tiểu Mỹ, nghe lời mợ đi, mau cảm ơn mợ, ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn cơm nào.”
Từ nhỏ Tiểu Mỹ đã quen chịu uất ức, cô bé rất biết nhìn sắc mặt người khác, lập tức miệng ngọt ngào nói “cảm ơn mợ”, rồi kéo tay mẹ, ngồi xuống bàn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Trong mắt Trịnh Kim Nga bỗng có hơi nước, cúi đầu giả vờ ăn cơm.
Lâm Sương Sương gắp một đũa nấm hương, khóe miệng nhếch lên.
Quả nhiên, bà Trinh vẫn giống như kiếp trước, mắt mù nhưng tâm lại sáng, còn sở hữu năng lực sao chép vị giác mà người thường không thể tưởng tượng được - chỉ cần bà đã ăn qua món ăn nào, bà có thể làm ra hương vị giống hệt như vậy.
Kiếp trước Lâm Sương Sương đã cảm thấy, năng lực này của bà Trinh thật phi phàm.
Tiếc là cô chưa kịp trưởng thành thì bà Trinh đã qua đời.
Kiếp này, cô nhất định phải dùng năng lực này giúp bà Trinh sống tốt.
Vừa lúc Diệp Tĩnh Trinh lấy lòng hỏi:
“Đông Tuyết, hôm nay em bận giặt giũ nên chị tự chủ động nấu cơm, không biết có hợp khẩu vị của em không, nếu có chỗ nào không ngon thì em cứ nói với chị, chị sẽ chú ý.”
Lâm Sương Sương kìm nén sự vui mừng trong lòng, cố gắng khiến biểu hiện của mình trông bình thản: “Ừm, món nấm hương này giống hệt món em làm hôm qua.”
Trong lòng Diệp Tĩnh Trinh cực kì vui mừng!
Từ hôm qua đến giờ em dâu đã nói chuyện phải trái nhiều hơn, đối xử tốt với con gái hơn, hôm nay lại ân cần như vậy, cô ấy không khỏi mạnh dạn hơn một chút, lời nói cũng nhiều hơn:
“Còn không phải sao, em khéo tay, làm món nấm rừng cũng có thể nấu ngon như vậy, chị đã nếm thử một miếng rồi học theo.
Không giấu gì em, mắt chị không nhìn thấy gì, nhưng tai mũi lưỡi lại cực kỳ nhạy bén, đừng nói là những món đã từng nếm qua, có lúc hàng xóm nấu món gì, chị ngửi thôi là biết dùng nguyên liệu gì, dùng bao nhiêu, làm thế nào.”
Nhưng Trịnh Kim Nga ngồi bên cạnh nghe những lời này lại cảm thấy sợ hãi!
Con gái nói như vậy, đừng để con dâu ghét bỏ nữa.
Bà vội vàng ngắt lời: “Tĩnh Trinh, ăn cơm của con đi. Không thể làm việc, chỉ biết làm đồ ăn ngon thì có ích gì!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ai ngờ Lâm Sương Sương lập tức liếc xéo Trịnh Kim Nga:
“Con người lấy thức ăn làm đầu, biết làm đồ ăn ngon cũng là bản lĩnh! Nói chung so với những người làm món gì cũng chỉ biết cho muối vào thì giỏi hơn rồi!”
Câu này là nói Trịnh Kim Nga.
Từ nhỏ Trịnh Kim Nga đã sống cuộc sống cơ cực, nào biết đồ ăn ngon làm thế nào, cơ bản làm món gì cũng chỉ cho chút muối vào coi như nêm nếm rồi.
Bị con dâu mỉa mai là chuyện thường, Trịnh Kim Nga là mẹ chồng, không thể nào không đau lòng được.
Nhưng Trịnh Kim Nga đã quen nhu nhược, bình thường dù con dâu mỉa mai bà, bà cũng phải miễn cưỡng cười theo.
Nếu con dâu mắng con gái, bà càng không dám ho he, còn phải thường xuyên phụ họa mắng con gái vài câu, mới khiến con dâu bớt giận.
Nhưng hôm nay, con dâu rõ ràng đang bênh vực con gái, dù bị mỉa mai nhưng trong lòng bà cũng thoải mái, bèn cười nói:
“Được rồi được rồi, mẹ làm không ngon, Đông Tuyết con nấu ngon, ha ha ha!”
Tiểu Mỹ bưng một cái bát to hơn đầu, nhìn người này, nhìn người kia, nhỏ giọng nói: “Mẹ làm món gì cũng ngon nhất.”
Ơ…
Không khí đột nhiên im bặt.
Trịnh Kim Nga và Diệp Tĩnh Trinh đều dừng động tác, bất an chờ đợi cơn bão có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Bình thường Lâm Đông Tuyết nói chuyện, sao có thể để Tiểu Mỹ chen ngang? Hơn nữa, lời Tiểu Mỹ nói, đối với Lâm Đông Tuyết hung dữ mà nói, chính là đang đâm dao vào tim.
Cuối cùng, Tiểu Mỹ mới chậm chạp nhận ra, hình như mình đã gây họa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có chút hồng hào bắt đầu trắng bệch.
Nhưng cơn bão táp không đến, thứ ập đến là gió xuân ấm áp.
Lâm Sương Sương nhìn thấy sự ngây thơ và sợ hãi trong mắt đứa trẻ, mỉm cười: “Đúng vậy, mẹ con rất giỏi. Mau ăn đi!”
Mọi người không dám nói gì nữa, tiếp tục ăn cơm, nhưng trong lòng đều cảm thấy có gì đó khang khác, thật sự rất khác biệt.
Ăn cơm xong, bát không đến lượt Lâm Sương Sương rửa, ngay cả quần áo đã giặt xong, Trịnh Kim Nga cũng mang đi phơi nhân lúc Lâm Sương Sương chậm rãi uống canh rồi.
Lâm Sương Sương không có việc gì làm, cô bèn nhanh chóng về phòng mình, nằm trên giường tiêu hóa bữa trưa hôm nay và những chuyện kỳ lạ hôm nay.
Ngón tay vàng!
Ngón tay vàng có thể bắt cá và lấy trứng vịt!
Vô cùng lợi hại đấy hiểu không!
Tuy nhiên, mọi việc đều có nguyên do, cô không sống trong thế giới huyền huyễn, không phải ai cũng tùy tiện có ngón tay vàng.
Vậy ngón tay vàng của cô, từ đâu mà có?
Lâm Sương Sương lục lọi ký ức của nguyên chủ, phát hiện ra một số điểm thú vị và đáng ngờ.
Lúc nguyên chủ khoảng năm sáu tuổi, có một con gà trống đuổi theo cô ta, cô ta vừa chạy vừa nói: “A a, đừng đuổi theo tao nữa, con gà đáng ghét, trời ơi ước gì có hòn đá rơi xuống chết mày luôn đi!”
Thế là, trên trời thật sự rơi xuống một tảng đá, đập vào đầu con gà, con gà lăn ra chết.
Lúc nguyên chủ khoảng bảy tám tuổi, mùa hè ngủ trưa, ve kêu inh ỏi, cô ta mở cửa sổ hét lên với con ve: “Ồn chết đi được! Tất cả im miệng cho tao!”
Thế là con ve thật sự không kêu nữa.
Lúc nguyên chủ khoảng mười ba mười bốn tuổi, gặp một con rắn ở sau nhà, sợ đến chết khiếp, “a a” kêu lên, thầm nghĩ, rắn ơi mau bò đi, con rắn bèn bò đi ngay tức thì.
Nguyên chủ rất thô kệch, cô ta chưa bao giờ coi những chuyện này là kỳ tích, ngược lại, cô ta ghét động vật, nhìn thấy động vật là tránh xa, cho nên cũng chưa từng cố ý sử dụng những năng lực này.
Mà Lâm Sương Sương, sau khi xem xét ký ức của nguyên chủ, cô càng thêm chắc chắn rằng ngón tay vàng này là nguyên chủ có sẵn, hơn nữa không chỉ là đối với cá, mà còn có các động vật khác.
Chẳng lẽ, đây chính là ngự thú?
Oa ha ha! Phát tài rồi!
Không biết ngón tay vàng này có thể lợi hại đến mức nào, có phải tất cả động vật đều phải ngoan ngoãn nghe lời không?