Sau khi Hứa Thức nói rằng Úc Linh San là nhân duyên tốt, Thính Kiến hỏi cô: Vì sao lại cảm thấy như vậy?
Hứa Thức cũng rất muốn hỏi chính mình, vì sao lại có thể cảm thấy Úc Linh San là nhân duyên tốt, rõ ràng mỗi lần gặp đều muốn tránh, ở lần gặp tiếp theo lại khẩn trương không chịu được, ở trước mặt chị ấy, căn bản nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Nhưng thực tế lại là, chỗ nào cô cũng không đi, cô về nhà, cô không cần gặp nhân duyên nào khác, Úc Linh San là đủ rồi.
Ngôn Ô Ô: Không biết
Ngôn Ô Ô: Tôi cũng không biết người trong quẻ của chị có phải chị ấy không
Thính Kiến: Tính, chính là tâm em, em cảm thấy tốt, hiển nhiên chính là cô ấy
Ngôn Ô Ô: Như vậy sao?
Thính Kiến: Đoán mệnh không thể hoàn toàn ỷ lại quẻ tượng, tin tắc có, không tin tắc vô, nếu em tin cô ấy là nhân duyên tốt của em, đó nhất định là cô ấy
Hứa Thức nghĩ nghĩ, cúi đầu đánh chữ: Nhưng thật ra tôi rất sợ gặp chị ấy
Thính Kiến:? Vì sao thế?
Ngôn Ô Ô: Không biết, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy
Ngôn Ô Ô: Có lẽ do cảm thấy tôi và chị ấy không phải cùng một loại người
Thính Kiến:?
Thính Kiến: Hai người có vấn đề gì sao?
Hứa Thức vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều lắm, Thính Kiến vừa hỏi như vậy, hình ảnh lúc cô tỉnh lại trên giường Úc Linh San lại lập tức ùa vào tâm trí cô.
Đầu Úc Linh San vùi vào lòng cô, tay cô còn đặt trên eo Úc Linh San.
Hứa Thức lập tức nổi da gà rồi.
Ngôn Ô Ô: Tôi đã ngủ với chị ấy
Hứa Thức không biết, đoạn thoại này của cô được gửi đi, người ở đầu kia nhận được tin nhắn đang uống nước đã suýt phun ra.
Thính Kiến: Đã ngủ? Là thế nào?
Ngôn Ô Ô: Qua đêm ở nhà chị ấy, ngày đó tôi uống quá nhiều, được chị ấy giữ lại, ở trên giường chị ấy cùng chị ấy ngủ
Thính Kiến: Sau đó?
Ngôn Ô Ô: Không có gì sau đó, tôi uống quá nhiều, cái gì cũng không nhớ rõ, tôi cũng không biết tôi đã làm gì
Ngôn Ô Ô: Chị ấy cũng nói tôi không làm gì, không biết là thật hay chỉ gạt tôi
Thính Kiến: Em cảm thấy cô ấy sẽ gạt em sao?
Hứa Thức suy nghĩ thật lâu, đáp: Sẽ
Người ở màn hình bên kia nhoẻn miệng cười.
Thính Kiến: Vì sao? Đã từng gạt em à?
Ngôn Ô Ô: Không có, tôi và chị ấy cũng không thân lắm, nhưng chị ấy thoạt nhìn rất có vẻ gạt người
Thính Kiến: Cho nên tiểu bằng hữu, đây chỉ là phỏng đoán của em mà thôi
Hứa Thức khẽ cắn một chút đầu lưỡi, đột nhiên cảm thấy dường như bản thân có hơi thái quá.
Ngôn Ô Ô: Hì hì, hẳn là tôi nghĩ nhiều, con người chị ấy rất tốt
Ngôn Ô Ô: Đặc biệt tốt
Lúc này Hứa Thức vào thang máy, tín hiệu liền kém đi, di động không thu được tin nhắn.
Cô ngẩng đầu nhìn con số đang dần bay lên, mới phát giác cùng Thính Kiến trò chuyện như vậy lại không thấy áp lực chút nào, còn rất tự nhiên, đặc biệt thích tán gẫu với cô ấy.
Sao cái gì cũng nói với cô ấy như vậy, giống như đã quen biết từ lâu.
Ra khỏi thang máy, tin nhắn của Thính Kiến đã truyền tới di động.
Thính Kiến lại hỏi thêm lần nữa: Vì sao em lại sợ cô ấy?
Ngôn Ô Ô: Không biết, chính là sợ
Ngôn Ô Ô: Có thể là chị ấy quá đẹp, tôi không biết làm sao để giao lưu với người đẹp như vậy
Thính Kiến: Em cũng rất đẹp
Ngôn Ô Ô: Tôi quá ngu ngốc, không biết nói chuyện
Thính Kiến: Muốn trò chuyện vui vẻ với cô ấy sao?
Hứa Thức nghiêm túc suy nghĩ một chút khả năng trở thành bạn với Úc Linh San.
Sau đó cô nói: Không muốn
Ngôn Ô Ô: Chị ấy chắc hẳn rất bận, không có thời gian cho tôi
Ngôn Ô Ô: Chúng tôi cũng không có điểm giao thoa
Thính Kiến đột nhiên ngừng nói, Hứa Thức chăm chú nhìn vào màn hình nhìn vài giây, Thính Kiến cũng không hồi đáp.
Hứa Thức cho rằng Thính Kiến lại phải bận rồi, đang muốn buông điện thoại, thì Thính Kiến gửi tin nhắn đến.
Thính Kiến: Đúng là em rất sợ cô ấy
Hai người không tiếp tục nói về Úc Linh San nữa, sau khi về đến nhà, Hứa Thức phát hiện bồn hoa mấy hôm trước mang về đã nở rồi, đúng lúc đang rảnh, cô liền chụp ảnh gửi cho Thính Kiến xem, cũng kể cho Thính Kiến nghe tiền căn hậu quả của việc bồn hoa này tới nhà cô.
Không ngờ văn phòng của Thính Kiến cũng có một chậu hoa như vậy, cũng là một bồn hoa lớn nhưng chỉ nở ra một đóa hoa, Hứa Thức vì sự trùng hợp này vui vẻ thêm mấy phút.
Cô cứ như vậy mà tán gẫu với Thính Kiến, thỉnh thoảng Thính Kiến sẽ rất bận, Hứa Thức liền ở bên này chờ cô ấy.
Dần dần, Hứa Thức cũng nói nhiều hơn, nhưng cho dù cô nói nhiều hay nói ít, Thính Kiến vẫn luôn nghiêm túc đọc từng tin nhắn của cô, sau đó ôn ôn nhu nhu trả lời cô.
Chỉ là có đôi khi, Thính Kiến người này rất kỳ quái, sẽ cùng Hứa Thức nói đùa chuyện đâu đâu, chờ Hứa Thức tin rồi lại nói với Hứa Thức, gạt em đó, sao em cái gì cũng tin.
Hứa Thức thường cảm thấy tịch mịch, nhưng sẽ không kết bạn, công việc của Vi Vi cũng rất bận, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, cho nên ở rất nhiều thời điểm không cần làm việc, cô đều ở nhà một mình, làm rất nhiều chuyện nhàm chán để giết thời gian, ngoài mẹ ra cô không có ai để trò chuyện.
Sự sự xuất hiện của Thính Kiến tựa hồ mang đến cho cuộc sống của cô thêm màu sắc, hiện tại cô chỉ cần nghĩ đến hoàn thành xong công việc có thể chia sẻ với Thính Kiến, trong lòng cô liền ấm áp biết bao.
Ai có thể nghĩ đến cô và Thính Kiến mới nhận thức được hai ngày.
Nghĩ đến đây, đã là tối chủ nhật, Hứa Thức đang ngồi ở trước bàn xem video, sau khi video kết thúc cô định cầm lấy di động tìm Thính Kiến, liền nhận được một tin nhắn từ Thính Kiến.
Thính Kiến nói: Trời đang mưa, muốn ra ngoài nhớ mang dù
Hứa Thức kéo bức màn ra, cửa sổ còn chưa đóng, một giọt mưa không lớn táp luôn vào gương mặt cô.
Ngôn Ô Ô: Hôm nay không ra ngoài
Thính Kiến: Cuối tuần cũng thích ở nhà như vậy?
Ngôn Ô Ô: Không biết đi đâu
Gửi câu này qua, trong nháy mắt Hứa Thức lại có xúc động muốn gặp Thính Kiến, chẳng qua rất nhanh cô đã nhịn xuống, tiếp theo cô mở avatar của Thính Kiến, cũng hỏi Thính Kiến: Ảnh avatar là chị sao?
Thính Kiến: Là tôi
Ngôn Ô Ô: Chú mèo thật dễ thương
Thính Kiến: Mèo của bạn
Ngôn Ô Ô: Mèo của bạn chị thật dễ thương
Thính Kiến: Em cũng rất dễ thương
Hứa Thức bị Thính Kiến khen cười, cô ôm di động lăn nửa vòng trên giường, lại tự hỏi nửa phút, quyết định tiếp tục tán gẫu với Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: Tôi luôn gọi chị là tiểu tỷ tỷ, còn không biết chị bao nhiêu tuổi, nhỡ đâu chị nhỏ hơn tôi thì sao
Thính Kiến: Thích hợp, có thể gọi
Ngôn Ô Ô: Chị biết tôi bao nhiêu tuổi sao?
Thính Kiến: Tiểu sử có
Hứa Thức lập tức điểm vào tiểu sử của Thính Kiến, nhưng cô ấy chỉ để hiển thị năm sinh, lớn hơn Hứa Thức năm tuổi.
Lại là năm tuổi, Hứa Thức lập tức nhớ đến Úc Linh San.
Ngôn Ô Ô: Chị bằng tuổi với tiểu tỷ tỷ em gặp sáng qua
Thính Kiến: Vậy sao
Ngôn Ô Ô: Chắc chị cũng sống trong nội thành phải không?
Thính Kiến: Ừm
Ngôn Ô Ô: Có lẽ chúng ta ở rất gần nhau
Thính Kiến: Có lẽ chúng ta đã từng gặp mặt
Mấy câu Thính Kiến gửi tới làm cho Hứa Thức đặc biệt rung động, thậm chí cô liền lập tức có xúc động muốn hỏi Thính Kiến, hay là chúng ta gặp nhau một lần đi, nếu không ngại em mời chị uống cà phê.
Nhưng giây tiếp theo, Thính Kiến lại bất ngờ đổi đề tài.
Cô nói: Tôi lại tính cho em một quẻ, muốn nghe không?
Một khang nhiệt huyết của Hứa Thức bị tưới diệt rồi.
Ngôn Ô Ô: Nghe
Thính Kiến: Liên quan đến công việc của em
Thính Kiến: [Hình ảnh]
Hứa Thức mở ra, bên trong là một mớ hỗn độn đen xám trắng, căn bản xem không hiểu.
Thoát khỏi bức hình Thính Kiến đã gửi lời giải thích qua: Quẻ tượng nói, sắp tới công việc của em sẽ có đột phá mới, em cần chú ý hơn, nắm chắc cơ hội
Hứa Thức bán tín bán nghi, bán tín là Thính Kiến, bán nghi là quẻ tượng.
Ngôn Ô Ô: Được
Hứa Thức không nghĩ tới chính là, Thính Kiến tính quẻ lại chuẩn như vậy.
Ngày hôm sau đi làm, ở cuộc họp buổi sáng, lãnh đạo liền tới bộ phận của các cô, nói hai ngày nữa sẽ có sự kiện do công ty tài trợ, bộ phận các cô cần cử ra hai người đi theo.
"Rất cấp bách, tiểu Triệu xác nhận nhân số, nửa giờ sau báo cho tôi."
Hứa Thức đã nghe được về sự kiện này từ tháng trước, nhưng nghe nói công ty cũng không đấu thầu thành công, không biết vì sao bây giờ lại có thể tham gia.
"Các bạn nói xem? Ai ngờ được? Ở thành phố B, ngày mai phải xuất phát, ba ngày hai đêm." Giám đốc Triệu nói xong quét mắt qua từng người.
Trước kia, Hứa Thức đều sẽ không tham gia loại chuyện này, cô không có năng lực giao tế, cũng chưa từng tham gia những hoạt động kiểu này, nhưng sau khi giám đốc Triệu nói xong, cô lập tức liền nhớ tới những lời Thính Kiến nói với cô hôm qua.
Chuyện xảy ra bất ngờ, hiển nhiên mọi người đều chưa kịp chuẩn bị, phóng mắt nhìn lại đều không có ai lên tiếng.
"Hứa Thức?" giám đốc Triệu thấy Hứa Thức giơ tay, vô cùng kinh ngạc: "Cô muốn đi sao?"
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hứa Thức.
Hứa Thức nuốt khan:"Vâng"
Giám đốc Triệu cười cười: "Được, kia Hứa Thức một người, còn có ai muốn đi không?"
Không lâu sau, lại có một đồng nghiệp khác giơ lên tay, Hứa Thức quay sang cười với cô ấy, chuyện này liền đã định xong.
Cuộc họp kết thúc, Hứa Thức lập tức bùm bùm mà kể chuyện này cho Thính Kiến.
Thính Kiến nói: Không tồi, biểu hiện cho tốt
Thính Kiến nói thực tự tin, tựa như cô tin tưởng quẻ của cô nhất định sẽ linh nghiệm.
Nhưng không thể không nói, Hứa Thức cũng bắt đầu tin vào quẻ của Thính Kiến, cho dù là nhân duyên tốt lần đó hay công tác lần này, có vẻ như đều rất chuẩn xác.
Ngày hôm sau rất nhanh đã đến, mà Thính Kiến cũng trở nên rất bận rộn, nhiều khi phải cách mấy tiếng đồng hồ, Thính Kiến mới có thể nhắn lại cho cô một hai câu.
Xuống máy bay liền có đoàn đội tới đón Hứa Thức, cô và hai người đồng nghiệp của công ty khác cùng được gom lại đủ thành một xe cùng đi đến khách sạn.
Hứa Thức đã phần nào hiểu được nội dung công tác của ngày hôm nay, không tính là khó, cũng không thể coi là đơn giản, nói tóm lại chính là đi theo người mà mình phụ trách, trợ giúp người ấy.
Sau khi xuống xe, Hứa Thức gặp người bàn giao trong chốc lát, liền được cô ấy đưa tới phòng làm việc trên lầu.
Trước đó, Hứa Thức cũng không biết người mình phụ trách là vị nào, tận đến khi đẩy cửa vào, Hứa Thức mới gặp được đối phương.
Mà gặp gỡ này, thực sự làm cho Hứa Thức hoảng hốt.
"Tiểu Chỉ," Úc Linh San ngồi dựa lưng vào sô pha lùn phía dưới, bất ngờ nhưng có vẻ không quá kinh ngạc: "Là em à."
Trong nháy mắt, Hứa Thức chân tay luống cuống.
Sao, sao lại là Úc Linh San.
"Thật trùng hợp, ha ha."
Hứa Thức lúng túng đứng tại chỗ, trong đầu lập tức hoàn toàn quên sạch những việc vừa được bàn giao.
Đúng lúc bên cạnh có người nói muốn uống cà phê, Hứa Thức vội vàng giơ tay nói: "Tôi sẽ đi mua."
Sau đó cô liền biến mất.
Sau khi Hứa Thức rời đi không lâu, di động Úc Linh San liền truyền ra tiếng rung, màn hình hiển thị một tin nhắn từ Ngôn Ô Ô.
Ngôn Ô Ô: Cứu mạng a, tôi lại gặp chị ấy rồi!
Úc Linh San bất đắc dĩ mà khoá màn hình lại, quay đầu hỏi trợ lý của mình: "Mặt tôi có vấn đề gì sao?"
Trợ lý lập tức lo lắng, người cũng thò lại gần: "Sao vậy? Mặt chị làm sao?"
Úc Linh San đẩy cô ra: "Không có gì."
Sau đó cô lại nói với người con trai đang ngồi chơi di động ở phía sau: Muốn uống cà phê không tự đi mua? Không có tay à?"
***
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT