Từ quần áo và bình nước khoáng trong tay Úc Linh San, cô có thể đoán được Úc Linh San đang chạy bộ.

Có lẽ là đã chạy được một hồi, lúc này cô đang thong dong đi tới, Hứa Thức nhân lúc đối phương còn chưa thấy cô, nhanh chóng tìm một cây đại thụ rồi núp vào.

Chính cô cũng chẳng hiểu tại sao lần nào gặp Úc Linh San cô cũng căng thẳng như vậy, nhịp tim tự nhiên lại bắt đầu gia tốc.

Úc Linh San hiển nhiên là sắp đi về phía cô, nếu đặt vào ngày hôm qua, Hứa Thức khẳng định sẽ trốn đến khi Úc Linh San rời đi, nhưng hiện tại bất đồng.

"Hi."

Ngay khi Úc Linh San vừa đi qua cây đại thụ này của Hứa Thức, Hứa Thức liền bất ngờ hiện hình.

Úc Linh San sợ đến mức lùi hẳn về phía sau một bước, bình nước trong tay cũng suýt rơi xuống đất.

Hứa Thức cười với Úc Linh San: "Chào buổi sáng."

Cô nhìn Hứa Thức, thở ra một hơi: "Sao em lại ở đây?"

Hứa Thức liếm môi, dường như đại não muốn cô nói "Vì muốn gặp chị", nhưng miệng cô cũng không nghe lời, cho nên cuối cùng, cô chỉ mỉm cười với Úc Linh San, thực ngốc.

Úc Linh San bị Hứa Thức chọc cười: "Cười cái gì?"

Hứa Thức tiếp tục cười: "Tới chạy bộ sao?"

Úc Linh San ừ một tiếng, quay đầu nhìn: "Em sống ở đây à?"

Hứa Thức: "Ừm"

Úc Linh San gật gật đầu, nhìn như sắp phải đi ngay, Hứa Thức vội gọi cô lại.

Úc Linh San: "Sao vậy?"

Hứa Thức ngập ngừng: "Chị ăn sáng chưa?"

Úc Linh San: "Vẫn chưa, chạy xong mới về ăn."

Hứa Thức nuốt khan: "Để em mời chị bữa sáng," cô nói xong lại lập tức bổ sung: "Chị không thể từ chối."

Úc Linh San hỏi: "Vì sao thế?"

Úc Linh San chạy bộ nên buộc tóc đuôi ngựa, hôm nay mặc đồ tập lại có một phong thái khác, lúc hỏi đầu cô hơi nghiêng, lọn tóc sau ót kia cũng nghiêng theo mà chạm xuống vai.

Hứa Thức không biết vì sao mà cô luôn chú ý đến mấy động tác nhỏ không đau không ngứa này của Úc Linh San, mỗi lần đều như vậy, Úc Linh San chỉ cần tuỳ ý động một cái, ánh mắt cô đều sẽ bị hấp dẫn.

Sau đó phân tích trong đầu, lúc Úc Linh San nói những lời này sẽ có cảm giác gì.

Cho nên hiện tại, Hứa Thức đoán, có lẽ là cô ấy đang cảm thấy kỳ quái đi.

Hứa Thức cũng tự cảm thấy bản thân mình kỳ quái.

Hứa Thức: "Còn chưa cảm ơn chị chuyện ngày ấy thu lưu em đó, làm phiền chị cả đêm."

Úc Linh San nhìn vào mắt Hứa Thức, hai giây sau mới cười rộ lên.

Cô hỏi: "Hôm nay là thứ mấy?"

Hứa Thức nói: "Thứ bảy."

Úc Linh San: "Tôi lưu em từ thứ mấy?"

Hứa Thức: "Thứ tư."

Úc Linh San: "Phản ứng chậm như vậy?"

Hứa Thức hơi sững lại: "Không phải, thực ra em, em......"

Hứa Thức không biết nên giải thích thế nào, ấp a ấp úng, nhưng Úc Linh San lại có vẻ không phiền chút nào, cô cười cười hỏi: "Định chiêu đãi tôi cái gì?"

Hứa Thức thoáng nhìn xung quanh, tay cũng quơ quơ: "Bên này có rất nhiều đồ ăn, chị muốn ăn gì? Đều được."

Úc Linh San ừ một tiếng, lại không vội đưa ra quyết định mà mở bình nước của cô ra.

Úc Linh San ngẩng đầu uống nước, Hứa Thức liền ở bên cạnh xem, cho đến khi Úc Linh San uống nước xong, Hứa Thức vẫn đang xem.

Sau đó Hức Thức thấy Úc Linh San mỉm cười, chẳng qua ánh mắt không nhìn về phía cô mà hỏi: "Dường như em rất thích ngắm tôi."

Hứa Thức lập tức liền đỏ mặt.

Úc Linh San còn hỏi: "Tôi đẹp như vậy à?"

Hứa Thức không phủ nhận: "Đúng vậy, chị rất đẹp."

Úc Linh San lại cười, nâng bình nước khoáng lên, dùng đáy bình chỉ về phía tiệm ăn sáng cách đó không xa: "Ăn cháo, được chứ tiểu bằng hữu?"

Hứa Thức bởi vì Úc Linh San đột nhiên hô tiểu bằng hữu mà hơi bất ngờ, Úc Linh San tựa hồ cũng sửng sốt một chút, sau đó mới hỏi: "Không ăn cháo?"

Hứa Thức: "Ồ không, ăn."

Vào trong tiệm, khi Hứa Thức đi lấy chén đũa, Thính Kiến lại gửi tin nhắn đến.

Thính Kiến nói: Ảnh chụp rất đẹp

Hứa Thức nhanh chóng dùng một tay ôm hết chén đũa, một tay khác nhắn tin lại cho cô: Avatar của tôi sao?

Thính Kiến: Ừ

Hứa Thức mím môi cười, sau đó lại gửi một tin nhắn khác: Trang điểm

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Hứa Thức trang điểm, công ty cô có yêu cầu rất nghiêm khắc về avatar của nhân viên, còn phải dùng ảnh thật của mình, lúc trước Hứa Thức đã đăng vài bức ảnh về cuộc sống hàng ngày, cuối cùng giám đốc ám chỉ cô đi xem avatar của đồng nghiệp khác.

Avatar của các đồng nghiệp khác, không phải gợi cảm vô cùng, chính là đẹp vô biên, căn bản là Hứa Thức không chụp nổi loại này.

Người quản lý còn nói, như vậy sẽ tương đối dễ kết bạn.

Vì thế cuối tuần đó, Hứa Thức liền đến nhà Vi Vi, Vi Vi lăn lộn một hồi, trang điểm cho Hứa Thức rất đậm, cũng chụp một phô ảnh rất gợi cảm.

Rất không hợp với phong cách của Hứa Thức, Vi Vi liền ở ngay tại chỗ cười hỏng.

Cho nên Hứa Thức thật sự là chẳng thể nào đăng bức ảnh này lên nổi, sau đó Vi Vi lại trang điểm cho cô thêm lần nữa, để cô đứng bên cửa sổ, dưới ánh mặt trời, cũng không làm gì cả, chỉ với cười camera.

Bức ảnh kia rốt cuộc cũng qua.

Quả nhiên, quản lý nói rất đúng, ảnh chụp được đăng lên ngày đó, Hứa Thức căn bản không cần chủ động đi thêm bạn, bốn phương tám hướng đều đưa tới tận cửa.

Ngôn Ô Ô: Cảm ơn

Cô hỏi: Tiểu tỷ tỷ ăn sáng chưa?

Gửi xong, Hứa Thức liền đặt chén đũa lên bàn, cô thấy Thính Kiến không có ở trạng thái đang nhập, liền đặt điện thoại ở trên bàn.

Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt cô thình lình chạm vào Úc Linh San.

Hứa Thức không biết nên nói gì, chỉ có thể cười cười với Úc Linh San rồi lập tức né tránh.

Úc Linh San thấy cô như vậy cũng cười rộ lên, tìm đề tài: "Cháo tiệm này ăn ngon sao?"

Hứa Thức: "Cũng được đi, đơn giản chỉ là cháo hoa."

Úc Linh San: "Có đề cử món nào không?"

Hứa Thức liếc về phía thực đơn bên kia: "Đều là món ăn kèm thường nấu ở nhà."

Úc Linh San: "Bình thường em tới đây thì ăn gì?"

Hứa Thức: "Cũng tuỳ lúc, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."

Úc Linh San lắc đầu: "Sao em có thể nói chuyện như vậy?"

Hứa Thức dừng một chút: "Em không giỏi nói chuyện phiếm lắm."

Úc Linh San: "Không phải em làm ở công ty phần mềm hẹn hò sao? Không được đào tạo về kỹ năng nói chuyện hả?"

Hứa Thức: "Có, còn có thi đánh giá kỹ năng trò chuyện."

Úc Linh San: "Em qua?"

Hứa Thức ngượng ngùng lè lưỡi: "Không qua."

Úc Linh San phát ra tiếng cười "quả nhiên là thế".

Ăn cháo hoa có cái lợi rất quan trọng, chính là lên đồ rất nhanh, khi người phục vụ bưng đồ các cô vừa gọi lên, Hứa Thức thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rốt cuộc cũng không cần nói chuyện phiếm với Úc Linh San nữa.

Sau đó cô lại chạm vào di động, màn hình trống trơn.

"Đang chờ tin nhắn?"đột nhiên Úc Linh San hỏi.

Hứa Thức lắc đầu: "Đâu có."

Úc Linh San kẹp một hạt đậu: "Em nhìn di động rất nhiều."

Hứa Thức nghĩ một lúc: "Không tính là đang chờ," nghĩ nghĩ lại nói: "Cũng coi như đang chờ."

Trước mặt Úc Linh San, Hứa Thức luôn luống cuống một cách khó hiểu, không dám nói nhiều không dám động nhiều, rõ ràng Úc Linh San chưa làm gì cô, cô lại sợ chị ấy.

Lúc này thấy Úc Linh San cầm lấy di động, mà trong chén của cô còn trống trơn, Hứa Thức suy nghĩ hồi lâu, quyết định đưa tay qua múc giúp cô một chén cháo.

Múc được một nửa, di động Hứa Thức vang lên, là một tin nhắn từ Leng Keng Dong.

Là Thính Kiến, cô nói: Đang ăn

Hứa Thức múc cháo cho Úc Linh San xong rồi đẩy qua, lại đẩy thức ăn trên bàn về phía Úc Linh San bên kia một chút, lại mở di động ra.

Ngôn Ô Ô: Thật trùng hợp, tôi cũng đang ăn sáng

Ngôn Ô Ô: Chị đang ăn gì?

Thính Kiến: Cháo hoa

Khóe miệng Hứa Thức không khỏi hơi câu lên: Thật sự trùng hợp, tôi cũng đang ăn cháo

Cùng người khác dùng bữa còn nghịch điện thoại cũng không hay lắm, Hứa Thức gửi xong câu này liền không nói thêm gì nữa, âm báo cũng tắt đi.

Cô thấy Úc Linh San cũng buông di động xuống, cầm muỗng bắt đầu ăn cháo.

Một lúc sau, Úc Linh San đột nhiên đặt một quả trứng luộc ở trước mặt Hứa Thức.

Không đợi Hứa Thức hỏi, Úc Linh San liền nói: "Bóc giúp tôi."

Hứa Thức lập tức buông muỗng gõ trứng.

Úc Linh San cũng không ăn nữa, chống tay lên bàn xem Hứa Thức bóc trứng.

Bóc được một nửa, Úc Linh San hỏi: "Em từng bóc trứng cho ai khác chưa?"

Hứa Thức thực nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chưa."

Úc Linh San cười cười, ngữ khí nhẹ hơn: "Tôi là người đầu tiên."

Hứa Thức gật đầu: "Ừm"

Lột thêm một chút, đột nhiên Úc Linh San lại nói: "Thật ra, tôi không thích ăn trứng luộc."

Bàn tay đang bóc trứng của Hứa Thức ngừng động trong nháy mắt.

Úc Linh San cười: "Tôi sẽ ăn của em."

Hứa Thức a một tiếng, muôn vàn ý tưởng trong lòng, tất cả đều là, nữ nhân này thật kỳ quái.

🤦🏻‍♀️

Hứa Thức và Úc Linh San còn chưa thân lắm nên bữa cơm này cô có chút ngượng ngùng, đặc biệt là hai người không nói gì, lúc ăn cơm vẫn luôn trầm mặc.

Mỗi lần Hứa Thức ngẩng đầu lên đều nghĩ, sao Úc Linh San lại có thể ăn chậm như vậy.

Khi sắp ăn xong, Hứa Thức mới nghĩ ra phải nói gì.

"Thật sự rất cảm ơn chị buổi tối hôm đó đã thu lưu chăm sóc em, bữa sáng hôm nay có chút qua loa, sau này nếu rảnh em lại mời chị ăn cơm nhé."

Úc Linh San rút một tờ khăn giấy: "Không cần sau này, hôm nay luôn đi."

Hứa Thức: "Hả?"

Úc Linh San: "Sao? Hoá ra chỉ là xã giao?"

Hứa Thức xua tay: "Không phải không phải không phải, được, chị muốn ăn gì?"

Úc Linh San cười, lại lộ ra biểu cảm cười như không cười mà Hứa Thức quen thuộc, đôi mắt này không trang điểm cũng vẫn rất giống hồ ly.

Cô nói: "Không thân với tôi."

Hứa Thức: "A?"

Úc Linh San thả khăn giấy xuống bàn: "Không có gì, tôi đùa, hôm nay không rảnh, nhưng tôi sẽ nhớ kỹ."

Hứa Thức gật đầu: "Ồ, được rồi."

Đoạn tương ngộ này kết thúc vào lúc Hứa Thức nhìn theo xe Úc Linh San rời đi, chờ đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hứa Thức thở ra một hơi thật dài, lấy di động ra.

Sau đó cô gửi tin nhắn cho Thính Kiến.

Ngôn Ô Ô: Tiểu tỷ tỷ, tôi ra ngoài quả nhiên đã gặp được người quen

Ngôn Ô Ô: Không biết có thể tính là nhân duyên tốt như chị nói được không

Lần này Thính Kiến đáp rất nhanh, cô hỏi: Em cảm thấy có thể tính sao?

Hứa Thức nghĩ rồi lại nghĩ, nói: Tính

***

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play