Trở về Vĩnh Cát điện, Vu Lạc Vũ cũng mang Vưu Lăng Vi mang vào trong điện. Vu Lạc Vũ không nói một lời, sắc mặt tương đối khó coi, Vưu Lăng Vi cũng không biết nên nói gì, vì thế chỉ có thể đứng một bên, chờ Vu Lạc Vũ lên tiếng. Trong lòng Vưu Lăng Vi cũng là không dễ chịu, nàng thích Bùi Ngọc Nhi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến,thì ra ái nhân mà Vu Lạc Vũ nói là nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ chia rẽ bất kỳ ai, nếu lúc đó nàng biết được người Vu Lạc Vu yêu là Bùi Ngọc Nhi, nàng nhất định sẽ không buông thả bản thân như vậy, để mình từng bước từng bước rơi vào trong ái tình nồng đậm không cách nào kìm chế kia, mà hiện giờ cũng đã muộn. Vưu Lăng Vi không nghĩ ra được, cho dù nàng biết tự tay nàng đã chia rẽ hai người các nàng, nhưng nàng vẫn muốn cùng Bùi Ngoc Nhi cùng nhau.

Vu Lạc Vũ diện vô biểu tình đi đến trước ngăn tủ, lấy ra một bình sứ bạch ngọc, sau đó xoay người đi đến trước mặt Vưu Lăng Vi, giao nó vào tay nàng ta. Thấy Vưu Lăng Vi mặt đầy nghi hoặc, Vu Lạc Vũ mở miệng nói:

"Ngươi không cần biết nó là cái gì, giao cho Bùi Ngọc Nhi, chính nàng sẽ biết. Sau đó nói với nàng, Đan Tiểu Hổ cô vương đã sớm thả hắn, sư phụ của nàng cô vương cũng không bắt."

Vưu Lăng Vi nghe đến đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu. Vu Lạc Vũ thấy nàng đáp ứng, lại nói tiếp:

"Đáp ứng cô vương một việc."

"Bệ hạ mời nói."

"Không nên làm khó Bùi Ngọc Nhi, nếu nàng không muốn theo ngươi về Diệu Nghiêm, cũng không cần đi tìm nữa."

"Ngươi làm sao biết nàng sẽ không theo tiểu vương trở về Diệu Nghiêm?"

Vu Lạc Vũ lắc đầu cười khổ không nói gì thêm, nàng làm sao lại không biết, tính tình của tiểu Ngọc Nhi làm sao sẽ chạy khỏi nhà tù này để lại vào một nhà tù khác. Là nàng vờ ngớ ngẩng, hoặc giả là nàng cố ý vờ ngớ ngẩn. Nàng chính là ích kỷ, không cách nào buông bỏ vương vị, cho nên thế này có khi là kết quả tốt nhất.

"Được, ta đồng ý. Có điều tiểu vương tin tưởng, nàng sẽ theo tiểu vương trở về Diệu Nghiêm."

"Đi xuống đi." Vu Lạc Vũ khoát tay, nàng mệt mỏi. Trong lòng cũng bị cảm giác đau khổ lấp đầy. Vu Lạc Vũ ngẩng người xuất thần, nàng vốn nghĩ rằng nàng yêu Bùi Ngọc Nhi đến mức không màng để ý bất cứ thứ gì, thì ra nàng mới là kẻ lãnh huyết nhất. Nàng không từ bỏ được vương vị, không bỏ được tham niệm. Nàng lợi dụng Bùi Ngọc Nhi, lợi dụng tình yêu cùng sự thấu hiểu cuối cùng của Bùi Ngọc Nhi.

Nhìn dáng vẻ của Vu Lạc Vũ, lòng Vưu Lăng Vi cũng không thoải mái. Nàng xoay người lại, nhàn nhạt nói:

"Tiểu vương thiếu ngươi một cái ân tình, sau này nếu ngươi có khó khăn, ta tất sẽ giúp ngươi một lần." Nói xong, Vưu Lăng Vi sãi bước rời khỏi Vĩnh Cát điện.

Hôm sau, trên quảng trường trước Hoàng Triều điện, đúng giờ ký lập hiệp ước. Người của Vu Quốc cùng Diệu Nghiêm Quốc chia ra đứng hai bên, họ ngẩng đầu Vu Lạc Vũ cùng Vưu Lăng Vi cùng đứng trên đài cao. Cây bút xoàn xoạt trên giấy, trong phút chốc, quan hệ đối nghịch giữa Vu Quốc cùng Diệu Nghiêm đã chuyển thành hảo hữu. Bọn họ không cần tiếp tục đánh nhau, từ đây trở đi sẽ là hòa bình. Những thứ này, tất cả đều l2 công lao của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cả người mệt mỏi, cảm khái vô hạn.

Vưu Lăng Vi đi đến Dạ Yêu điện tiếp Bùi Ngọc Nhi. Ánh mắt đầu tiên chính là bị vẻ tiều tụy trên mặt nàng làm cho khiếp sợ, trong lòng chợt căng thẳng, chẳng lẽ đúng như Vu vương đã nói, nàng không muốn cùng mình trở về Diệu Nghiêm sao? Vội vàng trấn tĩnh bản thân là chuyện này sẽ không xảy ra, Vưu Lăng Vi cười cười đi đến trước người Bùi Ngọc Nhi, giúp nàng cầm lấy đồ đạc đã được chuẩn bị, vừa đi vừa nói:

"Sao lại tiều tụy như vậy, không nghỉ ngơi tốt sao?"

Bùi Ngọc Nhi không lên tiếng mà chỉ gật đầu, không muốn quan tâm đến nàng nữa, cứ thế bước lên xe ngựa.

Vén lên màn xe, một mạch nhìn ra bên ngoài. Vì xe ngựa chạy về phía trước, nên từng cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc của Bùi Ngọc Nhi. Nàng cũng không quan tâm, chỉ chuyên tâm nhìn bên ngoài. Từng nơi từng nơi dường như đều có thân ảnh của một người, đều có một đoạn cố sự, lòng nàng không cầm được khổ sở, thì ra giữa nàng cùng Vu Lạc Vũ đã có nhiều ràng buộc đến vậy, nhiều đến mỗi một nơi trong thâm cung đều có thân ảnh của hai người. Nàng ấy sẽ đến chứ? Sẽ đến tiễn mình sao? Giọt lệ trong suốt từ khóe mắt không tự chủ được rơi xuống, lòng đau xót, nàng ấy sao có thể đến chứ, hiện giờ chỉ e là rất hận mình.

Xe ngựa ra khỏi hoàng cung, suốt cả con đường, Bùi Ngọc Nhi cuối cùng cũng không thấy được Vu Lạc Vũ.

Nhìn đôi mắt hơi sưng của Bùi Ngọc Nhi, Vưu Lăng Vi thở dài:

"Nàng ta đã không muốn gặp nàng lần cuối, nàng cần gì phải đau khổ như vậy?"

"Ngươi không hiểu." Bùi Ngọc Nhi lẩm bẩm nói.

Lại là ngươi không hiểu! Vu vương nói nàng không hiểu, Bùi Ngọc Nhi cũng nói nàng không hiểu! Rốt cuộc có chuyện gì mà Vưu Lăng Vi không hiểu?!

Vưu Lăng Vi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bùi Ngọc Nhi, cười lạnh một tiếng, nàng đúng là không hiểu, không hiểu Vu vương rốt cuộc có gì tốt, lại khiến cho nàng ấy tuyệt vọng đến vậy. Không quan tâm đến Bùi Ngọc Nhi nữa, Vưu Lăng Vi từ trong ngực lấy ra bình sứ bạch ngọc mà Vu Lạc Vũ đã đưa cho nàng đêm qua, đưa đến trước mặt Bùi Ngọc Nhi.

Bùi Ngọc Nhi nghi ngờ nhận lấy, mở nắp bình, trút ra một viên thuốc màu nâu. Khóe môi Bùi Ngọc Nhi khẽ câu lên, nâng tay cầm lấy viên thuốc đó đưa vào miệng.

Vưu Lăng Vi cả kinh.

"Nàng biết đây là cái gì sao? Nàng cứ ăn thế ư?" Đêm qua, khi Vu Lạc Vũ đưa bình sứ cho nàng, cũng không nói đây là cái gì, Vưu Lăng Vi còn sợ là độc dược gì đó. Không ngờ đến Bùi Ngọc Nhi ngay cả hỏi cũng không, cứ thế trực tiếp uống vào, nàng ấy tin tưởng Vu vương đến vậy.

Bùi Ngọc Nhi mỉm cười, nhìn chằm chằm bình sứ trong tay, thì thầm:

"Nàng không hận ta, nàng nguyện ý để ta tự do, để ta trở về là Bùi Ngọc Nhi trước đây."

"Hừ." Vưu Lăng Vi nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi như thế liền tức giận. Vu vương rõ ràng cũng không yêu nàng, nàng lại còn si ngốc lẩm bẩm nói nàng ta tốt? Vưu Lăng Vi thật muốn lớn tiếng mắng Bùi Ngọc Nhi. Nàng mở to mắt ra nhìn xem, là ai mang nàng đưa đến chỗ ta, chính là Vu vương mà nàng đã yêu đến tuyệt vọng a, thật là nha đầu bị lợi dụng mà vẫn còn vui vẻ.

"Nàng còn có lời gì nói với ta sao?"

"Nói rằng nàng ta đã sớm đem Đan Tiểu Hổ thả ra, còn có sư phụ ngươi..."

"Ta đã biết." Bùi Ngọc Nhi cắt đứt lời của Vưu Lăng Vi, Bùi Ngọc Nhi đã sớm biết Vu Lạc Vũ cũng không bắt được sư phụ nàng, lúc ấy tâm trạng quả thật phiền loạn, nhất thời sơ ý nên bị Vu Lạc Vũ qua mặt, sau đó suy nghĩ một chút, sư phụ mình là cao nhân thế nào, một nhà lao nho nhỏ làm sao có thể làm khó được hắn? Cho dù là bị bắt, lão ngoan đồng kia cũng đã sớm đào thoát.

"Ngươi thật sự hiểu rõ Vu vương như vậy?" Thuốc không hỏi liền uống, lời không nói vẫn biết, Vu vương đã đem nàng bán mà nàng vẫn si ngốc nhớ thương. Vưu Lăng Vi vừa hâm mộ vừa ghen tị lại vừa hận, vì sao người nàng yêu không phải mình? Nếu được một nữ tử như vậy yêu, vậy quả thật là điều hạnh phúc biết bao!

"..." Bùi Ngọc Nhi đang định mở miệng, xe ngựa lại đột nhiên chấn động. Thuốc giải đã uống, công lực Bùi Ngọc Nhi bắt đầu dần dần khôi phục, trong cơn hỗn loạn, Bùi Ngọc Nhi lại ung dung ngồi trên xe ngựa, vũng như thái sơn.

Vưu Lăng Vi kinh ngạc nhin Bùi Ngọc Nhi một cái, ngay sau đó nàng cũng không quản được nhiều như vậy, lớn tiếng nói:

"Đã xảy ra chuyện gì?" Liền vội vả xuống xe ngựa.

Bên ngoài xe ngựa ầm ĩ tiếng binh khí va chạm, Bùi Ngọc Nhi cũng không để ý nhiều, vẫn bình yên ngôi trên xe, đôi mắt vô thần. Nàng đây là đang nhớ Vu Lạc Vũ, không biết Vu Lạc Vũ cũng có nhớ Bùi Ngọc Nhi như vậy không? Lắc đầu một cái, Bùi Ngọc Nhi cưỡng bách bản thân kiềm nén ý niệm nghĩ về nàng, duyên phận đã hết, có nghĩ đến cũng không có ý nghĩa, cứ hành hạ bản thân mình như vậy phải đến lúc nào?

Nghe thấy tiếng vang bên ngoài dần dần biến mất, Bùi Ngọc Nhi đứng dậy bước khỏi xe ngựa. Bên ngoài đứng một đám người, nhưng chỉ giơ đao chứ không dám tiến lên, Bùi Ngọc Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh, nhìn thấy Khôn Bát đã che mặt, cầm kiếm đặt trên cổ Vưu Lăng Vi.

Bùi Ngọc Nhi đi qua tầng tầng lớp lớp người, sau đó dừng lại trước mặt Vưu Lăng Vi.

"Để ta đi đi."

Đôi mắt Vưu Lăng Vi phút chốc mở to, nàng quả nhiên vẫn là không muốn cùng mình trở về Diệu Nghiêm. Hắc y nhân kia chính là đặc biệt đến cưu nàng, từng luồng ý nghĩ rõ ràng, Vưu Lăng Vi khẽ cười một tiếng.

"Nếu tiểu vương không để ngươi đi thì sao."

"Nói cho ngươi biết là vì ngươi là vương gia. Ngươi không ngăn được ta, ta nhất định sẽ đi."

Hai người đối mặt giằng co, trước khí thế của Bùi Ngọc Nhi, cuối cùng Vuu Lăng Vi vẫn thua. Tự giễu cười một tiếng, Vưu Lăng Vi rốt cuộc đã biết mình quả thật không hiểu, không hiểu Bùi Ngọc Nhi, Vu vương ít nhất còn biết Bùi Ngọc Nhi sẽ đi, mà mình chỉ là một lòng hi vọng hão huyền. Thở dài, Vưu Lăng Vi cưỡng bách bản thân tử bỏ.

"Đi đi." Nàng không nhìn Bùi Ngọc Nhi, chỉ cúi đầu nói.

"Đa tạ." Bùi Ngọc Nhi nhàn nhạt nói, hướng Khôn Bát nháy mắt. Khôn Bát hiểu ý, đặt kiếm trong tay xuống. Bùi Ngọc Nhi đi về phía Khôn Bát, hai nàng xoay người liền đi, binh lính Diệu Nghiêm rối rít nhường ra một con đường. Vưu Lăng Vi cứ thế nhìn bóng lưng của Bùi Ngọc Nhi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới ngừng. Trong mộng, bóng dáng tiên tử chợt lóe qua, quả thật mỹ lệ, rốt cuộc chỉ là giấc mộng nam kha thôi.

"Ngươi định đi nơi nào?" Khôn Bát nói.

"Ở tại Vu thành thôi."

Khôn Bát nghe vậy liền cau mày.

"Ngươi cứ thế mà nói cho ta, không sợ ta nói với bệ hạ sao?"

Bùi Ngọc Nhi cười khổ một tiếng.

"Ngươi sẽ không, nàng là chủ tử của ngươi, ngươi chung quy sẽ suy nghĩ vì nàng."

"Nhưng ta cũng không muốn thấy bệ hạ khó chịu."

"Suy nghĩ đến bách tính một chút, nàng thoải mái thì chịu khổ chính là bách tính Vu Quốc." Đây cũng là tình yêu giữa Bùi Ngọc Nhi cùng Vu Lạc Vũ, không phải vì để hai ta cùng nhau mà hi sinh mạng vô số như vậy, đoạn tình này sẽ nặng nề biết bao nhiêu.

Cất tiếng thở dài, Khôn Bát đáp ứng Bùi Ngọc Nhi, bất luận là thấy Vu Lạc Vũ khó chịu đến mức nào, nàng cũng nhất định sẽ không nói cho Vu Lạc Vũ nơi ở của Bùi Ngọc Nhi. Chỉ là, nghĩ lại tất cả những thứ này có quá buồn cười hay không, cùng sống ở Vu thành, cách một đạo công thành chính là cách cả thế giời.

"Ta còn có chuyện không nghĩ ra, không phải ngươi luôn muốn dạo chơi tứ phương sao? Bây giờ bệ hạ đã cho ngươi tự do, tại sao lại không đi nữa?"

Bùi Ngọc Nhi cười cười.

"Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc? Thời gian chuyển dời, ta đã không còn là Bùi Ngọc Nhi lúc trước, tất nhiên cũng sẽ không làm chuyện mà Bùi Ngọc Nhi lúc trước muốn làm." Lại cũng không còn là cái người tinh khí dào dạt nữa, Bùi Ngọc Nhi lúc này chỉ muốn tìm một gian nhà thư thản ở Vu Thành, mỗi ngày xem sách luyện múa, lại dùng một chút thời gian hoài niệm những chuyện trước kia, tất cả những thứ này đã đủ để nàng qua nửa đời sau rồi.

Lúc Khôn Bát trở về cung, đã được Vu Lạc Vũ gọi đến. Vu Lạc Vũ không có hỏi bất kỳ việc gì liên quan đến Bùi Ngọc Nhi, mà nhỉ nhàn nhạt hỏi đã trở lại? Khôn Bát cũng gật đầu một cái, đáp 'trở về'. Vu Lạc Vũ nhàn nhạt khoát tay để nàng lui xuống, động tác cũng lộ vẻ mệt mỏi. Đợi Khôn Bát đi rồi, Vu Lạc Vũ đi đến trước cửa sổ nhìn trời, trong lòng cũng không cảm thấy được chút thoải mái nào khi giữ được vương vị, thậm chí tất cả đều là nặng nề.

Sai lầm rồi ư? Khi muốn giữ vương vị mà từ bỏ Ngọc Nhi.

Sai rồi, không phải sai ở chỗ ngươi muốn vương vị, mà sai ở chỗ ngươi lợi dụng Bùi Ngọc Nhi. Ngươi lợi dụng Bùi Ngọc Nhi giữa ngôi vua, đây là chuyện khiến nàng rơi và tự trách sâu sắc.

"Ha ha ha..." Vu Lạc Vũ cười lớn, nước mắt rơi xuống.

Vì sao lại chọn ngươi? Ngươi có thể cho ta một nửa ấm áp giống như Bùi Ngọc Nhi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play