Trong mắt có ôn nhu, có bi thống, nàng cũng tin tưởng không phải như nàng thấy, nhưng đôi mắt nàng lại như thế nào gạt người? Quả thật hai người các nàng, quả thật các nàng đang ôm hôn. Đầu óc vốn thanh tĩnh, nhưng khi nghĩ đến đây, Vu Lạc Vũ vẫn nhịn không được vô cùng đau đớn ôm lấy đầu.
"Chính là như ngươi nhìn thấy!" Vưu Lăng Vi từ phía sau Bùi Ngọc Nhi đi ra, quát lớn. Nàng không bận tâm đến sự kinh ngạc của Bùi Ngọc Nhi, cũng không quản cơn giận của Vu Lạc Vũ có thể kềm hay không, lại hướng Vu Lạc Vũ lớn tiếng nói:
"Ngọc Nhi, tiểu vương nhất định mang đi, chắc hẳn bệ hạ lúc này cũng bị một đám đại thần kia phiền nhiễu rồi, chi bằng thỏa mãn ý của tiểu vương cùng các đại thần Vu Quốc, để tiểu vương mang Ngọc Nhi về Diệu Nghiêm Quốc. Như vậy ngươi sẽ không ở thế khó xử, hai nước chúng ta ngày mai vẫn ký lập hiệp ước như cũ, chẳng phải vui vẻ sao?".
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Bùi Ngọc Nhi phút chốc trợn tròn, nàng ta nói lời này là ý gì? Không lẽ các đại thần đã biết được thân phận của mình, hiện nay đang can gián? Bùi Ngọc Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, trong lòng liền càng bất an. Nàng vốn cảm thấy quái dị, hành động hôm nay của Diệu Nghiêm Vương gia, hành động của Vu Lạc Vũ, nghĩ như thế, nhưng thật ra thông suốt.
Có chút lo lắng nhìn sang Vu Lạc Vũ, Vu Lạc Vũ lúc này thân thể thẳng tắp đứng tại chỗ, không thấy một chút ở thế hạ phong. Nàng chính là nhìn chằm chằm Vưu Lăng Vi, hai mắt vừa còn phun hỏa hiện nay đã áp chế lại rất nhiều.
"Cô vương đã nói sẽ không cho ngươi mang tiểu Ngọc Nhi đi, ngươi liền không mang đi được!" Vu Lạc Vũ âm giọng lạnh lùng, khí thế mười phần, nơi này là Vu Quốc, nàng mới là vương! Há cho một nho nhỏ vương Gia làm càn!
Vưu Lăng Vi khinh xuy một tiếng.
"Văn võ bá quan của Vu Quốc hiện giờ sợ là đã tụ tập đi đến trước điện của ngươi can gián, ngươi nếu không cho tiểu vương mang nàng đi, hiệp nghị ngày mai ngươi đừng mơ tưởng tiểu vương đến ký. Tiểu vương không tin, ngươi vì một mình nàng, có thể không lấy đại cục làm trọng, tự mình gánh xuống thiên cổ bêu danh!".
Vu Lạc Vũ bật cười, khinh thường nói:
"Ngươi cho là hiểu rõ Bùi Ngọc Nhi, hay là hiểu rõ cô vương? Bùi Ngọc Nhi tâm tính bướng bỉnh, ở nơi quy củ chồng chồng như hoàng cung này, đến nay nàng vẫn không có việc gì, ngươi cảm thấy ai có thể bảo hộ nàng? Cô vương vì nàng ngay cả Thái Vương Thái hậu đều dám ngỗ nghịch giam lỏng, một đám bề tôi, cô vương thì sợ gì? Thiên cổ bêu danh cô vương lại không hiếm lạ, nói đến như thế ngươi còn cảm thấy nho nhỏ kỹ xảo có thể uy hiếp đến cô vương?"
"Ngươi... Các ngươi..." Nghe được đến đây, Vưu Lăng Vi đã vô cùng ngạc nhiên, Bùi Ngọc Nhi đến tột cùng là thân phận gì? Nàng có thể làm cho người đứng đầu một quốc gia đối xử với nàng như thế?
"Ngươi không hiểu cái gì?" Vu Lạc Vũ lắc đầu cười nhạt, thật sự là cái đầu gỗ.
"Quên ngày đó ở Hà Trì cô vương từng nói một bí mật với ngươi sao?"
"Nàng... Nàng là...".
"Đúng vậy, nàng chính là người mà cô vương kia. Mà ngươi!" Ngón tay của Vu Lạc Vũ chỉ đến Vưu Lăng Vi, trừng mắt.
"Hay cho một vương gia, cô vương âm thầm bố trí, làm nhiều như vậy, ngươi lại chỉ một câu đem nó nói toạc ra, làm cho thân phận Ngọc Nhi bại lộ, lại còn muốn đem nàng đặt nơi bất lợi. Mà hiện tại ngươi lại đối nàng làm cái gì? Ngươi ở trước mặt cô vương rốt cuộc đã làm gì với nàng!!" Vu Lạc Vũ lớn tiếng rống giận, nàng không dám hồi tưởng lại một màn kia, chỉ cần vừa nghĩ đến, trái tim nàng liền đau không thở được. Vưu Lăng Vi làm cái gì đều được, Vu Lạc Vũ đều có thể nhớ kỹ nàng là Vương gia, nên bao dung, nhưng duy độc Bùi Ngọc Nhi không được! Bùi Ngọc Nhi là nghịch lân của Vu Lạc Vũ, ai nếu động nàng, nàng liền giết người đó! Nghị hòa không ký liền thôi! Chờ việc này đi qua, Vu Lạc Vũ liền chuẩn bị huy binh tướng diệt Diệu Nghiêm quốc, nàng muốn trực tiếp giết Vưu Lăng Vi, treo trên cửa thành phơi nắng ba ngày!
Vưu Lăng Vi trầm mặc không nói, mà đứng ở giữa hai người, Bùi Ngọc Nhi cũng là nhẹ nhàng nói:
"Ta tự nguyện".
"Cái gì?!".
Vu Lạc Vũ không thể tin trừng mắt nhìn Bùi Ngọc Nhi, mà Vưu Lăng Vi cũng ngây người đứng ở một bên.
"Nàng vừa rồi nói gì đó? Nàng lặp lại lần nữa." Vu Lạc Vũ lại không tin tưởng hỏi lại lần nữa, nàng liên tục thầm khuyên nhủ bản thân là mình nghe lầm, nhất định là nghe lầm! Nàng vì Bùi Ngọc Nhi làm những gì, Bùi Ngọc Nhi đối nàng như thế nào, một năm nay vào cung cũng không giả! Bùi Ngọc Nhi như thế nào có khả năng nói ra lời như vậy, nhất định là chính mình nghe lầm!
"Ta nói ta là tự nguyện." Bùi Ngọc Nhi nhẹ nhàng nói, cũng là nháy mắt đem Vu Lạc Vũ đánh vào địa ngục, vạn tiễn xuyên tâm. Bùi Ngọc Nhi làm sao có thể đối xử với nàng như vậy?!
"Nàng nói là nàng tự nguyện? Nàng nói nàng ta hôn nàng, là nàng tự nguyện? Nàng thích nàng ta? Nàng phản bội ta?" Vu Lạc Vũ giọng run run, hiển nhiên đã là vô cùng đau đớn đến không được, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, nàng ấy đúng là tự nguyện.
"Không không.." Vu Lạc Vũ thì thào tự nói, nháy mắt liền tiến đến nhìn thẳng vào mắt Bùi Ngọc Nhi, ánh mắt kia thậm chí mang theo cầu xin
"Nhất định là nàng sợ ta khó xử đúng không? Cho nên mới nói tự nguyện, nàng cùng nàng ta căn bản chưa từng tiếp xúc? Như thế nàocó khả năng sẽ yêu thương nàng ta?!".
Bùi Ngọc Nhi lấy lại bình tĩnh, cố nén xúc động muốn rơi lệ.
"Lúc ở ngự hoa viên luyện múa, nàng ngày ngày đúng giờ đến bồi ta, mà ngươi lại bận rộn quốc sự, chưa bao giờ gặp ta một lần, kia mấy ngày ta liền thích nàng. Cho nên hôm nay ngươi thấy đến tất cả đều là thật sự, ta nguyện theo nàng cùng đi Diệu Nghiêm quốc".
Bùi Ngọc Nhi nói xong, làm như kinh lôi, không bùng nổ Vu Lạc Vũ, cũng bùng nổ Vưu Lăng Vi, chính là nỗi lòng hai người lúc này cũng là cách biệt một trời. Vưu Lăng Vi không cần phải nói, nàng định là cao hứng hận không thể bay lên trời đi, nàng nằm mơ chờ chính là ngày này, lại không nghĩ thật sự sẽ thực hiện được. Nàng nhìn sang Bùi Ngọc Nhi, ánh mắt tràn đầy tình yêu, tự nói với bản thân, mặc kệ lời của Bùi Ngọc Nhi có thật hay không, chỉ cần nàng có thể đi theo mình hồi Diệu Nghiêm quốc, vậy tất cả đều tốt.
Mà Vu Lạc Vũ, đau thương nào có thể so với lúc này đây? Nàng chưa từng đối xử với ai như vậy, chỉ cần Ngọc Nhi muốn, nàng liền cho, chỉ cần Ngọc Nhi vui vẻ, nàng nguyện gánh bêu danh. Như vậy giờ phút này thì sao? Ngọc Nhi nguyện theo Vưu Lăng Vi đi Diệu Nghiêm quốc, chính mình sẽ để nàng đi sao? Hay lại giống một năm trước, cường ngạnh giữ nàng lại trong cung? Nhưng làm sao lưu? Hiện tại trong cung, người người đều biết Bùi Ngọc Nhi có thân phận gì, người người đều hận không thể trừ bỏ nàng, đi theo Vưu Lăng Vi nàng còn có thể sống, đi theo mình sẽ chỉ có chết.
Vu Lạc Vũ ngửa mặt lên trời cười dài, lão thiên gia a, nên làm cái gì bây giờ? Người nếu có mắt, còn có thể tàn nhẫn thêm chút nữa không? Không cha không mẹ, xung quanh kẻ lừa ta gạt, thân nhân còn sót lại luôn muốn giết mình, một đám nô tài dò xét cơ hội giành giật. Hiện tại đâu? Chính mình cũng chỉ có Bùi Ngọc Nhi mà thôi, ngươi vẫn muốn mang nàng đi? Có phải mang nàng đi rồi, ngay sau đó sẽ hạ ngôi vị hoàng đế của ta, khiến ta chỉ độc bạch cốt, thê thảm nhân gian? Không tin số mệnh, không phục mệnh!
Kế hoạch tỉ mỉ tự tay mình thiết kế phải thay đổi hết thảy những chuyện này, nhưng hôm nay vẫn trốn không thoát bố cục của người bày ra? Làm sao chịu nổi, Làm sao chịu nổi a!
Rất lâu không nói gì, Dạ Yêu điện yên tĩnh đến quỷ dị. Vu Lạc Vũ hai mắt vô thần, cũng không liếc mắt nhìn Bùi Ngọc Nhi một cái.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vàng chạy tới, Vu Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn, là Niệm Tuyết. Niệm Tuyết nhanh chóng chạy đến, miệng còn không ngừng hô bệ hạ, bệ hạ. Vu Lạc Vũ vừa thấy là Niệm Tuyết, trong lòng lập tức liền rõ ràng, sợ là đại thần đã tụ tập ở trước Vĩnh Cát Điện, không thể ở lâu được nữa, nàng phải trở về Vĩnh Cát Điện.
"Có phải đều đến Vĩnh Cát Điện hay không."
Vu Lạc Vũ lạnh lùng nói, nàng đã trở về lại Vu vương, có khí thế của Vu vương, nhưng so với lúc trước càng lạnh hơn.
"Vâng, đều đến. Còn có Thái Vương Thái hậu cũng đến." Niệm Tuyết cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Hừ." Vu Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, thần bí quân sư kia quả nhiên bắt đầu hành động, dĩ nhiên vào lúc này đem Thái Hoàng thái hậu phóng ra. Họa vô đơn chí, nhưng có quan hệ gì, sự tình đã muốn phá hư đến như thế, còn có thể tệ hơn sao. Vu Lạc Vũ xoay người, hướng Bùi Ngọc Nhi. . Đọc tг𝙪𝘺ệ𝔫 ch𝙪ẩ𝔫 khô𝔫g q𝙪ả𝔫g cáo ﹏ 𝑇 𝑅 Ù M 𝑇 𝑅 𝑼 𝘠 Ệ N﹒𝑽𝔫 ﹏
"Cô vương hỏi nàng một lần cuối, có phải muốn cùng nàng ta trở về Diệu Nghiêm quốc".
"Ân." Bùi Ngọc Nhi khuôn mặt kiên định, không thấy chút dao động.
Tựa như bị từng châm từng châm ghim vào, Vu Lạc Vũ cố nén đau trong lòng, xoay đầu hướng Vưu Lăng Vi nói:
"Ngươi theo cô vương trở về Vĩnh Cát Điện đi, cô vương có thứ giao cho ngươi. Đợi ngày mai ký xong hiệp nghị, ngươi liền mang theo nàng đi thôi." Nói xong, Vu Lạc Vũ không nhìn Bùi Ngọc Nhi, phất tay áo, xoay người đi về Vĩnh Cát Điện. Vưu Lăng Vi phía sau mỉm cười nhìn Bùi Ngọc Nhi một cái, liền cất bước theo Vu Lạc Vũ đi ra ngoài.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú bóng dáng Vu Lạc Vũ, đến khi bóng lưng kia đã không còn thấy được nữa. Nước mắt như vỡ đê, Bùi Ngọc Nhi hai tay dùng sức che miệng, không cho phát ra nửa điểm tiếng vang. Bùi Ngọc Nhi ngồi xổm trên mặt đất, thấp đầu khóc, khóc tê tâm liệt phế, khóc như chưa bao giờ từng khóc. Thế giới sụp đổ, trời biến đen, nhưng vẫn ổn, Vu Lạc Vũ không có việc gì. Bách quan sẽ không khó xử nàng, dân chúng cũng sẽ không mắng nàng, nàng vẫn là quận vương cao cao tại thượng. Chỉ là... Chỉ là đời này các nàng sợ là vô duyên gặp lại!
"Ngươi cần gì như vậy." Đột nhiên vang lên thanh âm, Bùi Ngọc Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn lại về phía sau, là Khôn Bát.
"Ngươi đều nghe được?" Bùi Ngọc Nhi nức nở hỏi.
"Ân" Khôn Bát thấp giọng đáp lại một tiếng, Bùi Ngọc Nhi ngay sau đó lại nói:
"Ta làm không đúng sao?".
"Đúng rồi lại không đúng, ngươi như vậy, bệ hạ sẽ thương tâm."
"Nhưng ta thực sự không nghĩ ra phương pháp khác, nếu không phải như vậy, nàng nhất định sẽ không chu toàn đại cục, hợp ý gian nhân".
Khôn Bát cười khổ một tiếng, cũng đúng như lời Bùi Ngọc Nhi, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất
"Ngươi thật muốn theo vương gia kia đi Diệu Nghiêm sao?".
"Chuyện này còn muốn cầu ngươi hỗ trợ, ngày mai sau khi ra khỏi thành, ngươi cần dẫn ta đi."
Khôn Bát gật đầu đáp ứng, suy nghĩ một chút lại nghiêm túc nói với Bùi Ngọc Nhi:
"Bệ hạ chỉ là nhất thời không thừa nhận được, đợi nàng bình tĩnh một chút liền biết dụng ý của ngươi. Ngươi không cần khổ sở, bệ hạ chắc chắn hiểu khổ tâm của ngươi."
Bùi Ngọc Nhi thảm đạm cười.
"Không quan trọng." Đã là không thể gặp lại, cho nên tất cả cũng không quan trọng.
- -----
Một đường trở về Vĩnh Cát Điện, nhìn các đại thần quỳ đầy trước cửa điện, Vu Lạc Vũ liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, chỉ muốn đem những kẻ mượn gió bẻ măng này trực tiếp đẩy ra ngoài trảm thủ là tốt nhất! Thái Vương Thái hậu ngồi ở phía trước, xem ra cũng đang chờ Vu Lạc Vũ trở về.
Vu Lạc Vũ, Vưu Lăng Vi cùng Niệm Tuyết ba người đi tới trước đại điện, Vu Lạc Vũ vừa thấy Thái Vương Thái hậu, thấy sắc mặt đầy đắc ý của bà, nàng cũng không nói gì, mà chỉ xoay người nói với chúng đại thần:
"Đều trở về đi, nghi thức ký lập ngày mai cứ theo lẽ thường cử hành, người gọi là Bùi Ngọc Nhi cũng sẽ theo Diệu Nghiêm Vương gia hồi Diệu Nghiêm." Từng chữ từng chữ nói ra, Vu Lạc Vũ tâm lại như đao cắt, là nàng tự tay thả Bùi Ngọc Nhi.
Vu Lạc Vũ nói xong, chúng đại thần đều đồng loạt thở ra, hô lớn nói bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh! Mà Thái Vương Thái hậu, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cực kỳ khó coi. Tôn nữ này của bà, vì nữ tử Bùi Ngọc Nhi ngỗ nghịch mình, giam lỏng mình. Bà vốn tưởng rằng có thể dựa vào Bùi Ngọc Nhi khiến Vu Lạc Vũ mất dân tâm, kéo khỏi ngôi vị hoàng đế, lại không tưởng chỉ trong chớp mắt nàng lại đem Bùi Ngọc Nhi đẩy ra, đưa cho Diệu Nghiêm Vương gia. Thái Vương Thái Hậu thầm cười lạnh, đế vương gia quả nhiên vô tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT