Thời gian như thoi đưa, Vu Lạc Vũ đã rời đi mấy ngày, trong cung tất cả đều rất yên bình, chẳng qua chỉ là sự yên bình này có hơi có mức, yên bình đến khiến Bùi Ngọc Nhi cảm thấy có chút tịch mịch. Bùi Ngọc Nhi biết, thực ra là do nội tâm nàng đang xảy ra biến hóa, chuyện như vậy ngày trước đã xảy ra rất nhiều lần, còn nàng, từ sự hân hoan vui vẻ từ ban đầu dần dần biến thành cảm giác tịch mịch như bây giờ. Là bản thân nàng đã yêu Vu Lạc Vũ, hơn nữa đến giờ phút này, nàng căn bản không cách nào khống chế những suy tư trong lòng kia, thứ ma chú đó vừa kiên định lại vừa mạnh mẽ, mà Bùi Ngọc Nhi hiện tại chẳng qua chỉ bụi cỏ nhỏ đong đưa theo gió.
Có điều, vậy cũng tốt, chỉ cảm thấy may mắn là, sống trong một cuộc sống nhàm chán, ăn không biết ngon như nơi này, nàng rốt cuộc cũng có một tia triển vọng, bởi sau khi Vu Lạc Vũ rời đi ngày thứ ba, mỗi khi Bùi Ngọc Nhi tỉnh dậy, nàng luôn nhìn thấy trên bàn trà trong phòng đều có một lá thư.
Đó là của Vu Lạc Vũ viết.
Nội dung bên trong rất là đơn giản, chỉ ba đến năm câu thôi, không có lời ngon tiếng ngọt, cũng không mang khẩu khí mệnh lệnh như lúc bình thường nói với những cung nhân. Nàng chỉ là nói rõ một vài chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày, tỷ như lúc nào dùng cơm, lúc nào nghỉ ngơi, trong doanh trại đã xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ vô tình hay hữu ý nhắc đến Bùi Ngọc Nhi, bảo nàng cũng nên chú ý kỹ thân thể. Loại thư như vậy, từ lúc Vu Lạc Vũ rời đi đến ngày thứ ba đã bắt đầu, mỗi ngày đều sẽ có.
Lúc mới xem thư, lòng Bùi Ngọc Nhi tràn đầy nghi vấn. Nang không biết Lạc đế này lại đang muốn giở trò gì? Viết thư cho mình nói những thứ này, chỉ sợ là nhất thời hứng trí, qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ trở về bình thường. Nhưng thời gian cứ trôi, mỗi một ngày, thư cũng đều đúng hạn đến. Dần dần, trong lòng Bùi Ngọc Nhi cũng nỗi lên biến hóa. Mỗi ngày, thứ mà đầu tiên nàng muốn nhìn đến chính là bàn đọc sách.
Mà Vu Lạc Vũ gửi thư cho nàng, vậy liền gửi, nàng không có lý do gì, chỉ đơn giản là muốn như vậy. Nàng muốn cho Bùi Ngọc Nhi biết, mỗi ngày mình làm gì, mỗi ngày đã xảy ra những chuyện gì. Nàng cũng không kỳ vọng Bùi Ngọc Nhi có thể gửi hồi âm cho nàng, chỉ là, nàng ấy xem là được rồi.
- ----
Đảo mắt đã qua hơn một tháng, chiến sự hai nước vẫn đang trong thời gian giằng co, thời kỳ, giao tranh vài lần, Lô Hoàn thành không công được, cả hai nước đều chết thương một nửa, ai cũng không chiếm được nửa phân tiện nghi. Mà trong mấy lần giao chiến này, Vu Lạc Vũ chưa từng ra chiến trường, đều là ở phía sau chỉ huy tất cả.
Tựa hồ là ý thức được nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, đối với bất kỳ phe nào cũng không có lợi, Diệu Nghiệm quốc rốt cuộc đã phái sứ giả đi đến doanh trại của Vu Quốc đàm phán. Nội dung thương lượng dĩ nhiên là nghị hòa, mà điều kiện là, Vu Quốc rút lui khỏi Diệu Nghiêm Quốc, Diệu Nghiêm Quốc giao ra Hách Liên tướng quân, chiến sự lần này coi như sẽ lắng xuống.
Diệu Nghiêm Quốc sẽ nghị hòa? Vu Lạc Vũ không dám gật bừa, lấy sự hiểu biết của Vu Lạc Vũ mà nói, dù là chiến tử, người Diệu Nghiêm cũng sẽ không dễ dàng nghị hòa. Nhưng....chuyện này lại không thể cho Vu Lạc Vũ suy nghĩ nhiều, bởi vì một trong những điều kiện chính là Hách Liên tướng quân, hắn vẫn chưa chết! Đây đối với tất cả mọi người mà nói đều là thiên đại tin tức tốt, cho nên Vu Lạc Vũ đáp ứng sứ giả của Diệu Nghiêm. Bất kể chuyện nghị hòa này có phải là âm mưu quỷ kế hay không, Vu Lạc Vũ cũng phải tiến lên trước, cùng nữ vương gia Diệu Nghiêm gặp mặt, cứu Hách Liên tướng quân!
Thời gian song phương thương lượng đã định là ở vào giờ tỵ* ngày hôm sau, ngoài Lư Hoàn thành.
(*từ 9 giờ đến 11 giờ sáng)
Sáng sớm hôm sau, thời tiết rất tốt. Vu Lạc Vũ mặc khôi giáp, chỉnh trang chờ đại. Nàng mang theo mười nghìn tinh binh, hùng hùng dũng dũng đi về phía Lư Hoàn thành.
Thời điểm đã đến, cửa thành Lư Hoàn đóng kín, trên thành đứng đầy người, đen cả một mảnh, nhưng chỉ một ánh mắt, Vu Lạc Vũ liền có thể nhận ra vị nữ vương gia tiếng tăm lẫy lừng của Diệu Nghiêm Quốc kia. Nàng một thân cẩm y đỏ thẫm như lửa, sắc mặt đầy bình tĩnh, trấn định tự nhiên, đó rất giống dáng vẻ của một vương gia.
Vu Lạc Vũ còn chưa mở miệng, Vưu Lăng Vi bên kia đã cất tiếng:
"Hôm nay có thể được diện kiến Vu Vương, tiểu Vương quả thật cảm thấy vinh hạnh bội phần. Vu vương quả nhiên giống như lời đồn, có thể ngồi lên đế vị cũng không chỉ vì dung nhan tuyệt thế." Thanh âm của Vưu Lăng Vi tuy không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền đến tai Vu Lạc Vũ. Nàng nheo mắt nhìn Vu Lăng Vi, thầm nghĩ công phu của người này có lẽ cũng không thấp.
"Quá khen, vương gia cũng rất giống với lời đồn, bất kể làm chuyện gì cũng đều dùng chút thủ đoạn." Vu Lạc Vũ dùng đồng dạng phương thức đáp lại, ngữ khí tràn đầy châm chọc.
Nhưng không ngờ đến, Vưu Lăng Vi nghe những lời này, không những không giậm mà còn cười rộ lên. Nụ cười kia có thể nói là kiều mỵ mười phần. Vu Lạc Vũ vốn nghĩ, nữ vương gia này là người Diệu Nghiêm vốn cũng nên là trời sinh ngũ đại tam thô* mới đúng, thế nhưng giờ nhìn kỹ mới phát hiện nàng lại là kiều nhu như nước, cùng nử tử Vu Quốc không hề khác bao nhiêu.
(*Cao lớn thô kệch.)
"Ha ha, đa tạ đại vương khen ngợi, tiểu vương cũng giống Vu vương thôi."
Vu Lạc Vũ nhướng mày, có chút không muốn cùng nàng nói lời vô nghĩa.
"Hách Liên tướng quân đâu, cô vương muốn nhìn xem hắn vẫn bình an hay không."
"Có thể." Vưu Lăng Vi chuyển sóng mắt, phất tay phải. Sau đó một tên bên người Vưu Lăng Vi nhường ra một khe hở. Ánh mắt Vu Lạc Vũ nhìn sang, thấy Hách Liên tướng quân bị hai người Diệu Nghiêm đỡ đến một chỗ trống.
Khôi giáp trên người hắn đã trở nên rách rưới không chịu nổi, tóc tản ra, trên mặt loang lỗ vết máu, khiến hắn trở nên tiều tùy, lòng Vu Lạc Vũ liền căng thẳng, lúc này liền nổi nóng.
"Đem tướng quân của Vu Quốc ta biến thành như vậy, vương gia ngươi chuẩn bị làm sao cùng Vu Quốc ta nghị hòa?'
"Ha ha ha..." Nghe vậy, Vu Lăng Vi cười đến mềm mại, sau đó mới nói:
"Vu vương đã hiểu lầm tiểu vương rồi. Từ sau khi tiểu vương bắt được Hách Liên tướng quân đều chưa từng đụng đến hắn. Những vết thương này đều là từ chiến cuộc lưu lại." Vưu Lăng Vi nói xong, sợ Vu Lạc Vũ không tin, lại tiếp lời:
"Nếu không tin, lát nữa bản vương giao tướng quân lại cho người, tự người có thể nhìn xem. Vết thương trên người tướng quân đã sớm lành, ngay cả sẹo cũng không lưu, những thứ này chẳng qua chỉ là vết bẩn lưu lại phía trên thôi."
Vu Lạc Vũ hừ lạnh.
"Nếu như vậy, vương gia ngươi muốn đàm luận chuyện nghị hòa thế nào."
"Hay là chờ bản vương trao trả tướng quân lại cho người, để Vu vương kiểm tra một phen, nếu không sao, Vu vương sẽ cùng bản vương vào thành, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống đàm luận, được không?"
Vưu Lăng Vi thẳng thắn nói, khuôn mặt đều mang nét cười. Nhưng Vu Lạc Vũ lại không nhìn ra chút thành ý nào.
"Chuyện nghị hòa, cô vương thấy vẫn nên là nói ở ngoài thành đi." Khóe môi nàng khẽ câu ra mạt độ cong, mày liễu khẽ nâng, vô cùng mỉa mai đáp:
"Cô vương e là.... có mệnh vào Lư Hoàn thành, nhưng lại không có mệnh trở ra." Lời này của Vu Lạc Vũ một chút cũng không giả, ở ngoài thành còn dễ nói, cho dù có mai phục vẫn còn có thể rút lui. Nhưng nếu vào thành....thành vừa đóng cửa sẽ chỉ có con đường chết.
Cho nên, chỉ cần là người không ngu ngốc tất nhiên là không thể làm theo những ý kiến đó của Vưu Lăng Vi. Mà Vưu Lăng Vi tựa như cũng đã dự đoán được câu trả lời của Vu Lạc Vũ, nàng vẫn mang vẻ tươi cười, đáp lời:
"Vậy tất cả cứ y theo lời Vu vương nói đi." Vưu Lăng Vi nói xong, tay phải nhẹ nhàng vung lên, hai tên binh sĩ đang đỡ Hách Liên tướng quân liền xoay người từ trên cửa thành đi xuống.
Chỉ trong phút chốc, Vu Lạc Vũ liền nhìn thấy cửa thành mở ra một khe hở, sau đó Hách Liên tướng quân được nâng ra khỏi cửa thành. Hắn chậm rãi đi đến chỗ Vu Lạc Vũ. Một bước...hai bước....thời gian trôi qua dài đằng đẵng, trở nên càng nặng nè. Vu Lạc Vũ cưỡi ngựa đứng cuối cùng ở đại quân, các tướng sĩ trước người nàng nhìn thấy Hách Liên tướng quân dần dần đi đến liền rối rít hét to "Tướng quân, tướng quân", thanh âm chấn động cả óc. Một bầu nhiệt huyết ở sa trường, một Hách Liên tướng quân đứng đầu tướng sĩ, một Hách Liên tướng quân hăng hái sôi trào, hiện giờ lại như một lão nhân hấp hối, lòng Vu Lạc Vũ rất không dễ chịu, cho dù là ai cũng không dễ chịu.
Hách Liên tướng quân đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều rất kiên định, hắn nhìn Vu Lạc Vũ, từng bước đi đến chỗ nàng. Hắn đi đến đâu, các tướng sĩ đều nhường ra một con đường, Vu Lạc Vũ cũng không khỏi cảm thấy chóp mũi có chút chua xót. Người trước mặt tuy là bề tôi, là tướng quân, nhưng cũng là cữu cữu ruột thịt của mình.
Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người Hách Liên tướng quân cùng Vu Lạc Vũ, lại phát hiện trên cửa thành cách đó không xa đang bí mật hành động.
Hách Liên tướng quân đi đến trước người Vu Lạc Vũ. Vu Lạc Vũ gật đầu.
"Tướng quân cảm thấy có ổn không?"
Hách Liên tướng quân chắp tay.
"Đa tạ bệ hạ nhớ đến, thân thể lão thần không có gì đáng ngại."
Vu Lạc Vũ gật đầu, cười đáp lại hắn, vừa định dặn dò hắn mấy câu, bên tai lại đột nhiên nghe thấy 'vèo' một tiếng. Trong lòng Vu Lạc Vũ khẽ căng, vừa ngẩng đầu, trước mắt hàn quang chợt lóe.
Hỏng bét, sơ ý rồi...
- ---
Bùi Ngọc Nhi thức dậy, việc đầu tiên chính là quét mắt đến trên bàn, thế nhưng....hôm nay trên bàn lại trống rỗng. Bùi Ngọc Nhi cho rằng bản thân hoa mắt, nàng vội vàng đứng dậy, đi đến nhìn thử, nơi đó quả thật trống rỗng không có gì.
Một sự bất an vô hình ập đến, trái tim của nàng đập đến lợi hại. Từ khi Vu Lạc Vũ đi Diệu Nghiêm Quốc, mỗi ngày đều sẽ gửi cho nàng một phong thư, chưa bao giờ gián đoạn. Giờ đột nhiên lại không có thư, là do nàng bận rộn, không có thời gian để tâm đến, hay là đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Ngọc Nhi đứng ngôi không yên, suốt cả một ngày đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Trong lòng nàng đều tự nhắc bản thân không nên suy nghĩ vớ vẩn, nhưng nàng lại không thể khống chế được. Suy nghĩ toàn bộ khả năng có thể xảy ra, tự mình dọa mình, hành hạ bản thân.
Ngày thứ nhất không có thư, ngày thứ hai không có thư, ngày thứ ba, ngày thứ tư....ngày thứ năm, ngày thứ sáu....
Cho đến khi Bùi Ngọc Nhi cảm thấy niệm tưởng kia sắp chiếm mất bản thân, nàng sắp không thể nhịn được nữa, Vu Lạc Vũ lại có thư. Lúc trời sắp ửng sáng, nàng nhìn thấy Khôn Bát vào cửa, nàng biết Khôn Bát là đến để đưa thư. Lúc Vu Lạc Vũ gửi cho nàng phong thư đầu tiên, Bùi Ngọc Nhi cũng biết người đưa tin là Khôn Bát, Khon Bát không có đi theo Vu Lạc Vũ đến Diệu Nghiêm Quốc, mà là ở lại đây để bảo vệ mình.
Nhìn thấy Khôn Bát bước vào, Bùi Ngọc Nhi cũng không để ý lễ tiết, nàng không ngủ cả đêm chính là để chờ đợi thời khắc này, Vu Lạc Vũ cuối cùng lại gửi thư cho mình, điều này nói rõ nàng ấy không có chuyện gì, không phải sao....
Bùi Ngọc Nhi đột nhiên đứng dậy dọa Khôn Bát giật mình một phen, nàng chưa từng nghĩ đến Bùi Ngọc Nhi lại nằm trên giường giả vờ ngủ.
"Tiểu chủ..." Khôn Bát lẩm bẩm mở miệng. Bùi Ngọc Nhi không trả lời, lại lập tức cầm lấy trúc giản trong tay Khôn Bát.
Lúc trúc giản được mở ra, tảng đá đã hạ xuống trong lòng nàng lại bị nhấc lên lần nữa, hàng loạt cảm giác hít thở không thông quẩn quanh trong lòng Bùi Ngọc Nhi. Nội dung trên thư viết rất đơn giản, chỉ có năm chữ to.
'Cô vương bị thương rồi.'
Tại sao có thể như vậy...
!:&
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT