Niệm Tuyết nhìn bộ dáng đầy mờ mịt của Vu Lạc Vũ, lập tức lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói:

"Nô tỳ mặc dù chưa từng thích ai, nhưng... Nô tỳ cảm thấy, thích một người sẽ không muốn trói buộc nàng, có lẽ theo bước chân của nàng cũng không phải một việc gì xấu. Hơn nữa, nô tỳ cảm thấy... Yêu một người thì phải đối xử tốt với nàng, nhưng tốt này cũng không nhất định là vàng bạc, là phải dùng thật tâm đối đãi nàng. Yêu... Đại khái chính là như vậy đi..." Niệm Tuyết nói đến nhập tâm, hoàn toàn không chú ý tới sự biến hóa của Vu Lạc Vũ, chờ đến khi nàng nói xong, quay lại nhìn đến Vu Lạc Vũ, mới rõ ràng phát hiện Vu Lạc Vũ đang nhíu mi, hí mắt nhìn mình, nàng mới giật mình phản ứng, lời nói vừa rồi của mình đại nghịch bất đạo cỡ nào... Bệ hạ thích tiểu chủ, lại chỉ có thể dùng đến biện pháp trói buộc, mới có thể lưu nàng, huống hồ bệ hạ là vương, như thế nào có khả năng theo bước chân tiểu chủ. Vừa nghĩ đến đây, Niệm Tuyết vội vàng quỳ xuống.

"Bệ hạ tha mạng, vừa rồi nô tỳ...".

"Quên đi, lần sau không được nói những lời này nữa" Niệm Tuyết còn chưa nói xong, Vu Lạc Vũ đã đánh gãy lời nàng. Những lời của Niệm Tuyết, Vu Lạc Vũ căn bản chưa từng suy xét, dù sao đó là chuyện không có khả năng, chỉ là...

Yêu một người là dùng thật tâm đối nàng? Hiện giờ trog đầu Vu Lạc Vũ toàn là vấn đề này, nên đối với nàng thế nào? Dùng cái gì đối đãi? Thế gian này còn có thứ nào thể hơn được vinh hoa phú quý sao?

Vu Lạc Vũ đứng ở tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, nhưng cũng không nghĩ ra được. Ai, thôi thôi, xem ra việc cảm tình, ngược lại thật sự làm khó chính mình. Vu Lạc Vũ lấy lại bình tĩnh, căn dặn Niệm Tuyết:

"Chờ Khôn Bát trở về, nói cho nàng mau truyền khẩu dụ của cô vương, sáng sớm ngày mai mệnh thành đông Ngô gia, thành tây Hoắc gia, theo bản vương tiến đến chiến địa Diệu Nghiêm".

Ngô gia, Hoắc gia, hai nhà đều là những tiểu gia không tầm thường trong Vu thành, bình thường bọn họ cũng giống mọi người, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ. Nhưng bọn họ cũng lại rất khác biệt với người thường, bởi vì bọn họ, hai nhà mỗi một đời gia chủ, đều sẽ thần bí nắm giữ cấm thuật, bảo hộ toàn bộ Vu Quốc, đây là sứ mệnh của bọn họ.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Bùi Ngọc Nhi tỉnh lại dĩ nhiên là mặt trời đã lên cao, ngoài điện thời tiết rất tốt, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, khiến Bùi Ngọc Nhi không mở mắt ra được, đợi sau một lúc lâu, Bùi Ngọc Nhi nâng tay trái xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng ngồi dậy. Đầu nàng đau đến vỡ ra, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn.

Một màn đêm qua hiện lên trong đầu, Bùi Ngọc Nhi mới vừa nhớ lại hôm qua đã xảy ra sự tình gì. Nếu Lạc đế không đến kịp, chính mình thật sự sẽ... Bùi Ngọc Nhi không dám tưởng, cảm giác kia thật ghê tỏm.

Xoay người ngồi dậy, Bùi Ngọc Nhi đi đến bên cạnh bàn trà, tự rót cho mình một chung, bắt đầu uống. Nhưng khóe mắt nàng lại thoáng thấy nhìn nơi đó giống như có đặt một quyển sách, buông chung trà trong tay xuống, Bùi Ngọc Nhi đưa tay cầm lấy thẻ tre, mở ra yên lặng đọc.

Nét mặt từ không chút thay đổi, đến nhíu lông mày, Bùi Ngọc Nhi càng xem trong lòng càng không thoải mái, thư này là Vu Lạc Vũ tự tay viết, trong thư nàng nói cho Bùi Ngọc Nhi, sáng sớm hôm nay nàng đã mang theo binh mã tiến đến Diệu Nghiêm quốc, nàng muốn Bùi Ngọc Nhi ngoan ngoãn đợi trong cung, không nên lại tự mình xuất cung.

Trong thư ít ỏi vài nét bút, viết rất là ngắn gọn, Bùi Ngọc Nhi đặt thư xuống, ngồi ở trên ghế, không tự chủ liền ngẩn người. Nàng trong lòng thực bất an, cũng thực phiền muộn. Bất an là vì Bùi Ngọc Nhi lo lắng cho nàng, chiến trường đao kiếm, chỉ chút không cẩn thận là không còn đường sống, khi đó, nàng không phải Lạc đế vĩ đại, mà cũng chỉ là một sinh mệnh yếu ớt thôi. Nàng phiền muộn là vì Vu Lạc Vũ bảo nàng ở lại một mình trong hoàng cung, đây là ý gì? Bùi Ngọc Nhi biết, Vu Lạc Vũ sợ mình sẽ gặp chuyện không may nơi chiến trường đao kiếm vô tình, dù sao hiện tại mình tay trói gà không chặt. Lỡ như xảy ra chuyện gì, nàng biết Vu Lạc Vũ sẽ khó chịu, sẽ lo lắng... Nhưng là.. Nàng đi chiến trường chinh chiến, mà mình lại tránh ở trong cung... Bùi Ngọc Nhi thật sự không muốn như vậy, nàng không sợ đau, cũng không sợ chết, Vu Lạc Vũ xem nàng rất yếu ớt, điều này khiến Bùi Ngọc Nhi trong lòng rất khổ sở.

Nhưng hết thảy có năng lực như thế nào, ý chỉ đã hạ, huống hồ trong cung khó vào cũng khó ra, mình không có lệnh bài lấy cái gì xuất cung? Hiện giờ cũng chỉ có chờ, chỉ là chuyện này... Bùi Ngọc Nhi không biết phải chờ bao lâu, là mấy tháng? Hay là vài năm?

Mà mặt khác, khi trời vừa sáng, Vu Lạc Vũ liền ở ngoài thành cùng Ngô gia, Hoắc gia hội họp. Sau đó bọn họ thu thập chỉnh đốn một phen, liền khởi hành đi bắc thượng, một đường hướng tới Diệu Nghiêm quốc xuất phát.

Vu Lạc Vũ lần này đi Diệu Nghiêm vẫn không mang bao nhiêu binh mã, tính sơ, cũng không đến trăm người. Đoàn người Vu Lạc Vũ cải trang thành thương đội, dọc theo đường đi làm việc yên ắng, hiện tại hai nước giao chiến, vô luận là Vu quốc vẫn là Diệu Nghiêm quốc, khắp nơi đều cất dấu tử sĩ gian tế, cho nên Vu Lạc Vũ không thể không cải trang, bởi vì chủ ý lần này càng ít người biết càng tốt, cho nên vu Lạc Vũ không thể không cẩn thận.

Vu Lạc Vũ ngồi bên trong xe ngựa, dọc theo đường đi luôn ngẩn người, nàng nghĩ đến Bùi Ngọc Nhi, lúc này mới xuất cung đến trưa mà đã suy nghĩ như thế? Vậy thời gian về sau nên làm thế nào bây giờ? Vu Lạc Vũ tự giễu nở nụ cười, Vu Lạc Vũ a Vu Lạc Vũ, không thể tưởng được ngươi cũng có hôm nay, đã biết là khối hàn băng, thế nhưng lại bị một khối băng khác thay đổi, thực sự là chưa từng nghe thấy a.

Phía sau xe của Vu Lạc Vũ còn đi theo một chiếc xe ngựa, ngồi trong xe là hai vị xanh xao vàng vọt lão giả, bọn họ ước chừng đã lớn tuổi, tóc cũng đã nhuộm màu hoa râm, khô héo, cơ gầy trên mặt tràn đầy nếp nhăn, hai người bọn họ là ai?

Sau một lúc lâu không nói chuyện, một vị lão giả tuổi trẻ chút cũng mở miệng.

"Hoắc tiên sinh, ngươi cảm thấy lần này Diệu Nghiêm quốc ôm mục đích gì?" Thì ra hai người ngồi bên trong xe ngựa này, là Vu Quốc Hoắc gia cùng Ngô gia gia chủ.

Lão giả kia nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa xóc nảy khiến thân mình hắn đều theo đó nhoáng lên một cái, một cái, sau đó chờ một lúc lâu, lão giả mới chậm rì rì mở miệng nói

"Lão hủ cũng không biết, bất quá chuyện này cũng không phải đôi ta có thể quản, tin tưởng tất cả sự tình bệ hạ đều đã xử lý tốt lắm, chúng ta chỉ cần nghe lệnh liền có thể".

Kia Ngô gia gia chủ suy nghĩ một chút, vội vàng nói

"Hoắc tiên sinh nói đúng".

Cả đội nhân mã Vu Lạc Vũ đều lấy tốc độ nhanh chạy đi, suốt dọc đường rất ít khi nói chuyện với nhau, nghỉ ngơi cũng cực ít. Chính tốc độ như vậy, thẳng đến ba ngày sau, cả đội Vu Lạc Vũ mới xem như đến nơi, hội hợp cùng những binh sĩ mà Vương Khuê suất lĩnh.

Vương Khuê dẫn đầu mấy vạn nhân mã đóng quân nghỉ ngơi cách mười dặm ở ngoài thành Lư Hoàn, vài ngày trôi qua, Hách Liên tướng quân hiện tại sinh tử chưa biết, hiện giờ, quân lính mà Vương Khuê dẫn dắt cũng đang loạn, hiện tại như rắn mất đầu, mọi người bất an đến cực điểm.

Nhưng kỳ quái là, người Diệu Nghiêm rõ ràng có thể thừa thắng xông lên, mượn cơ hội này, đem lực lượng đóng quân ở đây một lưới bắt hết, nhưng bọn họ không làm như vậy? Nhưng vì sao lại không? Vu Lạc Vũ nghĩ mãi vẫn không thể giải.

Vu Lạc Vũ đã đến, giống như một cơn mưa đúng lúc, không khí trong quân trầm lặng, nhìn thấy Vu Lạc Vũ đã tới, trong nháy mắt đều lớn tiếng hô to, thanh âm đinh tai nhức óc, hận không thể vang tận mây xanh.

Các tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, sức cảm hóa này quả thực cũng sắp đánh động Vu Lạc Vũ. Các tướng sĩ đều hô to: phải cứu Hách Liên tướng quân trở về! Phải đánh người Diệu Nghiêm quân lính tan rã, đánh hạ Diệu Nghiêm quốc!

Vu Lạc Vũ tự nhiên cũng dùng lời nói hùng hồn kéo bầu không khí các tướng sĩ, chỉ cần Vu quốc bên này quân tâm củng cố, sẽ không có gì phải sợ. Mà Vu Lạc Vũ đứng ở trên đài cao, gương mặt như hoa đào lại kiên định như bàn thạch, nàng sẽ cứu Hách Liên tướng quân, cũng sẽ đem mọi nút thắt đều lý giải rõ ràng.

Tin tức Vu Lạc Vũ đến tiền tuyến truyền rất nhanh. Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, Văn Duẫn liền tới nơi. Vu Lạc Vũ triệu kiến hắn, hai người ở trong quân doanh bí mật nói chuyện với nhau. Nhìn khí sắc Văn Duẫn so với lúc ở trong Vu thành tiều tụy hơn, xem ra hắn cũng không quen với nơi này.

Văn Duẫn ở Lỗ Dương mấy tháng, Vu Lạc Khải cũng không có hành động gì. Văn Duẫn nói, hắn cũng bí mật thăm dò một phen, nhưng vẫn chưa phát hiện dấu vết gì. Ngay cả người như Văn Duẫn cũng không phát hiện ra dấu vết gì để lại, chẳng lẽ... Vu Lạc Khải thật sự không có chi tâm mưu phản, mà tất cả sự tình Thái Vương Thái Hậu làm, Vu Lạc Khải cũng không biết? Bằng không một hài tử mười mấy tuổi như hắn, làm sao có khả năng đem sự tình ẩn giấu tốt như vậy? . Truyện Xuyên Nhanh

Văn Duẫn nhìn gương mặt trở nên gầy hơn của Vu Lạc Vũ, trong lòng cũng ẩn ẩn đau lòng.

"Bệ hạ nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cả người đều gầy".

Vu Lạc Vũ khoát tay.

"Làm sao nghỉ ngơi, hiện nay loạn trong giặc ngoài, Hách Liên tướng quân cũng sinh tử chưa biết, cô vương thật sự nghỉ ngơi không được".

"Hách Liên tướng quân sẽ không có việc gì, Vu Quốc cũng định là sẽ không thua".

Vu Lạc Vũ cười, nói:

"Hy vọng như thế".

"Vậy..." Văn Duẫn ngừng lại một chút, mới lại cất lời:

"Bệ hạ tới Diệu Nghiêm, vậy trong triều...".

"Trong triều không có việc gì, có Thái Vương Thái hậu cầm giữ triều chính".

"Cái gì?" Văn Duẫn kinh hãi.

"Chẳng lẽ bệ hạ sẽ không sợ Thái Vương Thái hậu làm chút gì sao, phải biết rằng bà ấy đã mơ ước ngôi vị hoàng đế từ lâu".

Vu Lạc Vũ uống một ngụm trà.

"Không ngại, trên tay bà ấy không binh không quyền, không ầm ĩ ra sóng gió gì, huống hồ tuy là bà ấy muốn đẩy cô vương khỏi vương vị, nhưng cũng không muốn cho người ngoài họ Vu ngồi trên vương vị" Vu Lạc Vũ buông chung trà, sau đó lại nói:

"Nhưng để ngừa vạn nhất, Văn tướng ngươi vẫn thu thập một phen rồi nhanh chóng hồi triều đi. Hiện tại trong triều không người, vạn nhất gặp chuyện không may, cũng có người trụ trì đại quyền".

Trong triều không có Hách Liên tướng quân, Văn tướng cũng không có, hiện nay ngay cả Vu Lạc Vũ cũng không ở trong triều. Có thể ngăn chặn quần thần chỉ có Thái Vương Thái Hậu một người, nhưng nói đến, Thái Vương Thái Hậu quả thật đã già đi rất nhiều. Hai nước chiến tranh, trong triều không có ai, lỡ như có loạn thần tặc tử lợi dụng tình huống này mưu hướng soán vị, chỉ một mình Thái Vương Thái hậu chỉ sợ cũng bất lực, ngăn cản không được.

Cho nên Văn Duẫn đến đúng lúc, chỉ cần Vu Lạc Khải thật sự không có ý mưu phản, Lỗ Dương bên kia có hai ám vệ của nàng quan sát là được.

Nói chuyện với nhau hồi lâu, chờ Vu Lạc Vũ, Văn Duẫn hai người nói chuyện xong đã qua buổi trưa, Văn Duẫn cũng không dám trì hoãn nhiều hơn, cáo biệt Vu Lạc Vũ, thu thập một phen rồi ra roi thúc ngựa hướng về Vu thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play