Chiến sự như lửa cháy, năm vạn tinh binh của Diệu Nghiêm cùng năm vạn tinh binh của Vu Quốc, ai thắng ai bại đây?
Người của Diệu Nghiêm trời sinh thân hình to lớn, thể trạng cực tốt, lại hiếu chiến, mà người của Vu Quốc ở sinh sống ở phía Nam, nếu nói về đánh giặc, mọi mặt đều kém hơn Diệu Nghiêm, nhưng người Vu Quốc làm việc chú trọng mưu kế, tâm kế, mà Diệu Nghiêm lại không quan tâm những thứ này, chỉ nhất mực xung trận, song phương đều có ưu cùng khuyết điểm. Nếu nói thắng thua, cũng không thể dễ đoán như vậy.
Tuy là chiến sự xảy ra ở Lỗ Dương, nhưng các đại thần trong triều đình cũng đều mang sắc mặt khổ não. Diệu Nghiêm mơ ước Vu Quốc không phải một hai năm, lại là một núi không thể có hai hổ. Chiến sự này của hai nước tuyệt đối đã từ mấy trăm năm trước, lúc thiên hạ phân làm hai quốc gia. Bởi vì dựa theo hoàn cảnh sinh trưởng của Diệu Nghiêm Quốc mà nói, Vu Quốc hẳn đã bị Diệu Nghiêm Quốc thu vào túi từ sớm rồi, nhưng vì sao đến hiện tại khi Vu Lạc Vũ lên ngôi, hai nước vẫn giằng co như vậy chứ? Mà chuyện này, tất nhiên có nguyên nhân của nó.
Biên giới có chiến sự, trăm họ ở Lỗ Dương nhất định rất khổ sở, vì vậy Vu Lạc Vũ hạ chỉ, sai người vận chuyển ngân lượng, lập tức lên đường đến Lỗ Dương, giúp cho nạn thiên tai hạn hán. Mà người lần này nhận lệnh, chính là Thừa tướng Văn Duẫn!
Tiếu công công tuyển chỉ xong, trên điện liền trở nên xôn xao.
Chuyện bé xé ra to, làm quá lên rồi, bất quá chỉ là vận chuyển ngân lượng, lại để cho Thừa tường đương triều nhận lệnh, lần này đi phải mất mấy ngày, qua rất nhiều địa phương, nếu có chút không cẩn thận, lỡ như Văn Duẫn có chuyện không may, Vu Quốc tất nhiên thiếu đi một vị đại tường đa mưu túc trí, lo xa nghĩ rộng. Bất luận thế nào, chiêu này của Vu Vương quả thực là hạ hạ sách a!
Nhưng Vu Lạc Vũ không quan tâm, nàng muốn Văn Duẫn đi tất nhiên là có đạo lý của mình, mà hiện giờ nàng ngồi trên long ỷ trong đại điện, gương mặt trắng tuyết tỏ ra rất bình thản, không chút nào bị những người dưới điện ảnh hưởng. Nàng nhìn Văn Duẫn đứng phía dưới, Văn Duẫn cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Đôi mắt đen nhánh của Vu Lạc Vũ tràn đầy thâm ý, nàng biết Văn Duẫn có thể hiểu được, cũng biết hắn nhất định có thể thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Mà Văn Duẫn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Vu Lạc Vũ. Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm thúy của nàng, đột nhiên khóe miệng khẽ cười, tất cả đều không cần nói.
"Thần lĩnh chỉ!"Lời của Văn Duẫn hiện ra kiên định, hắn đã hiểu ý của Vu Lạc Vũ.
Hành động lĩnh chỉ của Văn Duẫn càng làm các đại thần bùng nổ như nồi nước sôi, mọi người vội vàng châu đầu ghé tai, sắc mặt muôn hình vạn trạng. Đúng lúc ấy, một thanh âm đột ngột vang lên.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng loại chuyện nhỏ như vận chuyển vật tư thế này, quả thực không nên để Văn đại nhân đi trước, lỡ như không cẩn thận...." Nói đến chỗ này, người nọ đã dừng lại, có mấy lời nói quá rõ ràng cũng không tốt, đến điểm thì dừng, để bệ hạ hiểu ý, bản thân cũng có đường lui.
Nghe vậy, Vu Lạc Vũ cười nhẹ.
"Cứ như vậy đi. Bãi triều." Vu Lạc Vũ lãnh đạm đáp lại, biểu thị chuyện này không cần bàn thêm nữa. Bời vì chuyện này, ngoại trừ để Văn Duẫn đi, toàn bộ Vu Quốc không ai có thể đảm nhiệm.
Nàng muốn để Văn Duẫn làm gì?
Tuy Vu Lạc Vũ đã để Khảm Lục âm thầm giám thị, nhưng dù sao cũng chỉ là âm thầm, có vài chuyện không thể chu toàn được mọi mặt, chỉ cần lơ là một chút, chính là liên quan đến đại sự sống còn, cho nên Vu Lac Vũ phái Văn Duẫn đi, ngoài mặt là vận chuyển vật tư giúp nạn thiên tai, thục chất chính là để Văn Duẫn giám sát xem Vu Lạc Khải có âm thầm giở trò gì không. Hơn nữa, Văn Duẫn là Tể tướng trong triều, Vu Lạc Vũ lại phái Tể tường đi giúp nạn thiên tai, đủ có thể thấy Vu Lạc Vũ coi trọng việc này, cho nên nếu Vu Lạc Khải không phải kẻ ngốc nhất định sẽ không sơ suất, nếu hắn muốn làm gì, tất nhiên cũng sẽ ngừng lại. Nhưng như vậy, Vu Lạc Vũ hạ ý chỉ này hẳn là có mâu thuẫn?
Thế nhưng nhìn như mâu thuẫn, thực ra cũng không phải vậy...
Văn Duẫn đến Lỗ Dương, Vu Lạc Vũ cẩn thận siết chặt tất cả hành động, thứ nhất là muốn làm trễ tiến trình của hắn, trì hoãn thời gian đã định. Thứ hai, tuy nói là để Văn Duẫn phát hiện hắn phản nghịch có chút khó khăn nhưng Tể tướng Văn Duẫn cũng không phải cục bột, hắn tâm tư kín đáo, đa mưu thiện đoạn. Nếu Vu Lạc Khải đã muốn tạo phản, cho dù hắn có hành tung bí ẩn, phòng ngừa chu đáo đi nữa, cũng nhất định sẽ lưu lại chút dấu vết. Mà chỉ cần hắn để lại một chút manh mối nhỏ, Vu Lạc Vũ tin rằng, Văn Duẫn nhất định sẽ phát hiện ra. Còn thứ ba, Văn Duẫn không giống với Tể tưởng. Hắn văn võ song toàn, điểm này tất nhiên Vu Lạc Vũ đã nhìn ra. Nàng biết Văn Duẫn nhất định sẽ xem tình hình mà làm, trầm tĩnh hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cho nên, trải qua xem xét kỹ lưỡng, Văn Duẫn là người thích hợp nhất Vu Quốc. Mà Văn Duẫn quả nhiên không phụ kỳ vọng của nàng, chỉ cần trao đổi ánh mắt liền biết rõ tất cả.
- ---
Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Duẫn đã chuẩn bị xong tất cả. Vu Lạc Vũ lại tự mình đi tiễn biệt.
Hai người cũng không bàn nhiều về chuyện này, dẫu sao tai vách mạch rừng, thời điểm vô cùng nhạy cảm, tất nhiên phải cẩn thận một chút. Văn Duẫn nhìn Vu Lạc Vũ, gương mặt ôn nhuận tràn đầy kiên định.
"Thần nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người."
Vu Lạc Vũ gật đầu, trong mắt dường như có thâm ý, lần này rời đi, ít nhất cũng phải mấy tháng không thể gặp nhau. Lần đầu ly biệt quả thực làm cho lòng người khổ sổ, nhìn nữ tử vốn sẽ trở thành thê tử của mình, rốt cuộc hắn cũng không thể nói được lời nào. Một lúc sau, Văn Duẫn chỉ có thể trầm trầm gật đầu một cái, xoay người phất tay, đại quân lên đường!
Thời tiết bắt đầu dần trở nên ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ lay động. Vu Lạc Vũ đến tìm Bùi Ngọc Nhi, mang nàng ra ngoài điện phơi nắng. Sau này, e là khoảng thời gian nhàn nhã như vậy sẽ không còn nhiều nữa. Có lẽ ngay cả một giấc ngủ đầy đủ cũng là hi vọng xa vời, cho nên hiện giờ có thể bồi nàng, Vu Lạc Vũ sẽ hết sức bồi nàng.
Thân thể của Bùi Ngọc Nhi cũng đã khôi phục rất nhiều, dẫu sao nàng vẫn còn trẻ, nhưng vẫn không thể cử động, cả ngày đều nằm trên giường. Nếu thời tiết tốt, đám cung nhân sẽ để nàng nằm trên ghế rồi mang ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí một chút. .
Truyện Khoa Huyễn"Tại sao lại không có động tĩnh gì?"
Vu Lạc Vũ lười biếng nằm bên cạnh, nhắm mắt thiu thiu sắp ngủ. Bùi Ngọc Nhi lại thình lình phát ra tiếng, thoáng cái liền làm Vu Lạc Vũ bừng tỉnh. Nàng im lặng một lát, sau đó mới chậm chạp cất tiếng.
"Động tĩnh gì."
"Thái Vương Thái hậu."
"Ân, là không có động tĩnh." Vu Lạc Vũ bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cũng bị kinh động, ngay sau đó nàng cũng bình thường lại. Loại chuyện dễ hiểu như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết được tám chín phần. Thì ra, mấy ngày nay sắc mặt Bùi Ngọc Nhi không tốt là vì chuyện này, trong lòng Vu Lạc Vũ có vài phần không phải tư vị.
Bản thân vẫn đa tình cho là nàng đã thông suốt, thì ra chẳng qua là cảm thấy có lỗi với mình a.
Khi yêu người ta luôn dễ dàng bị che mờ mắt. Chuyện dễ nghĩ đến như vậy, vì sao người thông minh như Vu Lạc Vũ lại không nghĩ ra chứ. Chỉ là vì, chuyện như vậy Bùi Ngọc Nhi không đề cập đến, Vu Lạc Vũ cũng không nguyện đi suy nghĩ nhiều, suy nghĩ cũng chỉ tự thêm phiền não.
"Vì sao?"
"Vì sao cái gì, cô vương cũng không phải bà ấy, làm sao biết được?"
Bùi Ngọc Nhi yên lặng không nói, Vu Lạc Vũ không biết Thái Vương Thái hậu vì sao không có hành động? Nàng không tin, nếu Thái Vương Thái hậu thật sự không có động tĩnh, nàng căn bản sẽ không nhàn rỗi phụng bồi mình phơi nắng giống như bây giờ. Bùi Ngọc Nhi tự nhận là đối với Vu Lạc Vũ, nàng ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Nàng ấy biết rõ, nhưng cũng không nói ra, duy nhất có thể giải thích chính là, nàng ấy không muốn nói với mình, không muốn để mình biết. Là bởi vì chuyện trong hoàng thất, nàng không muốn để người bên ngoài biết, hay là sợ mình lo lắng, lo sợ thấp thỏm?
"Nàng không cần lo lắng, cô vương sẽ hộ nàng chu toàn."
"Ta không phải lo lắng việc này."
"Vậy thì là cái gì?" Vu Lạc Vũ không hiểu, nàng đứng dậy nhìn Bùi Ngọc Nhi.
Nhưng ai biết, Bùi Ngọc Nhi dường như không muốn nói nhiều, lại nghiêng đầu, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Vu Lạc Vũ híp mắt, không hiểu rốt cuộc Bùi Ngọc Nhi là có ý gì.. Nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi trong chốc lát, Vu Lạc Vũ lại tiếp tục nằm xuống, dù cho trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Bùi Ngọc Nhi không muốn nói, nàng cũng không muốn hỏi nữa.
- -----
Đảo mắt đã qua ba tháng, thời tiết dần dần nóng lên. Có câu "Thương cân động cốt một trăm ngày*". Qua gần trăm ngày dưỡng thương, thân thể của Bùi Ngọc Nhi cũng đã từ từ khá hơn, tuy vẫn chưa thể vận động quá kịch liệt nhưng ngày thường vẫn có thể tự thân làm việc.
(*Bị thương đến xương cốt phải tịnh dưỡng trong 100 ngày.)Mà ở biên giới Lỗ Dương, chiến tranh rốt cuộc càng kịch liệt, khói lửa liên miên. Nữ vương gia ngày càng giống như muốn làm thật. Không phải là thật sự muốn tấn công Vu quốc lần nữa chứ? Vu quốc không thích chiến tranh, cũng chưa từng nghĩ sẽ xâm lược Diệu Nghiêm, nhưng Diệu Nghiêm cũng không nghĩ như vậy, mấy trăm năm qua ba lần bốn lượt xâm chiếm, cũng làm cho Vu Lạc Vũ tức giận. Diệu Nghiêm lấn người quá đáng, Vu Lạc Vũ không phải con cá trên thớt mặc người xẻ thịt.
Mà đêm hôm nay, Vu Lạc Vũ lại nhận được thư của Khảm Lục, nữ vương gia lại bí mật truyền chỉ thị, phái người trở về Diệu Nghiêm Quốc, chuẩn bị tiếp tục điều đến mười vạn nhân mã. Khảm Lục đã bí mật chặn lại một tên, uy hiếp người nọ thành thật khai ra, nhưng nữ vương gia rất cẩn thận, lần này bí mật hồi bẩm e là cũng sẽ không chỉ phái một người. Cho nên chỉ thị này nhất định vẫn sẽ truyền đến trong tay Diệu Nghiêm đế.
Vu Lạc Vũ nghiến răng, tay phải nắm trúc giản hơi dùng lực, rào rào một trận vang lên, mảnh trúc giản đó đã trở thành bột phấn, từ kẽ tay nàng chảy xuống, rơi trên bàn sách.
Mười vạn tinh binh, nếu Khảm Lục không cướp được tin tức này, thật sự sẽ làm mình ứng phó không kịp, sau đó Lỗ Dương thất thủ, mà mấy tòa thành trì phía sau cho dù có chuẩn bị cũng không thể chống được mười vạn tinh binh của Diệu Nghiêm, sau đó bọn họ sẽ một đường xuôi Nam, trực tiếp tấn công đến kinh thành. Chậc...quả thật...Vu Lạc Vũ không thể không nhìn nữ vương gia kia với cặp mắt khác xưa, nàng ta lại có thể nhìn ra chỗ yếu nhất của Vu Quốc, thật là lợi hại. Vu Quốc bốn phía sơn thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Nếu từ chỗ khác đánh vào nhất định sẽ lãng phí rất nhiều nhân lực cùng thời gian, mà nơi có thể đánh vào chính là vùng trấn thủ ở Lỗ Dương. Nơi này vốn là không hiện ra nhược điểm, hoàn toàn không ngờ đến nữ vương gia kia có thể nhìn ra.Vu Lạc Vũ căn bản không nghĩ đến mặt này, một chiêu này trái lại đánh cho Vu Lạc Vũ có chút không ứng phó kịp.
Có điều may mắn chính là, trời không diệt Đại Vu ta, kế hoạch kia đã bại lộ, Vu Quốc cũng không dễ đánh như vậy.
Cùng đêm hôm đó, Vu Lạc Vũ liền hạ chỉ lệnh Hách Liên tướng quân mang theo hổ phù, dẫn mười lăm vạn tinh binh, suốt đêm đi đến Lỗ Dương. Trên đường đi ngang qua thành trì lưu lại năm vạn trấn thủ, còn lại mười vạn tốc tốc đến tiếp viện Lỗ Dương.