Hít sâu! Vu Lạc Vũ há miệng to hít sâu, nàng hiện tại là bệnh nhân, không cùng nàng so đo, không cùng nàng so đo... Vu Lạc Vũ nhắm mắt lại đem lửa giận đang lan tràn trong lòng đè ép xuống, qua hồi lâu, mới hướng Bùi Ngọc Nhi nói:

"Xem ra nàng là không có chuyện gì, cô vương đi đây".

"Chờ đã...".

Mới vừa đi được một bước đã bị gọi lại, Vu Lạc Vũ quay đầu chọn mi, nàng còn có lời muốn nói? Nhưng đứng sau một lúc lâu, Bùi Ngọc Nhi cũng vẫn do dự không mở miệng.

"Nói a." Vu Lạc Vũ thúc giục.

"Ngươi đã cứu ta?".

Nghe xong, Vu Lạc Vũ trưng ra khuôn mặt lời này còn không phải là vô nghĩa sao.

"Trừ bỏ bản vương, nàng cho rằng ai còn có thể từ trong tay Quá Vương Thái Hậu cứu nàng?".

Bùi Ngọc Nhi trầm mặc không nói, nàng làm sao sẽ không biết ngoại trừ Vu vương nàng thì còn ai có khả năng có thể cứu mình. Nhưng vấn đề chính là đây, việc nàng cứu mình có nghĩa là nàng đã tuyên chiến cùng hoàng tổ mẫu, vạch rõ hết thảy, tất cả sự tình đều bị làm to lên. Quá Vương Thái Hậu có khả năng sẽ dùng thân phận của mình để lật đổ nàng, đẩy nàng khỏi đế vị. Vì mình mà nàng mạo hiểm như vậy, điều này làm cho Bùi Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, mình không phải chỉ là món đồ chơi nàng có cũng được mà không có cũng không sao ư, vì cái gì nàng sẽ vì một món đồ chơi mà đưa bản thân vào nơi nguy hiểm?

Vu Lạc Vũ thấy Bùi Ngọc Nhi dường như không có ý định muốn nói nữa, cũng không nghĩ nhiều, xoay người bước ra nội điện. Nàng còn phải vội vàng thượng tảo triều, thời gian thượng triều đã có chút muộn.

Lúc lâm triều, vẻ mặt Vu Lạc Vũ đầy mệt mỏi, nàng im lặng các đại thần nghe trên điện đưa ra các loại ý kiến đối với hành động lần này của Diệu Nghiêm quốc, không nói một câu. Có người nói là Tiểu vương gia đã chọc giận nữ vương gia của Diệu Nghiêm quốc, cho nên nữ vương gia kia mới mượn chuyện đó phát binh tấn công Lỗ Dương. Cũng có người nói, chỉ sợ vị nữ vương gia kia tâm không ở Lỗ Dương mà là toàn bộ Vu quốc...vân vân... Nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ đều là đoán mò, không có chứng cứ rõ ràng, Vu Lạc Vũ cũng sẽ không đem hy vọng của nàng ký thác trên người các đại thần này. Diệu Nghiêm quốc, nữ vương gia, hay là Vu Lạc Khải, bên cạnh bọn họ đều có người của Vu Lạc Vũ, chỉ cần có một chút động tĩnh, Vu Lạc Vũ sẽ là người thứ nhất biết được, cho nên nàng tuyệt không lo lắng, cũng sẽ không hao tâm tốn sức suy đoán....

Buổi lâm triều trôi qua, Vu Lạc Vũ đã trở lại Vĩnh Cát Điện, thấy Bùi Ngọc Nhi còn đang ngủ say, nàng liền đi đến thư phòng phê duyệt tấu chương. Nhưng chỉ trong chốc lát, Niệm Tuyết lại tiến vào, nàng đi đến bên người Vu Lạc Vũ muốn nói lại thôi, vẻ mặt kia có chút quái dị.

"Làm sao vậy? Lén lén lút lút...".

"Bệ hạ... Tốn Ngũ nàng...".

Vừa nghe tên Tốn Ngũ, Vu Lạc Vũ lập tức buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu nhìn Niệm Tuyết. Nàng muốn xem thử, rốt cuộc nàng ấy muốn nói gì...

Niệm Tuyết bị nhìn đến hoảng sợ, lắp bắp mất nửa ngày cũng không nói nên lời muốn nói.

"Tốn Ngũ làm sao! Ngươi cứ nói ra." Vu Lạc Vũ có chút buồn cười, nàng vẫn chưa làm gì mà, Niệm Tuyết thế nào lại bị dọa thành như vậy.

"Tốn Ngũ vẫn còn quỳ gối ngoài điện, từ hôm qua...".

"Cô vương biết." Vu Lạc Vũ làm sao lại không biết, lúc lâm triều cùng hạ triều nàng đều nhìn thấy.

"Vậy bệ hạ..." Niệm Tuyết ấp a ấp úng, thật ra là không nói được vế sau. Nàng muốn nói 'Bệ hạ có thể tha cho Tốn Ngũ được không? Nàng đã quỳ lâu như vậy, chân nhất định chịu không nổi.'

Nhưng là nàng phải nói như thế nào đây, nàng không dám nói. Chuyện xảy ra ngày hôm qua toàn bộ Vĩnh Cát Điện đều biết, cũng biết là Tốn Ngũ cố ý làm. Niệm Tuyết ở bên người Vu Lạc Vũ đã mấy năm, tính tình của nàng thế nào, Niệm Tuyết còn không hiểu sao? Lần cầu tình này, lỡ như không cẩn thận, chính mình cũng sẽ bị kéo vào.

"Muốn cầu cô vương tha cho nàng?".

"Ân".

Ân?

Nghe vậy, Vu Lạc Vũ thật ra có chút kỳ quái nhìn Niệm Tuyết, thẳng đến làm Niệm Tuyết có chút không yên, Vu Lạc Vũ mới nói:

"Cô vương nhớ rõ, ngươi cùng Tốn Ngũ... Cũng chỉ là sơ giao nhỉ.".

"Ân, vâng".

"Khôn Bát bảo ngươi đến?".

"...." Lúc này trong lòng Niệm Tuyết là thật sự sợ hãi. Vu Lạc Vũ quả thực là liệu sự như thần, Niệm Tuyết hối hận, lúc ấy đầu óc tự dưng lại không suy nghĩ gì liền đồng ý giúp kẻ vô lại kia, hiện giờ mình sắp bị hại chết rồi.

"Muốn cầu tình sao nàng không tự đến, bảo ngươi đến làm gì" Vu Lạc Vũ vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi.

"Nàng nói, nàng cầu tình nhất định vô dụng, nhưng nô tỳ đã hầu hạ bên cạnh bệ hạ thời gian lâu, có lẽ sẽ được".

"Nga." Vu Lạc Vũ gật đầu, lại nói:

"Ngươi cùng Khôn Bát khi nào thì lại có quan hệ tốt như vậy, ngươi nên biết tính tình của cô vương, nếu nói không tốt, chính ngươi sẽ phải bồi mạng a".

Niệm Tuyết âm thầm kêu khổ, nàng sao lại không biết, sao có thể không biết! Nhưng bản thân lại không chịu nổi cái kẻ mặt dày mày dạn Khôn Bát kia khóc cầu. Có ích lợi gì chứ. Ai bảo mình dễ mềm lòng làm chi..

Vu Lạc Vũ mắt cũng không nháy, nhìn khuôn mặt Niệm Tuyết cứ chốc lát lại thay đổi. Nàng có chút buồn cười, Niệm Tuyết cùng Khôn Bát... quan hệ có vẻ tốt a, mệnh đều không để ý, rất khí phách... Được, nàng cũng không muốn truy cứu nhiều, mỗi người đều có con đường không giống nhau.

"Ngươi lui xuống đi, gọi Tốn Ngũ tới".

Niệm Tuyết 'a' một tiếng, không kịp phản ứng. Đến khi nàng hồi thần, lập tức vui vẻ ra mặt.

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Niệm Tuyết nghĩ, thật tốt, mạng cũng giữ được, người cũng cứu được. Lần sau nhất định không thể tùy tiện đáp ứng Khôn Bát những chuyện như vậy nữa, rất dọa người!

Sau khi Niệm Tuyết lui xuống, không lâu sau Tốn Ngũ liền đi vào, nàng khập khiễn bước đến, hành động vẫn không thay đổi, Vu Lạc Vũ nhìn nàng đang rất run rẩy còn muốn thỉnh an, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:

"Được rồi, không cần quỳ".

"Bệ hạ...".

Vu Lạc Vũ không nghe Tốn Ngũ nói. Nàng tiếp lời:

"Bùi Ngọc Nhi đã tỉnh, cô vương liền niệm tình ngươi ba năm qua đã tận trung cương vị, lần này tha cho ngươi một mạng, ngươi vẫn là người trong Dạ Tập tổ. Sau khi thương thế khỏi thì lập tức trở về Lỗ Dương. Từ nay về sau, không nên bước vào Vu thành nửa bước" Vu Lạc Vũ nhìn tấu chương, mặt không chút thay đổi, nói. Đối với nàng, đây đã là sự nhân từ lớn nhất.

Tốn Ngũ đứng ở tại chỗ, im lặng nghe Vu Lạc Vũ từng câu từng câu nói hết, sau đó nàng tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, hết thảy đều đã kết thúc, quả nhiên là một bước sai, từng bước sai, đi nhầm một nước, thua cả bàn cờ. Tốn Ngũ hối hận, nếu nàng có thể như trước kia yên lặng thủ hộ, mà không phải từ giữa làm khó dễ, kết cục nhất định sẽ không như thế này. Mặc dù không thể cùng nhau, nhưng có thể hằng ngày gặp mặt. Rất hối hận! nhưng thế gian này làm sao có thuốc hối hận? Rất bi thương! Nhưng hết thảy đều là nhân quả, chỉ tiếc 'lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa'*.

(*Hoa rơi cố ý theo dòng nước, nước chảy vô tình cuốn hoa trôi.)

Tốn Ngũ thở dài, thật lâu không đứng dậy nổi, Vu Lạc Vũ cũng nhìn chằm chằm vào nàng, Tốn Ngũ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

"Đi đi!" Vu Lạc Vũ mở miệng, thứ ẩn chứa trong mắt Tốn Ngũ nàng sao lại không hiểu, nhưng biết thì biết, cũng thay đổi không được gì.

Tốn Ngũ hướng Vu Lạc Vũ nở nụ cười, xoay người bước ra nội điện, lộ ra quyết biệt, đúng là sẽ không gặp lại.

Ngoài điện, bầu trời một màu xanh thẫm, gió thổi nhẹ nhẹ, thời tiết rất tốt a. Sự tình đã định, Tốn Ngũ ngược lại cảm thấy bình tĩnh, bởi vì đã không còn đường vãn hồi. Nhìn lên trời, Tốn Ngũ hít một hơi thật sâu, thấm vào lòng người.

"Yêu không nhất định phải ở tại bên người". Một giọng nữ đột nhiên vang lên, Tốn Ngũ mỉm cười, liền biết người nói chuyện chính là Khôn Bát, nàng xoay người nhìn Khôn Bát.

Khôn Bát lại nói:

"Cách xa ngàn dặm cũng được, thiên nhân vĩnh cách cũng thế.". . đam mỹ hài

Tốn Ngũ mỉm cười.

"Biết như thế nào là yêu sao?" Tốn Ngũ vừa mới dứt lời, Khôn Bát lập tức đỏ mặt.

Biết! Sao lại không biết! Chính mình không phải cũng như vậy sao, yêu không nhất định phải cùng một chỗ, yên lặng thủ hộ cũng là yêu.

Thấy Khôn Bát không nói lời nào, Tốn Ngũ thở dài:

"Dù như vậy, ta vẫn yêu nàng, cho dù mãi mãi không gặp, ta ở Lỗ Dương cũng nhất định sẽ trợ giúp nàng.".

"Như thế là quá tốt, ta còn sợ ngươi nghĩ không thông.".

"Đó là vì ngươi không hiểu ta.".

Nhìn nhau cười, khẽ đấm vào vai nhau một cái, quân tử chi giao đạm như nước... Tốn Ngũ, chúng ta có duyên gặp lại.

Mấy ngày sau, tình huống của Bùi Ngọc Nhi đã dần dần ổn định, Vu Lạc Vũ lại phân phó người đem Bùi Ngọc Nhi đưa về Dạ Yêu Điện. Nàng bận bịu với chính sự, nhưng có khi cũng sẽ đến Dạ Yêu Điện nhìn xem nàng ất. Từ sau chuyện này, Vu Lạc Vũ cảm thấy rất khó hiểu với thái độ của Bùi Ngọc Nhi đối với nàng, mặc dù vẫn là bộ dáng không có tinh thần kia, nhưng những lời nói lạnh nhạt lại thiếu rất nhiều, thậm chí có khi còn có thể tâm bình khí hòa tán gẫu được hơn hai câu. Việc này thật đúng là làm cho Vu Lạc Vũ khó hiểu. Chẳng lẽ là tiểu Ngọc Nhi biết mình đối xử tốt với nàng, lương tâm trỗi dậy rồi?

Lương tâm trỗi dậy? Có phải thế không... Mỗi lần gặp Vu Lạc Vũ, trong lòng Bùi Ngọc Nhi cũng không tốt cho mấy, nàng biết Vu Lạc Vũ sẽ vì chuyện này mà nhất định bất an trong lòng, nhưng mỗi lần đến, Vu Lạc Vũ vẫn luôn là bộ dáng phong khinh vân đạm kia, điều này, Bùi Ngọc Nhi nhìn ở trong mắt ghi tạc trong lòng. Cho dù muốn nói, Bùi Ngọc Nhi cũng chỉ là định mở miệng rồi liền lại nuốt xuống.

Nói đến Vu Lạc Vũ, đã nhiều ngày quả thật là có chút bất an. Từ sau ngày ấy, chiến sự vốn sẽ xảy ra, lại không đến, Thái Vương Thái hậu sẽ lại chuẩn bị làm gì đây? Từ bỏ sao? Làm sao có thể, ngậm bồ hòn làm ngọt không phải là tác phong của bà ấy. Hay là bà ấy đang mưu đồ bí mật gì, chờ thời cơ chín muồi sẽ lập tức đẩy mình xuống đế vị? Nghĩ đến như vậy, khả năng chuyện thứ hai xảy ra là thật lớn. Thái Vương Thái hậu sống đến niên kỉ này, ăn muối còn nhiều hơn so với mình ăn cơm. Hiện giờ tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành của bà ấy chính là điều này, không đẩy mình xuống khỏi đế vị bà ấy làm sao có thể chịu để yên...

- ----

Đêm hôm đó, Vu Lạc Vũ thu được tin báo từ Lỗ Dương, trên thư viết, sứ thần Vương Khuê phái đi đều bị đưa về, Diệu Nghiêm nữ vương gia không định bắt tay giảng hòa, trận này không đánh không thể.

Vu Lạc Vũ xem xong chiến báo đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đầu óc thanh tỉnh. Củ gừng này đúng là càng già càng cay a, sao mình có thể quên mất chuyện này. Hoàng tổ mẫu a, ngài mỗi một bước đều tính thật chu đáo, thì ra là đã sớm nghĩ tới trận này sợ là không thể tránh được, cho nên lúc trước mới không ầm ĩ cùng mình. Đợi đến sau khi mình ngăn cản trận chiến này rồi, ngài sẽ ra tay giết mình, dùng Bùi Ngọc Nhi bức mình thoái vị. Vu Lạc Khải ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, yên yên ổn ổn làm Vu vương của hắn, giang sơn mỹ nhân đều cầm trong tay... Thì ra tất cả chuyện này rốt cuộc lại đơn giản như vậy. Chẳng qua là... vương vị này thật sự tốt đến như vậy sao? Hay là hoàng tổ mẫu ngài căn bản không hiểu cô vương đây! Ngài không hiểu, vương vị này cô vương muốn, Bùi Ngọc Nhi... cô vương cũng muốn!

Vu Lạc Vũ lúc này liền hạ chỉ cho Khảm Lục tiếp tục giám thị. Mà chỗ Vu Lạc Khải bên kia, nếu như hắn có bất kỳ chuyện mờ ám gì, cứ âm thầm giết.

Tình thế vẫn chưa hiểu rõ nên chỉ có thể tiếp tục quan sát, nhưng Vu Lạc Khải... Vu Lạc Vũ cũng chỉ có thể hy vọng hắn tự giải quyết cho tốt. Bản tự đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp*... Ngươi bất nhân, chớ nên trách ta bất nghĩa. Giết Vu Lạc Khải rồi, hoàng tổ mẫu... Ngài còn muốn đưa ai đi lên vương vị?

(*Vốn cùng sinh ra từ 1 gốc, tại sao lại đốt nhau (thân cây đậu nấu hạt đậu), nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play