Không sai, muốn giết Vu Lạc Vũ chính là Hoàng nãi nãi của nàng! Hoàng nãi nãi đó cùng Vu Lạc Vũ có ràng buộc huyết mạch rất sâu! Vu thị, vương thất Vu quốc còn sót lại chỉ có Vu Lạc Vũ cùng Vu Lạc Khải. Thái Vương Thái hậu có khuynh hướng thích một nhà Lỗ Dương vương, cho nên sau khi Vĩnh Đế cùng Lỗ Dương vương chết, bà một lòng chỉ muốn phò tá Vu Lạc Khải lên ngôi vua. Trước khi Vu Lạc Vũ chưa đăng cơ, Thái Vương Thái Hậu đã bắt đầu phái sát thủ âm thầm ám sát Vu Lạc Vũ, cũng may lúc đó còn có cả nhà cửu cửu Hách Liên tướng quân, còn có một nhà Văn Duẫn Văn Tương bảo vệ, Vu Lạc Vũ mới may mắn tránh được nạn. Sau khi đăng cơ, Vu Lạc Vũ bí mật gây dựng nên Dạ Tập tổ, âm thầm bảo vệ mình cũng là để dò hỏi tin tức. Sau này, tuy động tác của Thái Vương Thái hậu không quá lớn nhưng khi có cơ hội vẫn sẽ âm thầm hành thích. Trong mấy năm nay Vu Lạc Vũ bí mật áp chế không biết bao nhiêu lần hành thích, vậy thì đó chỉ có một nguyên nhân, cũng chính là bởi vì người đó là bà nội của Vu Lạc Vũ. Chỉ còn lại một thân nhân, ngươi nói nàng làm sao hỏi tội?

Bùi Ngọc Nhi yên lặng, bảo nàng nàng phải nói thêm gì đây? Vô tình nhất là đế vương gia, trước kia nghe được những lời này nàng đều không thể hiểu được, bây giờ tận mắt nhìn thấy, Bùi Ngọc Nhi mới xem như là hoàn toàn hiểu rõ. Bà nội ám sát tôn nữ....lại còn là nhiều lần ám sát...

Bùi Ngọc Nhi nhìn nhìn Vu Lạc Vũ đang mệt mỏi nằm trên sàng tháp, trong lòng nàng đột nhiên có chút đau lòng...

Nàng không nói ra được đó là cảm giác gì, chỉ là làm cho nàng cảm thấy nữ tử trước mắt lúc nào cũng luôn tràn đầy tự tin, nay đột nhiên lại trở nên tịch mịch, có chút đáng thương.

- ---

Bên kia, Niệm Tuyết đang cho Vu Lạc Vũ uống thuốc, Khôn Bát tựa như quỷ đứng ở phía sau lưng nàng. Nàng vỗ vai Niệm Tuyết một cái làm Niệm Tuyết sợ hết hồn.

"Tra ra là ai ám sát bệ hạ sao?" Nét mặt Niệm Tuyết đầy lo lắng hỏi.

"Thái Vương Thái hậu."

"Lại là người đó." Niệm Tuyết tuy không kinh hãi nhưng trong lòng cũng rất tức giận. Tôn nữ của mình, vậy là bà ấy lại ba lần bốn lượt ám sát nàng, bà ấy làm sao có thể ác độc như vậy. Buồn cười nhất chính là cái lý do đó, cũng là bởi vì muốn cho tiểu vương gia đăng cơ?

Đều là tôn nhi của mình, ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì có khác gì chứ?! Hơn nữa bệ hạ...bệ hạ biết rất rõ là ai ám sát mình nhưng vẫn làm như không biết. Niệm Tuyết biết, Vu Lạc Vũ tuy là Vu vương nhưng lại rất đáng thương. Phụ hoàng mẫu hậu của mình không có ở đây, mà người là bà nội lại vẫn nghĩ mọi cách để ám sát nàng.

Nói cho cùng cuộc sống của nàng thậm chí không ung dung tự tại bằng những hài tử nhà bách tính bình dân.

Niệm Tuyết từ nhỏ đã hầu hạ Vu Lạc Vũ, cùng nàng lớn lên, nàng biết rõ Vu Lạc Vũ là người như thế nào, nàng biết rõ Vu Lạc Vũ bên ngoài kiên cường nhưng bên trong lại cất giấu một trái tim mỏng manh. Nhưng nàng cũng không thể làm gì. Đế vương gia, đế vương gia, đây là sự thật không ai có thể sửa đổi.

Khôn Bát nhìn Niệm Tuyết đứng ngây người không nói tiếng nào nên vỗ nàng một cái, sau đó lại nói.

"Ta vốn còn tưởng rằng là tiểu vương gia làm."

"Tại sao lại nói như vậy?"

"Đừng quên, tiểu vương gia cũng đã trưởng thành." Khôn Bát ý vị thâm trường nói. Chuyện của tiểu vương gia nàng không thể không phòng bị, trước kia tiểu vương gia còn nhỏ nhưng bây giờ hắn đã mười bảy. Hài tử nhà đế vương, hắn thật sự sẽ ngoan ngoãn ở trên mảnh đất phong cả đời? Khôn Bát buộc lòng phải nghĩ xa.

"Vậy ngươi làm thế nào tra ra là Thái Vương Thái hậu làm? Nghe nói thích khách không phải là đã cắn lưỡi rồi sao?"

Khôn Bát đi đến bên cạnh ngồi xuống, vắt chéo chân sau đó nói.

"Đúng là cắn lưỡi. Người tuy đã chết nhưng có vài thứ xóa không hết." Khôn Bát nhìn Niệm Tuyết một chút, phát hiện Niệm Tuyết vì những lời này mà trầm tư suy nghĩ, nàng không nhịn được đắc ý, nàng cũng không có ý định treo khẩu vị của Niệm Tuyết, nàng ngừng một chút mới nói.

"Ám sát thất bại đã lập tức cắn lưỡi tự sát, tất cả y phục từ trên xuống dưới bao gồm cả cung nỏ đều là đồ vật thông thường không có dấu vết gì để tra, hắn được đào tạo rất tốt a. Thêm cả, Vu quốc chúng ta ở phía Nam, Diệu Nghiêm quốc ở phía Bắc, mà Lỗ Dương cách rất gần biên giới Diệu Nghiêm quốc. Đã hiểu chưa?"

Hiểu cái quái gì! Niệm Tuyết thầm oán, trừng mắt nhìn Khôn Bát một cái.

"Nói nhanh lên, đừng có cười ha hả nữa."

Khôn Bát cười cười.

"Thật là ngốc, ngươi nghĩ xem, Vu quốc của chúng ta ở phía Nam, bốn mùa như xuân, người dân chúng ta tất nhiên mềm mại trắng nõn. Mà Diệu Nghiêm quốc ở phía Bắc, bốn mùa rõ ràng, gió to trời nắng, mùa đông mùa hè đều là vô cùng khắc nghiệt, cho nên dân chúng ở đây da thịt khô còn có chút thô ráp, hơn nữa Diệu Nghiêm quốc người cao ngựa lớn. Lỗ Dương cách Diệu Nghiêm gần như vậy, người dân vùng này tuy không có mười thì cũng có chín phần giống."

Niệm Tuyết tựa như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói.

"Ý ngươi là, da thịt trên người thích khách kia tương tự với chúng ta, cho nên nhất định là người Vu thành? Cho nên ngươi kết luận là do Thái Vương Thái hậu gây nên?"

Khôn Bát gật đầu không ngừng cười.

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

Niệm Tuyết nghi ngờ, lại hỏi.

"Đây cũng quá võ đoán rồi, lỡ như tiểu vương gia đặc biệt tìm thích khách trong Vu quốc thì sao?"

Khôn Bát lắc đầu.

"Lão Ngũ hôm trước đã dùng bồ câu đưa tin, Lỗ Dương vương phủ sinh một tiểu Quận chúa, huống chi hắn căn bản không cần tự mình ám sát, Thái Vương Thái hậu sẽ thay hắn giải quyết, cho nên cuối cùng ta mới khẳng định là do Thái Vương Thái hậu gây nên."

"Bệ hạ biết không?" Niệm Tuyết lo lắng hỏi, nàng cũng thật sơ ý, nàng căn bản không có nghĩ đến tiểu vương gia. Niệm Tuyết vẫn cho là tiểu vương gia là loại người nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí cảm thấy tất cả những chuyện Thái Vương Thái hậu làm cho hắn, hắn căn bản cũng không biết, nhưng chớp mắt một cái, tiểu Quận chúa ra đời, vô tình đế vương gia, ai dám nói tiểu vương gia hắn thật sự sẽ không muốn làm Vu vương?

"Yên tâm, trong lòng chủ thượng cũng rõ ràng như gương, chủ thượng tuy không muốn đuổi tận giết tuyệt nhưng nếu bọn họ thật ức hiếp người quá đáng, chủ thượng sẽ làm cho bọn họ không dễ chịu."

Niệm Tuyết gật đầu, như vậy thì tốt, Niệm Tuyết vẫn hy vọng tiểu vương gia đừng có thèm muốn vương vị. Tổ huấn của Vu quốc, lập trưởng bất lập hiền, trưởng ấu hữu tự! Vu Lạc Khải nếu muốn lên ngôi, Vu Lạc Vũ nhất định phải chết. Muốn cho Vu Lạc Vũ chết, vậy hắn chính là đang tìm chết.

Ngẩng đầu híp mắt, Khôn Bát lại lên tiếng.

"Lão Ngũ sắp trở lại."

"Tốn Ngũ?" Niệm Tuyết sửng sốt một chút, lại nói.

"Vậy chỗ Lỗ Dương ai trông coi?"

"Có lão Lục, lão Thất."

Hả....Niệm Tuyết trong nháy mắt cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua, nàng nhớ Khôn Bát từng nói với mình, Tốn Ngũ hình như là...thích bệ hạ. A, vậy phải làm sao bây giờ, nếu mình đoán không lầm, bây giờ bệ hạ hình như thích tiểu chủ. Ấy, không đúng không đúng, trong lòng Niệm Tuyết cật lực phủ nhận, bệ hạ cũng không thích tiểu chủ, cho dù là tiểu chủ hay Tốn Ngũ, bệ hạ là quân, không phải là người mà bọn họ có thể sánh đôi. Huống chi hai người bọn họ đều là nữ tử! Vì Vu quốc sau này, bệ hạ nhất định phải sinh người thừa kế vương vị, hai người này bất luận là ai, bệ hạ nhất định không thể động chân tình.

Khôn Bát giống như nhìn ra Niệm Tuyết đang suy nghĩ chuyện gì, nàng đứng dậy đi đến chỗ Niệm Tuyết, vỗ đầu nàng một cái.

"Chuyện của chủ thượng người tất nhiên có chừng mực, một mình tiểu nha đầu ngươi có thể quản được sao? Huống chi Tốn Ngũ chỉ là tương tư đơn phương, chính bản thân nàng cũng biết rõ điều đó, cho nên ta nghĩ chỗ Tốn Ngũ chắc là không sao, còn với tiểu chủ thì...hắc hắc..." Còn với Bùi Ngọc nhi, Khôn Bát quả thật cảm thấy Vu Lạc Vũ thích nàng. Đi theo Vu Lạc Vũ đã mấy năm, những biến hóa này nàng đều nhìn ra, chỉ có đồ ngốc Niệm Tuyết kia mới không nhìn thấy.

Thở dài, Khôn Bát lập tức lánh đi chỗ khác. Tiểu nha đầu này trì độn như vậy, tâm ý của mình đến lúc nào nàng mới có thể hiểu đây?

- ---

Nấu thuốc xong, Niệm Tuyết quay trở lại căn phòng. Vừa bước vào, bầu không khí lại vô cùng quái dị, Vu Lạc Vũ nằm trên sàng tháp, mà tiểu chủ lại ngồi ở bên ghế không nhìn đối phương, cũng không ai nói chuyện, trên người cả hai đều tản ra dòng khí lạnh. Niệm Tuyết nhắm mắt, đem thuốc bưng đến trước mặt Vu Lạc Vũ, bảo bệ hạ nên uống thuốc đi.

Vu Lạc Vũ không lên tiếng, lẳng lặng bưng chén thuốc uống vào. Sau khi uống xong mới hỏi.

"Giờ là lúc nào?"

"Buổi trưa ạ."

"Phân phó xuống, để các đại thần đem con mồi bọn họ săn được nướng đi, dùng ngọ thiện tại chỗ."

Niệm Tuyết sửng sốt một chút.

"Hay là hồi cung đi bệ hạ, nơi này không an toàn. Huống chi người đang bị thương, nơi này đơn sơ, chúng ta nên về cung để tỉ mỉ chữa trị."

"Không sao, cô vương cũng đói." Vu Lạc Vũ nhắm mắt dường như là không muốn nói nhiều.

Không còn cách nào khác, Niệm Tuyết chỉ đành phải hành lễ lui xuống. Lời Vu vương nói chính là thánh chỉ, không ai có thể làm trái.

Sau khi Niệm Tuyết rời đi, Vu Lạc Vũ giương mắt nhìn Bùi Ngọc Nhìn đang yên tĩnh ngồi một bên.

"Cô vương đói."

Bùi Ngọc Nhi nhẹ liếc Vu Lạc Vũ một cái, không phản ứng.

"Nói với ta làm gì, ta cũng không phải cung nữ của ngươi."

"Ngươi quên đã nói muốn nướng thịt cho cô vương ăn sao? Cô vương đã săn được một con nai."

Tiểu nhân hèn hạ này, rõ ràng là ngươi nói ngươi muốn ăn, làm sao lại thành ta muốn nướng cho ngươi ăn!

Bùi Ngọc Nhi vừa muốn phản bác lại chợt thấy vết thương trên cánh tay nàng.

Thở dài.

Bỏ đi, nàng là bệnh nhân, ai bảo bản thân mình mềm lòng, đáng đời bản thân mình xui xẻo.

Bùi Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ một cái, nhận mệnh ra ngoài nướng thịt.

Vu Lạc Vũ nhìn theo thân ảnh Bùi Ngọc Nhi, khoé môi cong lên. Thấy được bộ dáng này của Bùi Ngọc Nhi....Vu Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy bị thương cũng không tệ.

Con nai rất lớn, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi hai người căn bản là ăn không hết.

Ném đi.

Đây là do Bùi Ngọc Nhi nướng, rất đáng tiếc.

Cuối cùng Vu Lạc Vũ gọi Niệm Tuyết đến, phân phó một tiếng, mang thịt cắt ra hết, gói lại rồi mang về cung.

Niệm Tuyết lúc này cũng choáng váng.

Đây là tình huống gì? Không ăn hết thì cứ ném đi thôi, còn mang về cung? Trong cung thứ gì không có, bệ hạ thế này...

Vu Lạc Vũ nhìn Niệm Tuyết đang đứng bất động liền cau mày, nói.

"Ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, đi nhanh đi. Mang về cung, không cần biết dùng bất kỳ phương pháp gì, đừng để cho nó hư."

Ai, Niệm Tuyết lĩnh mệnh, vừa ra khỏi phòng liền gọi Khôn Bát đến, vội vàng hỏi nàng, bệ hạ làm sao vậy, không giống người lúc bình thường a! Khôn Bát cười hắc hắc, nói.

"Ngươi cái này cũng không hiểu sao, ngươi có biết con nai đó có lai lịch gì không? Đó cũng không phải là nai bình thường."

"Là nai gì?" Niệm Tuyết nghi vấn, chẳng lẽ nai này là loại trân quý gì đó cho nên bệ hạ luyến tiếc vứt bỏ?

"Nai gì, nai gì, là nai tiểu chủ nướng a!" Cái đồ ngốc Niệm Tuyết này.

Niệm Tuyết vừa nghe xong liền há hốc.

Bởi vì là nai mà tiểu chủ nướng cho nên bệ hạ luyến tiếc ném đi? Bệ hạ không phải là đã thật thích tiểu chủ đó chứ? Không được, đây là chuyện vạn phần không được a!

Khôn Bát hiểu rõ Niệm Tuyết, tất nhiên biết tiểu nha đầu kia lúc này đang suy nghĩ gì, nàng trêu ghẹo nói.

"Ngươi suy nghĩ nhiều như vậy thì có tác dụng gì? Quyết định của chủ thượng ngươi lại không thể xen vào."

"Không thể nói như vậy a!" Niệm Tuyết nóng nảy.

"Bệ hạ là Vu vương, sau này nên vì Vu thị lưu lại long mạch, bây giờ người yêu một nữ tử vậy sau này..." Vu quốc chẳng phải xong rồi sao?! Lời muốn nói lại không nói ra, nàng không thể nói như vậy, đây là đại nghịch bất đạo.

Đầu óc ngốc nghếch. Khôn Bát âm thầm thở dài, nàng nhìn Niệm Tuyết sau đó nghiêm túc nói.

"Chủ thượng cả đời này làm Vu vương nhất định phải mất đi rất nhiều thứ, cho nên nếu chủ thượng thật tâm thích tiểu chủ, chúng ta làm thần tử, nếu thật sự kính yêu nàng thì không nên ngăn cản nàng."

Cả đời thân bất do kỷ, Vu Lạc Vũ cũng có quyền vì thứ mình thích mà tranh thủ chút gì đó chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play