Chớp mắt đã gần đến cuối năm, sắp sang năm mới, vạn vật canh tân. Theo quy củ xưa nay ở Vu quốc, mỗi đầu năm sẽ tổ chức một cuộc săn bắn. Bởi vì do Vu vương dẫn theo các đại thần trong Vu quốc đến khu vực săn bắn của Hoàng gia, thú săn được ví như loạn thần tặc tử, quân thần cùng đi săn, quân săn được thú càng nhiều càng chứng tỏ người đó càng cường đại. Thần săn được con mồi càng nhiều thì đại biểu hắn càng trung thành.

Vu Lạc Vũ đối với chuyện này luôn xem thường, nàng cảm thấy cực kỳ buồn cười, những chuyện này bất quá chỉ là một cách làm để tìm kiếm sự an ủi thôi, làm sao có thể dùng chuyện ai đi săn được nhiều để phát xét? Nhưng nghĩ thì nghĩ, Vu Lạc Vũ vẫn phải tuân theo, dù sao cũng là quy định được lão tổ tông quyết định, không ai dám vi phạm.

Ngày săn thú, thời tiết trái lại không tệ, mặc dù vẫn có gió lạnh thấu xương nhưng dù gì cũng có nhiều ánh mặt trời. Vu Lạc Vũ vốn không muốn mang Bùi Ngọc Nhi đi cùng nhưng sau đó suy nghĩ lại, hôm nay e là sẽ phải ở bãi săn bắn gần một ngày, một mình tiểu Ngọc Nhi ở Vĩnh Cát điện chắc sẽ nhàm chán, vẫn là nên đem Bùi Ngọc Nhi giả làm cung nữ cùng đi chung đi.

Thật ra Bùi Ngọc Nhi cũng không muốn đi nhưng biết làm sao được khi lời Vu Lạc Vũ chính là thánh chỉ, càng huống chi nàng cũng đã nói sẽ không ngang bướng làm trái lời Vu Lạc Vũ nữa, cho nên...cho nên cuối cùng Bùi Ngọc Nhi chỉ phải thở dài, tùy ý Hoàng Oanh một bên thu thập.

- ---

Ra khỏi Vĩnh Cát điện, Vu Lạc Vũ ngồi lên long liễn đi đến hướng Hoàng Triều điện. Long liễn đi đến quảng trường trước Hoàng Triều điện thì dừng lại, nơi đó tề tụ văn võ bá quan chờ Vu Lạc Vũ cùng xuất cung.

Vu Lạc Vũ vừa đi ra khỏi Hoàng Triều điện, giọng nói vang vọng ngay lập tức hô lên:

"Bệ hạ giá lâm." Thanh âm lanh lảnh đó nghe vô cùng rõ ràng.

"Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn tuế." Trên quảng trường, văn võ bá quan, ngự tiền thị vệ đồng loạt hô một tiếng, thanh âm như chuông đồng, chấn động cả tai.

Bá quan trên quảng trường thanh thế rất lớn, khí tráng non sông, làm cho Bùi Ngọc Nhi đều ngẩn ra. Bùi Ngọc Nhi nhẹ liếc mắt nhìn Vu Lạc Vũ một cái, đối mặt với khí thế như vậy mà Lạc đế vẫn có thể trấn định như thường, điềm tĩnh không rối. Nhìn dáng vẻ của nàng ấy nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi, tuổi như thế nhưng có thể hiệu lệnh trăm quan, quản lý cả quốc gia. Bùi Ngọc Nhi nghĩ, nàng ấy bên ngoài chói lọi như thế, bên trong cũng giống như vậy sao? Nếu vậy, Bùi Ngọc Nhi trái lại có chút thư thái. Người giống như Lạc đế, từ nhỏ sống trong thâm cung, lớn một chút đã lên ngôi, phải cùng những đại thần xảo trá này đấu đá tâm kế, ngươi lừa ta gạt, khó trách lòng của nàng không giống người khác.

Bên này Bùi Ngọc Nhi len lén đánh giá Vu Lạc Vũ, bên kia Vu Lạc Vũ đã mở miệng nói chuyện.

"Hôm nay là ngày hoàng gia đi săn, những lời nói sáo rỗng cô vương cũng không muốn nói nhiều, nhưng hãy nhớ, thứ hạng tuy quan trọng nhưng cũng đừng vì vậy mà tổn thương hòa khí. Mặt khác, đao kiếm không có mắt, đừng lơ là."

Vu Lạc Vũ dứt lời, trên quảng trường lại vang lên một trận hô vang tận mây xanh.

"Bệ hạ anh minh! Bệ hạ anh minh!"

Vu Lạc Vũ lãnh đạm nâng tay, theo Tiếu công công đi xuống bậc thềm đến quảng trường, Bùi Ngọc Nhi cũng Niệm Tuyết đi theo phía sau Vu Lạc Vũ, đi đến đâu các đại thần đều lui ra một con đường lớn. Đến bên cạnh long liễn, Vu Lạc Vũ tùy Niệm Tuyết nâng lên liễn, sau đó lên đường, xuất cung đến bãi săn bắn của Hoàng gia.

Cả một đoàn người xuất phát, thanh thế rất lớn. Long liễn ở giữa đội ngũ to lớn thế này, võ trước văn sau. Tầng ngoài chính là ggự lâm quân. Suốt cả một đường chiêng trống vang trời, bách tính trăm họ hai bên đường sôi nổi ồn ào, người người nối đuôi nhau, thanh âm huyên náo, vô cùng náo nhiệt!

Đây chính là Vu vương của bọn họ a, nhất đại nữ đế, đăng cơ ba năm đã đánh lui ngoại binh, làm cho Vu quốc mưa thuận gió hòa, phồn vinh hưng thịnh, là thánh hiền đại minh quân Lạc đế a!

Trong lòng bọn họ vô cùng cảm kích, trăm họ nhất tề quỳ xuống, luôn miệng hô to:

"Ngô vương vạn tuế vạn tuế, ngô vương vạn tuế vạn tuế!...." Thanh âm to rõ, qua một lúc lâu vẫn chưa ngừng...

Bùi Ngọc Nhi đi bên cạnh long liễn cũng bị một màn này làm cho sợ hết hồn.

Chuyện gì xảy ra? Bách tính lại kính yêu Lạc đế như thế này sao? Chẳng lẽ nàng thật đúng là yêu dân như con, là thánh hiền đế vương?

Lúc đầu Bùi Ngọc Nhi cũng không tin Vu Lạc Vũ là một đế vương tốt, nếu không lúc ở quán trà cũng sẽ không tức giận mà chỉ trích Lạc đế, cho đến khi nàng vào cung, nàng lại cảm thấy Lạc đế này là một người hèn hạ vô sỉ, âm hiểm xảo trá. Hôm nay đi săn không giống như lúc trước vi phục xuất tuần, những chuyện bách tính làm bây giờ không khỏi làm trong lòng Bùi Ngọc Nhi suy nghĩ, chẳng lẽ những chuyện đó không đúng? Lạc đế không phải như mình thấy? Thật sự là một thánh hiền minh quân yêu dân như con?

Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, thái độ của Bùi Ngọc Nhi cũng vẫn sẽ như cũ, nàng sẽ không vì thế mà cho sắc mặt tốt với Vu Lạc Vũ, bất luận nàng ta đối với bách tính thế nào nhưng làm những chuyện đó với Bùi Ngọc Nhi chính là sự thật, điều này làm cho Bùi Ngọc Nhi vẫn chán ghét Vu Lạc Vũ.

- ---

Ra khỏi thành, đường liền thông thoáng dễ đi hơn. Không đến nữa canh giờ đại đội nhân mã đã đến bãi săn bắn Hoàng gia. Vu Lạc Vũ lên đài, các đại thần cũng đã chuẩn bị xong, bắt kể là quan văn hay quan võ cũng đều dắt ngựa vào sân, mỗi người đều ma quyền sáp chưởng*, chỉnh trang chờ xuất phát. Trên lưng mỗi người bọn họ đều mang theo túi tên, tay cầm cung tên, mà trên cán mỗi mũi tên đều được cột tên của bọn họ, đây là để phân biệt người nào bắn trúng con mồi.

(*xoa tay, khí thế rất hào hứng.)

Tiếu công công đang ở trên đài nhắc lại những quy định liên quan, Vu Lạc Vũ chính là đang ngồi trên cao, nàng nhìn Bùi Ngọc Nhi đang đứng một bên, sau đó nói.

"Mệt không?" Cùng nhau đi đến đây, nói ít cũng có mấy dặm, Bùi Ngọc Nhi bây giờ không có công phu, Vu Lạc Vũ sợ nàng không chịu được.

Bùi Ngọc Nhi lắc đầu, cũng không phải là quá mệt mỏi, trước kia vào Nam ra Bắc, những con đường Bùi Ngọc Nhi đi qua cũng không phải ít.

Vu Lạc Vũ lại nói.

"Lát nữa tất cả đều đi săn rồi, bản thân ngươi nên tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi. Chờ cô vương săn được con mồi trở về, ngươi lại nướng cho cô vương ăn?"

Chẳng lẽ lại phải làm nữa sao? Bùi Ngọc Nhi nghiêng đầu đánh giá Vu Lạc Vũ, sau đó mới nói.

"Ngươi mang ta đến đây có phải là đã chuẩn bị để ta nướng thịt cho ngươi ăn phải không?"

Không nghĩ đến, Vu Lạc Vũ nghe xong lại vui vẻ gật đầu, sau đó trịnh trọng trả lời.

"Đúng là có yếu tố này bên trong."

Trong lòng Bùi Ngọc Nhi thầm mắng một tiếng.

Còn có yếu tố này ở bên trong? Bản thân mình còn không hiểu nàng sao? Nhất định là đặc biệt mang mình đến để nướng thịt cho nàng. Cái gì mà sợ mình một người ở trong cung tịch mịch. Toàn là mượn cớ!

Bên kia, Tiếu công công đã đọc xong thánh chỉ, dưới ánh mắt của mọi người Vu Lạc Vũ đứng lên, sau đó phất tay, Ngự lâm quân trong sân săn bắn thổi vang kèn hiệu. Tiếp đó là thanh âm hô hào của các đại thần, lên ngựa, phóng đi.

Lúc này Niệm Tuyết cầm cung tên đi đến bên người Vu Lạc Vũ, Vu Lạc Vũ nhận lấy cung tên, sau đó phân phó Niệm Tuyết.

"Trông chừng tiểu chủ thật tốt, đừng để nàng lại nghịch ngợm." Nói xong, Vu Lạc Vũ xoay người xuống đài, cưỡi con ngựa được mang từ trong cung ra hôm trước, "giá" một tiếng, chạy thẳng vào rừng cây.

Người nên đi cũng đã đi, một vùng lớn như vậy giờ chỉ còn thị vệ tuần tra lui lui đến đến. Bùi Ngọc Nhi nhám chán ngồi ở một bên ăn trái cây, xem ái tình thi tập, đây là nàng đăc biệt bảo tiểu cung nữ ra ngoài cung mua về. Cũng không còn cách nào, Bùi Ngọc Nhi không thể đọc nổi tứ thư ngũ kinh, chỉ có thể dùng thi tập để giết thời gian.

Câu chuyện viết rất thê mỹ, chỉ chốc lát sau, Bùi Ngọc Nhi liền xem đến nhập thần. Đến khi thanh âm bọn thị vệ hô hào bắt thích khách đột ngột vang lên kéo nàng ra khỏi mơ hồ.

Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có thể có thích khách? Bùi Ngọc Nhi nhanh chóng đứng bật dậy. Bên kia, Niệm Tuyết cùng Tiếu công công cũng đang vô cùng lo lắng, vội vàng bước xuống đài.

Bùi Ngọc Nhi ở trên đài nhìn, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy một đại đội người từ phía xa xa trở lại, đến khi đám người nọ đến gần một chút, Bùi Ngọc nhi mới bất ngờ phát hiện, người bị nâng đỡ trong đám người đó, bộ y phục đỏ chói cự long đen viền vàng, đó không phải là Lạc đế sao?! Nàng ta bị thương? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Ngọc Nhi bị chấn động kịch liệt, nàng cũng không quản được nhiều, xoay người nhanh chóng bước xuống đài chạy về phía nhóm người kia.

- ----

Vu Lạc Vũ bị vây bên trong, một bên tiểu công công đỡ nàng. Vu Lạc Vũ cau màu, nàng đã không lo được nhiều như vậy, trong lòng chỉ một mực suy nghĩ vừa rồi là ai hành thích mình, tên đó mặc y phục dạ hành che mặt, trong tay cầm cung nõ, động tác rất thành thạo, hắn có thể đến cạnh mình ám sát có thể thấy công phu của hắn rất cao. Cánh tay bên phải lại truyền đến đau đớn nhưng cũng không có cảm giác tê dại, xem ra trên mũi tên không có bôi độc. Ngay cả độc cũng không dùng, xem ra bản thân hắn đối với chuyện ám sát này rất nắm chắc.

Là ai?

Lúc Niệm Tuyết cùng Tiếu công công đuổi đến cũng giật mình, bên kia ngự y cũng kịp thời chạy đến, hắn ngay tại chỗ xem xét một phen liền phân phó Niệm Tuyết cùng Tiếu công công dìu Vu Lạc Vũ đến căn phòng cạnh đài. Sau đó giải tán các đại thần. Lúc nãy bệ hạ bị thương, các đại thần sợ hãi loạn thành một đoàn, bây giờ vừa nghe ngự y phân phó, bọn họ mới vội vàng tản ra, để cho những người đó đưa Vu Lạc Vũ trở về chữa trị.

Trên đường trở về, Vu Lạc Vũ nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi đang chạy đến, nàng không có hoa mắt, trên mặt Bùi Ngọc Nhi lộ ra chút lo lắng. Thì ra tiểu Ngọc Nhi cũng không phải là người lãnh huyết, Vu Lạc Vũ hướng Bùi Ngọc Nhi cười vui vẻ một tiếng, nói.

"Đến đây."

Bùi Ngọc Nhi từng bước từng bước đi đến chỗ Vu Lạc Vũ.

Vu Lạc Vũ cho lui Tiếu công công, sau đó để Bùi Ngọc Nhi đến dìu nàng vào trong phòng.

"Bị thương nghiêm trọng không?" Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi.

Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi giảo hoạt cười một tiếng, nói.

"Tiểu Ngọc Nhi là đang lo lắng cho cô vương?"

Nghe vậy, Bùi Ngọc Nhi nhẹ xuy một tiếng.

"Ta chỉ mong ngươi chết." Nàng nói nhìn Lạc đế bị thương nặng như thế vậy mà còn có thể vui vẻ như thế, quả thực là kỳ quái.

Vào bên trong, ngự y giúp Vu Lạc Vũ rửa sạch vết thương, sau đó kê đơn băng bó. Mũi tên lướt qua cánh tay của Vu Lạc Vũ, vết thương không sâu nhưng lại rất dài, cũng may là không có độc, không nguy hại tính mạng.

Ngự y để cho Niệm Tuyết đi bưng thuốc đến nhanh chóng cho Vu Lạc Vũ uống. Bên này ngự y vừa mới lui ra, Khôn Bát liền đi vào.

"Có phát hiện gì?" Vu Lạc Vũ hỏi.

"Bẩm chủ thượng, sát thủ đã cắn lưỡi tự vẫn, tất cả trên người hắn mặc bao gồm cung nỏ cùng cung tên đều là vật bình thường, da non mịn không thô, có vẻ như là người miền Nam Vu quốc."

"Lui xuống đi, nói cho Tiếu công công để hắn xử lý tốt chuyện này, không nên truy cứu nữa, cũng đừng để làm ầm lên."

"Vâng. Chủ thượng."

Vu Lạc Vũ ngồi trên sàng tháp, tay đỡ trán, vô cùng mệt mỏi. Bùi Ngọc Nhi ở một bên nhìn rất không hiểu, hỏi.

"Vì sao không truy cứu?"

Vu Lạc Vũ không nói, tựa như không muốn giải thích nhiều.

Bùi Ngọc Nhi nhìn Lạc đế như vậy, tính tình cũng nổi lên, nàng ngồi vào bên người Vu Lạc Vũ, cầm lấy cái tay đang đỡ trán của nàng, sau đó lại hỏi một lần.

"Tại sao không truy cứu? Ngươi là Lạc đế, bị ám sát mà lại cứ định bỏ qua sao? Yếu đuối như vậy, ngươi làm sao làm Vu vương?"

Vu Lạc Vũ nhìn vào đôi mắt Bùi Ngọc Nhi, trong đôi mắt đó chứa đầy đều là khinh thường. Vu Lạc Vũ tự giễu cười một tiếng, nói:

"Muốn giết cô vương chính là bà nội của cô vương, ngươi bảo cô vương làm sao kham đây? Lại làm sao truy cứu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play