Chớp mắt một cái đã mấy ngày trôi qua, mỗi ngày Vu Lạc Vũ đều nghe Niệm Tuyết bẩm báo tình hình của Bùi Ngọc Nhi. Nàng vẫn là không chịu ăn cơm, sơn trân hải vị đem đến đều trả về nguyên vẹn, Niệm Tuyết không có biện phá, chỉ đành phải cứng rắn cưỡng ép, không lẽ để nàng ta chết đói sao. Vu Lạc Vũ ưu sầu nhăn mặt, Bùi Ngọc Nhi không phải là người như vậy, chẳng phải nàng nói nàng rất kiên cường, sẽ không đi tìm chết sao? Hiện tại vì sao lại ngoan cố như vậy?
Vu Lạc Vũ có chút đứng ngồi không yên, nàng muốn đi gặp Bùi Ngọc Nhi, muốn nhìn thử nàng ta bây giờ đã thành cái dạng gì, Vu Lạc Vũ nghĩ cũng không kịp nghĩ, vội vã hô to, bãi giá Dạ Yêu điện.
Khi Vu Lạc Vũ đến nơi, Dạ Yêu điện vô cùng vắng vẻ tịch mịch, bên trong cũng chỉ có hai cung nữ đang cúi đầu dọn dẹp. Nàng chợt nhớ lại lúc trước khi còn ở nơi này, mỗi ngày đều là náo nhiệt, ngày ngày vui chơi ở bên trong nội điện, còn có một đám cung nữ công công đi theo phụng bồi, nhưng lúc đó đã chơi những gì? Bây giờ thật sự cũng không nhớ ra. Vu Lạc Vũ lắc đầu cười khổ, còn nghĩ lung tung cái gì nữa, có muốn cũng không trở về được.
Vu Lạc Vũ một mình đi vào nội điện, đến bên giường thì thấy Bùi Ngọc Nhi hai mắt nhắm nghiền, chật vật nằm trên giường tựa hồ như đang ngủ, nhưng ngay cả trong giấc ngủ cũng không yên ổn, chân mày nàng vẫn nhíu chặt lại. Vu Lạc Vũ không đánh thức Bùi Ngọc Nhi, lặng lẽ ngồi kế bên ngắm nhìn nàng ngủ, dáng vẻ nàng khi ngủ thật giống như một tiểu hài nhi.
Đây có lẽ là lần thứ ba Vu Lạc Vũ ngồi nhìn Bùi Ngọc Nhi ngủ, từ lúc gặp lại nhau tới nay, những khi ở bên cạnh nàng, Lạc Vũ yêu thích nhất là thời khắc Bùi Ngọc Nhi say ngủ. Khi đó nhìn nàng thật nhu hòa, làm cho người khác yêu thương, để cho Vu Lạc Vũ không khỏi nẩy lên ý niệm được chở che chăm sóc. Không giống như Ngọc Nhi ngày thường, giương nanh múa vuốt, trên người đầy gai nhọn...
Nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng của Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ ngưng mắt nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn đến nhập thần. Mấy ngày không ăn uống làm cho sắc mặt Ngọc Nhi trở nên nhợt nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo hoàn mĩ của nàng, đó là một nét đẹp khác, nét đẹp thật yếu ớt mong manh.
"Thật là một mỹ nhân bại hoại." Vu Lạc Vũ khẽ vuốt ve gương mặt Bùi Ngọc Nhi, lẩm bẩm, cái cảm giác mềm mại đó làm cho trực giác nàng thấy thật thoải mái.
Vu Lạc Vũ nhẹ tay khẽ vuốt ve, động tác cực kỳ cẩn thận, nhưng Bùi Ngọc Nhi ngủ không sâu, cho nên nàng liền bị đánh thức. Chậm rãi mở mắt, cử động có chút suy yếu, nhưng khi nhận thấy người trước mắt là ai nàng liền mở to hai mắt, ánh nhìn lóe lên một tia căm phẫn.
Tuy chỉ chợt lóe qua nhưng Vu Lạc Vũ cũng kịp thời thu hết vào trong mắt, nàng không nói gì, chỉ trực tiếp mở miệng.
"Cũng đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa chịu ăn cơm?"
Bùi Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng.
"Nếu là ngươi, ngươi còn có tâm trạng ăn cơm sao?"
"Không phải ngươi đã nói với cô vương, tự tìm chết là hành động vô cùng ngu ngốc sao?"
Bùi Ngọc Nhi không nhịn được kéo chăn bông lên, đem thân thể mình khỏa sâu giấu kín bên dưới, sau mới nói.
"Ta không phải muốn tìm chết, nhưng thật sự ăn không vào."
"Tại sao lại ăn không vào?" Vu Lạc Vũ vẫn không từ bỏ, hôm nay nàng đến Dạ Yêu điện nhất định phải đoạn đi ý niệm tuyệt thực của Bùi Ngọc Nhi.
"Thân thể đau, có được không? Ta không ăn cơm cũng làm phiền ngươi sao?" Bùi Ngọc Nhi cao giọng nói, mình biến thành như vậy là lỗi của ai, nàng ta dựa vào cái gì còn ở đây truy vấn xét hỏi.
Vu Lạc Vũ cau mày.
"Tại sao ngươi không thể học được cách ngoan ngoãn nghe lời cô vương? Trên đời này chưa từng có người nào làm cho cô vương đối đãi như vậy. Vì sao rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?"
"Nếu cái giá là vậy, ta thà không cần ngươi đối đãi như vậy với ta."
Vu Lạc Vũ hít sâu một hơi, tận lực khống chế tâm tình. Nữ tử trước mắt lúc này thật sự yếu ớt nhu nhược, chỉ sợ vừa chạm đến liền vỡ tan ra, cũng không thể chịu đựng được thêm đau đớn. Chợt nhớ lại dáng vẻ thịnh khí lăng nhân của nàng khi trước, ngắn ngủi có mười mấy ngày mà tựa hồ như đã trải qua một đời...
Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi một cái, sau đó dịu dàng hỏi.
"Vậy như thế nào ngươi mới chịu ăn cơm?"
"Ta đã nói không muốn ăn." Bùi Ngọc Nhi cắn môi cự tuyệt, đến hôm nay nàng cũng không phải chưa học được cách quan sát nét mặt, nàng biết nếu còn chọc giận Lạc Đế, nàng sẽ chịu không nổi hậu quả này. Nhưng thật sự thân thể nàng rất đau, toàn thân đều đau đớn, một chút cũng không có khẩu vị.
Chân mày Vu Lạc Vũ nhíu chặt lại, Bùi Ngọc Nhi nàng thật là không biết điều.
"Cô vương nói lại một lần nữa, chỉ cần ngươi chịu ăn, điều gì cô vương cũng sẽ đáp ứng."
"Xuất cung!" Vu Lạc Vũ chưa dứt lời Bùi Ngọc Nhi không nghĩ ngợi gì liền lập tức nói ra, nhanh đến nỗi làm người ta muốn cứng lưỡi.
"Chuyện đó ngươi cũng đừng mơ!"
"Vậy là xuất cung một chút cũng được mà." Bùi Ngọc Nhi tự động lui một bước, nàng quyết định sẽ từ từ đánh tan phòng tuyến của Vu Lạc Vũ, kiên nhẫn đợi thời cơ.
"Chỉ là xuất cung vui chơi một chút?" Vu Lạc Vũ có chút không tin, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bùi Ngọc Nhi như muốn nhìn thấu cái đầu nhỏ của nàng đang toan tính điều gì.
Bùi Ngọc Nhi cười cười, có chút bất đắc dĩ.
"Ta muốn trốn cũng trốn không thoát, không có võ công ta bất quá cũng chỉ là một tiểu nữ hài bình thường, binh lính của ngươi tùy tiện một người cũng đã có thể chế phục được ta."
Vu Lạc Vũ im lặng, nàng nói cũng không sai, suy nghĩ một lúc liền trả lời.
"Chờ thân thể ngươi phục hồi lại một chút, cô vương sẽ mang ngươi xuất cung chơi một ngày, nhưng trước mắt ngươi phải ngoan ngoãn dùng bữa, tốt nhất đừng có suy nghĩ đến việc giở trò gì."
"Ta sẽ không như vậy nữa." Bùi Ngọc Nhi lắc đầu một cái, rất nghiêm túc đáp ứng.
Vu Lạc Vũ gật đầu, trong thoáng chốc cũng không người nào nói chuyện nữa, không khí có phần lung túng. Vu Lạc Vũ cầm chén trà trong tay uống một hớp, trong lòng có chút khó hiểu, lần này gặp lại thái độ của nàng ấy như vậy là tốt hay xấu đây? Tính tình nàng ấy như vậy, chẳng phải sẽ cùng mình tranh cãi đại náo một phen sao? Bây giờ lại như vậy khiến Vu Lạc Vũ mơ hồ cảm thấy có chút bất an, không biết trong lòng Ngọc Nhi là đang suy tính điều gì?
"Khụ khụ..." Vu Lạc Vũ ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Bùi Ngọc Nhi hỏi.
"Ngươi không có gì muốn nói sao?"
Bùi Ngọc Nhi nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Không có."
"Ừ." Vu Lạc Vũ đáp một tiếng, suy nghĩ hồi lâu cũng không từ bỏ được ý định, lại hỏi "Chuyện kia... với tính tình của ngươi vì sao lại dùng thái độ này cư xử với cô vương?"
"Vậy ta phải làm sao? Giết ngươi ư? ta có thể không?"
Bùi Ngọc Nhi hỏi liền ba câu, Vu Lạc Vũ ngắc ngứ không trả lời được tiếng nào. Bùi Ngọc Nhi nói không sai, chuyện kia xảy ra, nàng sợ là hận không thể đem mình ra thiên đao vạn quả, nhưng nàng không có năng lực đó, cũng không có tư cách làm chuyện đó. Cho nên suy cho cùng, nàng có khóc lóc đại náo cũng không ý nghĩa gì, chi bằng bình tĩnh tiếp nhận sự việc là tốt.
Vu Lạc Vũ cười một tiếng:
"Nghỉ ngơi thật tốt, nhớ đừng quên ngươi đã đáp ứng cô vương việc gì, hằng ngày sẽ có người bẩm báo tình hình lên cô vương." Sau khi nói xong, Vu Lạc Vũ xoay người rời đi, hôm nay coi như đã đạt thành mục đích tới đây, nàng vẫn còn rất nhiều chính sự cần giải quyết.
Vu Lạc Vũ đi rồi để lại Bùi Ngọc Nhi một mình trong nội điện, nàng nằm trên giường nhìn lên trần nhà miên man suy nghĩ. Tựa hồ sau khi trải qua sự việc kia, Bùi Ngọc Nhi đã hiểu ra được rất nhiều, tâm trí như được già dặn đi vài tuổi. Chợt hồi tưởng về ngày trước, Bùi Ngọc Nhi bất giác bật cười, thì ra mình vẫn dối gạt bản thân, tưởng mình là thật sự kiên cường không sợ một ai, thì ra cũng chỉ yếu đuối để người ta hành hạ.
Một chút chuyện nếu ngươi không để ý đến, không suy nghĩ đến, thì nó sẽ không tồn tại. Chuyện ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, cũng đã đều xảy ra. Bồi hồi tự an ủi bản thân, không thể buồn. Đúng! Bùi Ngọc Nhi gật đầu một cái tự nói với mình, chính mình không được buồn, phải cố quên đi, không thể vì chuyện này mà tìm chết được, mình nhất định sẽ không hèn yếu như vậy.
Nhưng sự đời không phải lúc nào cũng chỉ có trắng và đen, không ai có thể phủ nhận sự tồn tại của màu xám tro trêu người. Chuyện đã xảy ra, Bùi Ngọc Nhi không thể phản kháng, cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó, đây mới chính là điều đáng buồn nhất trên đời.
***
Từ sau lần Vu Lạc Vũ tìm đến Dạ Yêu điện, Bùi Ngọc Nhi đã dần dần hồi tỉnh lại, mỗi ngày đúng bữa đều dùng cơm, rồi cùng bọn cung nữ trò chuyện hoặc dạo chơi trong nội viện. Nỗi đau đớn của cơ thể cùng cảm giác bản thân mình không còn trong sạch, Bùi Ngọc Nhi đều lựa chọn coi như không có, nhưng việc này thật sự rất khó khăn, đêm khuya thanh tĩnh nỗi đau lại tràn về khiến nàng nghẹn ngào đến không thở được. Nhớ lại khi đó thật đáng sợ, đuổi không đi, tránh không được, nó như một cơn ác mộng hằng đêm quay trở lại giày vò tra tấn nàng. Nhưng nàng là một nữ tử kiên cường, cam chịu trầm luân nhất định không phải là Bùi Ngọc Nhi, trong lòng nàng trước sau vẫn là tính toán làm sao để có thể chạy trốn. Bất quá lần này nàng sẽ suy tính thấu đáo hơn, người hiểu được ẩn nhẫn chính là người đáng sợ nhất.
Thân thể Bùi Ngọc Nhi khôi phục rất nhanh, ngự y đến kiểm tra đều khen nàng thể chất thật tốt. Tiểu cung nữ ở bên cạnh hầu hạ nghe vậy hai mắt cười híp cả lại, Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy nàng dáng vẻ thật khả ái đáng yêu, chính là tương đồng giống mình, là một tiểu nữ đơn thuần trong sáng, nhỏ như vậy đã bị trói buộc ở chốn thâm cung. Dù chỉ quen biết ngắn ngủi mấy ngày thôi nhưng mình cùng nàng đã thấy vô cùng gần gũi.
Tiểu cung nữ kia tên Hoàng Oanh, cái tên thật dễ nghe, Bùi Ngọc Nhi cảm thấy danh tự này cùng nàng đặc biệt tương xứng. Tiểu cung nữ kia mười lăm tuổi, trên mặt luôn tràn đầy mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đơn thuần, không biết đến lòng người hiểm ác. Nhưng đồng thời Bùi Ngọc Nhi cũng vì nàng mà tiếc nuối, tên gọi là Hoàng Oanh nhưng từ nhỏ đã bị khóa chặt trong lồng, đến khi nào nàng mới có thể được như tên gọi của mình, vô ưu vô lo tự do tung cánh bay khắp nơi đây?
Hoàng Oanh về sau này mới được điều đến Dạ Yêu điện, nghe nàng nói là Lạc Đế sai Niệm Tuyết đặc biệt vì mình mà đi tìm cung nữ, tìm một cung nữ hoạt bát đơn thuần đến phụng bồi mình nói chuyện phiếm tán sầu, nàng sợ cung nữ sống lâu ở thâm cung tâm cơ quá nặng, nói chuyện a dua nịnh nọt làm mình khó chịu. Bùi Ngọc Nhi nghe xong cảm thấy buồn cười, Lạc Đế mấy ngày nay đối xử với mình không điểm nào thiếu sót, mỹ thực cùng nhiệt náo đều nhất nhất đem đến Dạ Yêu điện, chỉ sợ mình buồn bực không vui. Cuối cùng lại còn cố ý chọn ra cung nữ vô tâm nhãn đến phụng bồi bên cạnh mình, nhưng nói cho cùng người tư tâm nhất chẳng phải chính là Lạc Đế nàng ta sao?
***
Tuy trời đã lập đông, nhưng ngày hôm nay ánh dương soi rạng, thời tiết như vậy tương đối hiếm có, Bùi Ngọc Nhi ngồi trong nội viên phơi mình dưới nắng trời, ăn trái cây Vu Lạc Vũ đưa tới cùng Hoàng Oanh nói chuyện. Nàng càng ngày càng thích tiểu cô nương này, ý nghĩ đơn thuần đáng yêu, dáng dấp cũng vô cùng khả ái, thật là khiến người ta vô cùng yêu thích.
"Ngươi mấy tuổi thì tiến cung?" Bùi Ngọc Nhi kéo tay Hoàng Oanh cùng nhau ngồi xuống, sau đó đem trái cây đẩy tới trước mặt để cho nàng ấy cùng ăn, nàng không xem Hoàng Oanh là cung nữ, nàng thích xem Hoàng Oanh là tiểu muội muội của mình hơn.
Hoàng Oanh cũng không cự tuyệt, vui vẻ vừa ăn vừa cười, nàng hàm hồ trả lời:
"Cũng không rõ, chắc là khoảng tám tuổi gì đó."
Cũng bảy năm rồi, a, thật nhìn không ra Tiểu Hoàng Oanh lại chính là một "lão" cung nữ, "Vì sao ngươi lại vào cung?"
"Mẹ ta không có tiền, không nuôi được ta, liền đem ta bán vào cung." Tiểu cô nương ăn rất vui vẻ, lúc nói đến chuyện này một chút phản ứng cũng không có, tựa hồ chuyện này căn bản không phải là chuyện của mình.
"Vậy trong cung thật sự tốt lắm sao?". Hỏi xong, Bùi Ngọc Nhi mới phát hiện mình thật ngu ngốc, hoàng cung là nơi nào, chính là nơi thích hợp cho những người có tâm cơ sinh tồn.
Hoàng Oanh lắc đầu một cái, cái miệng nhỏ nhắn đang cắn chợt ngừng lại.
"Hoàng Oanh ngày ngày đều bị người ta khi dễ, sau có một lão cung nữ đem ta lưu lại bên người nàng, mỗi ngày giúp nàng làm việc vặt, cuộc sống trôi qua cũng vui vẻ."
"Ngươi có muốn xuất cung không?"
Câu hỏi của Bùi Ngọc Nhi đưa ra giống như một thiên đại nan đề, Hoàng Oanh suy nghĩ thật lâu mới hồi đáp.
"Ở trong cung thật ra cũng tốt, mỗi tháng được phát ngân lượng, có thể nhờ công công đưa ra ngoài cho mẹ". Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở rộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Bùi Ngọc Nhi nghe thấy trong lòng chợt nổi lên một trận đau xót, tiểu cô nương kia mới mười lăm tuổi mà thôi, hồi tưởng lại lúc mình mười lăm tuổi, chính là đang vô câu vô thúc nơi núi rừng, nào có phải nghĩ đến việc nuôi sống một ai?
Có phải nên tìm một cơ hội để thả Hoàng Oanh không? Để nàng được tự do bay đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT