Khi ngự y đến nơi, Vu Lạc Vũ đã giúp Bùi Ngọc Nhi thu thập xong y phục trên người. Từ nãy đến giờ Vu Lạc Vũ cũng không dám nhìn thẳng vào thân thể Ngọc Nhi, không dám tin tất cả những vết tích kia đều là do nàng gây ra. Đôi lần không tự chủ được liếc mắt nhìn lên, trong lòng Vu Lạc Vũ lại dâng tràn một cảm giác vô cùng khó chịu. Đối với nữ tử mà nói, trinh tiết cũng trọng yếu như là sinh mạng, mình đối đãi với nàng như vậy chẳng phải còn tệ hơn chính tay xử tử nàng sao? Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy bất an, không biết sau khi tỉnh lại Bùi Ngọc Nhi sẽ phản ứng như thế nào? Ai, loại cảm giác này thật là kỳ quái, nàng sống trên đời hai mươi năm nay, số lần nếm qua tư vị này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc ngự y chẩn trị cho Bùi Ngọc Nhi cũng là lúc Vu Lạc Vũ phải lâm triều, nàng ngồi lên long liễn đến Hoàng Triều điện, sau khi bãi triều sẽ lại trở về Vĩnh Cát điện. Ba năm tại vị chưa từng thấy qua Vu Lạc Vũ như thế này, nàng ngẩn người ngồi trên long ỷ như kẻ mất hồn, tấu chương không đọc nổi một chữ, mà bọn đại thần đứng bên dưới kịch liệt luận đàm trước sau nàng cũng không nghe. Thật là phiền phức! Vu Lạc Vũ trong lòng đầy phiền muộn hô to một tiếng, bãi triều! Sắc mặt nàng lộ rõ vẻ u ám, thậm chí ngay cả lần trước lăng trì năm tên đại thần cũng không thấy nét mặt Lạc Đế khó coi như vậy, bọn đại thần thấy vậy liền lập tức im lặng, quỳ an rồi vội vã lui ra.
Vu Lạc Vũ bãi triều xong liền chạy như bay về Vĩnh Cát điện, vào đến nơi thì trên long tháp đã không còn thấy bóng người. Vu Lạc Vũ vội vã hỏi Niệm Tuyết.
"Người đâu? Ngọc Nhi đâu rồi?"
"Hồi bệ hạ, tiểu chủ đã được đưa về Dạ Yêu điện."
Nghe Niệm Tuyết nói vậy Vu Lạc Vũ mới thấy yên tâm, gật đầu hỏi.
"Ngự y nói thế nào?"
Niệm Tuyết có chút chần chừ, nàng không biết nên trả lời thế nào với Vu Lạc Vũ, ấp úng nửa ngày cũng không nói được thành câu. Thấy Niệm Tuyết như vậy, Vu Lạc Vũ càng khẩn trương, chẳng lẽ mình đã dùng sức quá nhiều sao, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng kéo áo Niệm Tuyết cuống quít hỏi.
"Ngươi làm sao vậy, thật ra là đã có chuyện gì?". Nàng bây giờ cũng không biết phải nghĩ sao, lúc làm những chuyện đó với Bùi Ngọc Nhi đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, nàng căn bản cũng không nhớ được mình đã dùng lực đạo mạnh đến đâu, đã làm tổn thương Bùi Ngọc Nhi đến mức nào?
"Ngự y nói, tiểu chủ bị thương ở nơi đó, cần điều dưỡng, nhưng thân thể thì không có gì đáng ngại". Ấp úng cả nửa ngày Niệm Tuyết cũng chỉ dùng được hai chữ "nơi đó" để nói tránh đi, hy vọng bệ hạ nghe có thể hiểu được.
Vu Lạc Vũ nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói.
"Được rồi. Vậy ngươi đi phân phó ngự trù đem đến vài thứ thật tốt cho Ngọc Nhi ăn."
"Vâng, bệ hạ." Niệm Tuyết lĩnh mệnh, vạn phúc quỳ an rồi lui xuống.
Vu Lạc Vũ đi tới đi lui trong nội điện suy nghĩ, có nên đi gặp Ngọc Nhi không? Nàng là rất muốn đi, nhưng rồi lại có chút sợ. Từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên có chuyện khiến Lạc Vũ phải e ngại như vậy, nàng không dám nhìn bộ dáng khi Bùi Ngọc Nhi tỉnh lại sẽ thế nào, sẽ bất chấp tất cả lao đến giết mình ư... Vu Lạc Vũ thở dài, cuối cùng vẫn là quyết định không đi. Để qua một thời gian rồi hãy tính, cho nàng một chút thời gian, cũng là cho mình một chút thời gian vậy.
Vu Lạc Vũ trở về thư phòng, nàng còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Kỳ khoa cử càng lúc càng tới gần, nàng vô cùng coi trọng khoa cử lần này nên quyết định sẽ tự mình ra đề mục, nếu có thời gian cũng sẽ tự mình chấm qua một ít bài thi. Như vậy không chỉ có thể lựa chọn ra một ít nhân tài, mà còn là để nhắc nhở bọn đại thần, Vu vương rất coi trọng kỳ khoa cử lần này, các ngươi chớ có leo lên lưng cọp mà đùa giỡn.
***
Vu Lạc Vũ ngồi lỳ trong thư phòng phê duyệt tấu chương, cho dù đầu óc có mụ mị đi nữa nàng cũng cố giữ mình bận rộn. Thời khắc màn đêm phủ xuống, những chuyện xảy ra lúc sáng sớm giống như một cơn ác mộng, từng chút từng chút hiện lên không buông tha cho nàng, rõ ràng như đang xảy ra trước mắt. Thanh âm cùng dáng vẻ phản kháng của Bùi Ngọc Nhi, bộ dáng nhu nhược bất lực bị nàng áp dưới thân, còn có cả nét mặt chịu đựng cùng tiếng nấc vào phút cuối khi đó... tất cả như cứa nát trái tim nàng. Vu Lạc Vũ thậm chí cũng có thể thấy được vẻ mặt của mình khi đó đến thế nào là dữ tợn, thật kinh khủng!
Không thể giải thích được, ngay cả Vu Lạc Vũ cũng không thể lý giải được lúc đó nàng tại sao lại làm như vậy, rốt cuộc trong đầu đã suy nghĩ cái gì? Nàng đã làm gì, đem một nữ tử đặt trên giường đoạt đi sự trong sạch sao? Thật buồn cười, chính mình cũng là một nữ tử. Nàng thậm chí cũng không biết mình làm những chuyện kia với Bùi Ngọc Nhi coi như là cái gì? Hết thảy đều giống như một loại bản năng dã thú, trong một phút không khống chế được muốn làm gì thì làm, kết quả lại gây ra sai lầm to lớn. Nàng cười khổ một cái, Vu Lạc Vũ à, rốt cuộc thì ngươi đã gây ra chuyện gì?
Bên ngoài thư phòng, Niệm Tuyết đứng nghĩ đến đầu óc rối tinh lên, nàng tuy không biết rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được. Niệm Tuyết không để tâm đến chuyện đó, trong hoàng thất chuyện này cũng không phải là lạ, chốn thâm cung đại viện vốn quy củ phồn đa, người có chút quyền quý nuôi bên mình một hai cấm luyến* âu cũng không phải chuyện kỳ quái.
Điều khiến cho Niệm Tuyết suy nghĩ nhiều nhất chính là phản ứng của Vu Lạc Vũ, bệ hạ khi đó hoảng hốt lo âu, rõ ràng cũng không cố ý gây ra chuyện kia với Ngọc Nhi tiểu chủ. Nhưng như vậy thì sao? Người chính là Vu Vương, suy cho cùng chuyện như vậy cũng chỉ nhỏ như hạt đậu, bất quá cấp cho nàng một ít hoàng kim rồi đuổi đi là xong.
Nhưng cả ngày bệ hạ lại hôm nay luôn thất thần, xem ra tiểu chủ ở trong lòng người chính là có ít nhiều cân lượng. Ai, cho dù là như vậy đi nữa, người cũng không thể vì nàng ấy mà bỏ ăn cả ngày như vậy, người là Vu vương, nếu tổn thương đến long thể thì biết phải làm sao?
Niệm Tuyết vì chuyện này mà trong lòng lo lắng không yên, vội vã đi đến ngự trù phòng làm việc Vu Lạc Vũ sai bảo rồi lại nhanh chóng trở về bên nàng.
Đúng lúc đó cung nữ của Dạ Yêu điện cũng được viên công công dẫn vào.
"Thế nào?" Niệm Tuyết tiến lên hỏi thăm.
"Ngọc Nhi tiểu chủ đã tỉnh, nhưng... ". Nét mặt cung nữ lộ vẻ khó khăn.
"Nhưng thế nào?"
"... Nàng không chịu ăn cơm."
Niệm Tuyết đứng ngẩn người suy nghĩ, chuyện như vậy nhất định phải nói cho bệ hạ, nếu không lỡ như tiểu chủ xảy ra chuyện gì, mình và cung nữ ở Dạ Yêu điện cũng đừng mong sống nữa. Dẫn cung nữ đi đến trước thư phòng, Niệm Tuyết nhẹ nhàng gõ lên cửa, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy bệ hạ nói gì, Niệm Tuyết lại gõ thêm mấy tiếng.
Cung nữ kia nhìn Niệm Tuyết như muốn hỏi, phải làm sao bây giờ? Niệm Tuyết cũng nhìn nàng, suy nghĩ một chút, sau đó liền nhẹ nhàng đẩy hé cửa thư phòng ra, nhìn thấy bệ hạ đang cúi đầu đọc tấu chương nàng mới thở phào, sợ là vừa rồi bệ hạ đọc tấu chương quá nhập tâm không nghe thấy tiếng kêu cửa.
"Bệ hạ. " Niệm Tuyết đứng ở sau cửa nhẹ nhàng gọi. Vu Lạc Vũ vẫn không nghe thấy tiếng kêu, tiếp tục cúi mặt xem tấu chương, đầu cũng không ngước lên một chút. Niệm Tuyết lúc này cảm thấy thật khó xử, bệ hạ đọc tấu chương chăm chú đến tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy, rút cuộc người đã bị làm sao? Không còn biện pháp nào, Niệm Tuyết đành rón rén bước đến bên cạnh Vu Lạc Vũ, thấp giọng gọi "Bệ hạ."
Vu Lạc Vụ đang tập trung bị tiếng gọi làm cho giật thót một cái thật lợi hại, khi nhìn thấy rõ là Niệm Tuyết rồi mới từ từ cất tiếng hỏi.
"Sao vậy?"
"Tiểu chủ đã tỉnh lại."
"Tỉnh rồi ư? Nàng bây giờ thế nào?" Giọng nói Vu Lạc Vũ không giấu nổi sự nôn nóng, thanh âm bất giác nâng cao một bậc.
Niệm Tuyết lắc đầu một cái, sau đó nói.
"Tiểu chủ không chịu ăn cơm."
Vu Lạc Vũ nghe được lời này, bất tri bất giác trái tim lại nhảy đến cổ họng. Nàng đã đoán trước Bùi Ngọc Nhi sẽ có phản ứng tiêu cực, cũng đoán trước được Bùi Ngọc Nhi sẽ tuyệt thực như thế này, nhưng đến khi biết được những dự đoán kia đều trở thành sự thật, trái tim nàng không chịu đựng nổi khẽ run lên.
Dù trong lòng ngập tràn phiền muộn nhưng nơi này còn có hạ nhân, không thể thất thố, Vu Lạc Vũ định thần lại rồi nói.
"Chờ nàng ta đói bụng tự nhiên sẽ muốn ăn". Nhưng suy nghĩ một lát thấy vẫn còn chút không ổn, nàng lại hỏi cung nữ vẫn quỳ nãy giờ.
"Thân thể Ngọc Nhi bây giờ ra sao?"
Nghe Vu Lạc Vũ hỏi, cung nữ kia có chút khiếp đảm, nàng quỳ trên mặt đất giọng nói rất nhỏ nói.
"Hồi bệ hạ, thân thể Ngọc Nhi tiểu chủ có chút suy kiệt, nàng đã hai ngày chưa ăn..."
"Cái gì?" Vu Lạc Vũ đập tay lên bàn.
"Hai ngày chưa ăn, tại sao hai ngày vẫn chưa ăn?"
Cung nữ kia bị tiếng đập bàn làm cho hoảng sợ, tóc gáy dựng đứng cả lên, tay chân run lập cập nói.
"Hôm qua sau khi Ngọc Nhi tiểu chủ học lễ nghi, nô tỳ đã đem ngọ thiện đưa đến chuẩn bị cho nàng dùng bữa, nhưng sau đó bệ hạ xuống thánh chỉ cấm Ngọc Nhi tiểu chủ ba ngày không được ăn cơm, cho nên...."
Nghe cung nữ nói Vu Lạc Vũ mới nhớ ra, hôm qua đúng là mình có hạ thánh chỉ ba ngày không cho Bùi Ngọc Nhi ăn cơm. Đúng là tạo nghiệt mà! Vu Lạc Vũ chân mày nhíu chặt lại, Bùi Ngọc Nhi thật sự muốn chết sao? Đến mức này rồi còn tuyệt thực, có phải là rất ngu ngốc không? Bất kể thế nào Vu Lạc Vũ cũng không để cho Bùi Ngọc Nhi tiếp tục như vậy, tích cách nàng quả thực có thể tuyệt thực đến chết, điều này Vu Lạc Vũ có chút kham không nổi. Nàng thật sự không muốn để Bùi Ngọc Nhi xảy ra thêm chuyện gì.
Vu Lạc Vũ ngồi xuống, uống một ngụm trà sau mới phân phó.
"Niệm Tuyết, ngươi mấy ngày nay đi hầu hạ Ngọc Nhi tiểu chủ, cho dù có phải đổ vào cũng phải ép nàng ăn bằng được cho cô vương."
"Vâng, bệ hạ." Niệm Tuyết lĩnh chỉ.
Sau khi Niệm Tuyết đi rồi, Vu Lạc Vũ nhìn lên một bàn ngập tràn tấu chương lại thấy hoa mắt chóng mặt, tại sao phê duyệt suốt cả một chiều mà mới chỉ có ba bản tấu? Vu Lạc Vũ trong lòng cười khổ, ngày hôm nay đúng là trôi qua vô cùng kỳ lạ, đoán chừng cả đời mình cũng sẽ không có ngày nào lạ lùng như vậy.
Nhưng Vu Lạc Vũ thủy chung cũng nghĩ không ra, mình lúc đó làm những chuyện kia với nàng có phải là vì muốn ngăn nàng chạy trốn hay là câu nói kia của nàng ấy.
"Thật ra thì lúc ấy, trong lòng mình cũng là muốn làm như vậy nhỉ." Vu Lạc Vũ tự lẩm bẩm, nàng có thể cảm giác được lúc ấy trong lòng mình chính là muốn làm như vậy, đem Bùi Ngọc Nhi đặt ở dưới thân, làm cho nàng trở thành nữ nhân của riêng mình, vĩnh viễn không còn ý niệm chạy trốn. Là bởi vì mình muốn, cho nên mới làm như vậy... nhưng vì sao lại muốn như vậy đây, mình rõ ràng cũng là nữ tử mà!
Aaa!!! Vu Lạc Vũ phiền não nắm chặt tay lại đấm đấm lên trán của mình, nàng sắp bị phiền đến chết rồi! Làm cũng đã làm rồi, bây giờ còn ân hận gì kia chứ, là do mình nghĩ gì làm đó mà! Nhưng thế thì sao? Mình là Vu vương, muốn thân thể của nữ nhân thì có gì to tát đâu, cũng không phải lấy đi sự trong sạch của nàng rồi đem nàng ra giết, vậy thì phiền não cái gì? Bất quá sau này đối với nàng thật tốt là được...
Ừ, vậy thì vậy đi. Suy nghĩ thông suốt rồi Vu Lạc Vũ mới bắt đầu cảm thấy mình đang đói bụng muốn chết, chợt nhớ ra cả ngày cũng chưa ăn gì, thật đáng giận! Vu Lạc Vũ thấp giọng mắng, ngày hôm nay điều gì cũng thật kỳ lạ.
Vu Lạc Vũ phân phó công công chuẩn bị ngự thiện, nàng quyết định sẽ không nghĩ đến việc này nữa, thuyền đến đầu cầu sẽ tự cập bến. Khi chuyện này trôi qua rồi, chỉ cần Bùi Ngọc Nhi không chết, chỉ cần nàng không chạy trốn nữa là tốt rồi...
~oOo~
*Cấm luyến: thịt cấm. Truyện đời Tấn Nguyên đế, ý nói thịt ấy chỉ để vua ăn, không ai được ăn vậy. Sau vua Hiếu Vũ kén rể cho Tấn Lăng công chúa, để ý đến Tạ Côn. Chưa bao lâu, Viên Tùng cũng muốn gả con gái cho Tạ Côn, nên Viên Tuân mới bảo Viên Tùng rằng: Anh đừng có mò vào miếng thịt cấm ấy. Vì thế nên sự vật gì đáng quý gọi là cấm luyến và gọi rể là cấm luyến khách đều vì cớ đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT