Từ ngày thảo luận phương án chuyện Lý Bân theo đuổi bác sĩ Trần, mọi người nhất trí cho rằng trước tiên dùng biện pháp bóng gió để bác sĩ Trần nhận ra tâm ý Lý Bân, mọi người đều thấy bác sĩ Trần là người tính tình lạnh lùng, vì thế phải dần dần mưa dầm thấm lâu, không thể hành sự lỗ mãng.
Ngày thứ hai Lý Bân thừa dịp ăn cơm trưa trước tiên đi tiệm bán hoa cùng nhân viên cửa hàng nói sơ lược tình huống của mình, rồi bảo nhân viên cửa hàng chuẩn bị cho hắn 13 đóa uất kim hương
(hoa tulip), 13 đại biểu rằng ta thầm mến người, uất kim hương nghĩa là biểu lộ tình yêu. Nhân viên cửa hàng kiến nghị hắn nếu như muốn chân thành nên tự tay viết bưu thiếp, Lý Bân suy tư cảm thấy cũng đúng, sau đó nói với nhân viên cửa hàng giờ ngọ thì mang đến.
Sau khi về lại cục, ngay cả cơm hắn cũng không ăn, trước tiên là lấy bưu thiếp ra tập viết, nhưng càng nhìn chữ của mình hắn thấy càng xấu, ai mà nhìn thấy chữ này chắc là không còn độ thiện cảm. Tử Hiên buổi trưa xử lý vụ án xong thì trực tiếp gọi thức ăn bên ngoài vào phòng làm việc của mình ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Bân ngoài kia đang vùi đầu làm cái gì đó, cô đi ra ngoài hỏi: "Không đi ăn cơm với mọi người sao, ở đây làm gì?"
"Madam, tôi dự định biểu đạt tâm ý với bác sĩ Trần, nhân viên cửa hàng hoa nói tự tay mình viết bưu thiếp sẽ có thành ý hơn, nhưng mà chử viết của tôi cũng quá ư là rồng bay phượng múa đi, không cách nào dám viết"
"Hóa ra là vậy. Vậy anh cứ luyện từ từ đi, tôi tiếp tục ăn trưa đây"
"Madam chờ chút, tôi đột nhiên có một ý tưởng, ở đây cô là người viết chữ đẹp nhất, nét bút lại mạnh mẽ nhìn không phân giới tính, hay là cô viết giúp tôi có được không?" Lý Bân bộ mặt ân cần nhìn nàng.
"Không được, vạn nhất người khác nhìn ra không phải chữ của anh, vậy sẽ có nhiều lúng túng"
"Hiện tại bình thường cũng đâu có mấy khi viết chữ, làm sao sẽ thấy, madam, hạnh phúc của tôi giao lại trên tay của cô rồi ~ "
Tử Hiên thực sự không chịu được dáng dấp giả bộ đáng thương của hắn, cố hết sức cầm lấy bưu thiếp trong tay của Lý Bân.
"Madam, tôi biết cô tốt nhất, đúng rồi, hay là viết truyền kỳ vương phi, tôi cảm thấy tác phẩm đó chính là tâm tình của tôi, còn có không cần viết quá đẹp, để tránh khỏi bại lộ a, cảm ơn Madam trước "
Tử Hiên không nói gì đi vào văn phòng, tĩnh tọa cân nhắc một hồi, cầm lấy bút máy trên giấy viết: "Cho phép tôi dùng những lời khuôn sáo để bày tỏ tâm ý của tôi —— chỉ bởi vì trong đám người chỉ cần nhìn qua dung mạo của cô một lần lại không thể quên. Ngẫu nhiên trong cơn mơ mỗi ngày đều lập lại, từ đó tôi bắt đầu một mình tưởng niệm. Duyên phận đã cho chúng ta gặp gỡ, tôi sẽ vẫn ở bên cạnh chờ cô cho tôi một lần cơ hội, tôi chưa từng rời đi, hi vọng cô có thể cho tôi bước vào thế giới. Hi vọng trong chuyến hành trình của cuộc đời có cô dắt tay cùng đi với nhau, nguyện đến già không xa cách"
"Lý Bân, anh xem được chưa, tôi thực sự không nghĩ ra, nếu được anh ký tên đi"
"Madam, có thể có thể, liền như thế đi, nhất định sẽ mời cô ăn cơm a."
***
"Bác sĩ Trần, hoa của cô". Từ hộ lý tươi cười ôm một bó hoa đi vào, nàng nhận hoa cho bác sĩ Trần cũng không có gì lạ kì, thường ngày bác sĩ Trần có bao nhiêu người đeo đuổi nha.
"Đặt lên bàn đi". Vũ Hàm cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Bác sĩ Trần, lần này có chút đặc biệt nha, là uất kim hương chứ không phải hoa hồng nha". Từ hộ lý nhiều chuyện đứng bên cạnh không có vẻ gì là chịu đi.
"Vậy cô xem giúp tôi đi, tôi đang bận "
Nghe được chủ nhân của bó hoa đã nói như vậy, Từ hộ lý kích động đem hoa đặt xuống mở bưu thiếp ra xem. Thời đại này còn có người trẻ tuổi tự tay viết bưu thiếp, thật hiếm thấy, thật có lòng, nét chữ còn đặc biêt xinh đẹp, khẳng định là một chàng đẹp trai a, uây, còn là một cảnh sát, bác sĩ Trần có thể cân nhắc" .
||||| Truyện đề cử:
Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Nghe được hai chữ cảnh sát, Vũ Hàm dừng bút trong tay ngẩng đầu lên: "Cô để xuống đi, không chuyện gì cô đi ra ngoài trước đi"
Vũ Hàm nhận hoa đã là chuyện bình thường, trước đây nàng không thèm nhìn trực tiếp ném sang một bên, có khi còn mang phân chia cho các y tá khác. Nhưng hôm nay nghe được Từ hộ lý nhiều chuyện đột nhiên nàng nhớ đến điều gì đó, mặc dù vẫn giữ nguyên quan điểm nhưng chữ viết tay này lại rất đẹp, đặc biệt là nghe được hai chữ cảnh sát, nàng thật tò mò xem là ai viết. Vũ Hàm cầm bưu thiếp nhìn qua chữ ký tên, Lý Bân, trong ký ức nàng nhớ lại hôm đó ở cục cảnh sát có hai người nam, suy đoán hẳn là người nói chuyện với mình. Nàng nhíu mày cầm điện thoại di động lên bấm số.
"Này, Hà cảnh sát phải không, cô có thời gian hay không?"
Không sai, bác sĩ Trần y là truy sát Hà cảnh quan, Tử Hiên nhìn thấy điện báo tay cũng run lên một chút, lại nhớ nàng ấy gọi điện cho mình làm gì, lại không quen thân nha, cho nên dò hỏi: "Chào cô, bác sĩ Trần có chuyện gì sao?"
"Có chút việc muốn cùng cô nói, có thuận tiện không?"
"Không thể nói trong điện thoại luôn sao?"
"Trong điện thoại không nói được, hẹn ở đâu đi, tôi sẽ chọn địa điểm sau đó nhắn cho cô biết"
Nghe khẩu khí này là không cho từ chối, Tử Hiên chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng.
Đến tối, Tử Hiên hiếm thấy đúng giờ là nghỉ làm, lái xe đến địa điểm Vũ Hàm đã nhắn. Sau khi đi vào liếc mắt liền thấy nàng ở đó, ở trong đám người nàng thực sự quá sáng lạng không cách nào không làm người khác chú ý. Tử Hiên hướng về phía nàng chậm rãi đến gần, cởi áo khoác màu đen đặt trên ghế, uống một hớp nước: "Bác sĩ Trần tìm tôi có chuyện gì sao, gia quyến của người kia vẫn tìm cô tạo phiền phức à?"
"Không có, không liên quan đến chuyện kia, cô có phải có đồng nghiệp tên Lý Bân?" Vũ hàm nhìn cô hỏi.
"Ân, đúng vậy, là người hôm nọ lấy khẩu cung của cô, có làm sao không?"
"A, là hắn sao, hắn có tặng tôi bó hoa, cô giúp tôi chuyển lời cảm tạ hảo ý của hắn, tâm ý thì tôi nhận, còn những chuyện khác thì không"
"Cô còn chưa tiếp xúc người ta, làm sao biết không thích hợp chứ, đúng không, tôi không phải khen chứ vị đồng nghiệp này rất được, người cũng đặc biệt thành thật, cô nếu không thì gặp gỡ một chút cũng được". Tử Hiên cố gắng vì Lý Bân nói chuyện.
"Lẽ nào mỗi ngày có người tặng hoa tôi đều phải đi gặp gỡ hay sao, vậy tôi không cần đi làm a."
"Ai bảo cô thu hút nhiều ong bướm làm chi" Tử Hiên ở bên cạnh lầm bầm, bất quá câu này cũng không truyền tới tai Vũ Hàm.