"Bác sĩ Trần, làm phiền cô theo chúng tôi về cảnh cục lấy lời khai". Lý bân đi tới trước mặt Trần Vũ Hàm nhìn nàng nói. Trần Vũ Hàm mặt không hề cảm xúc ừ một tiếng coi như đồng ý, sau đó cởi áo blouse đặt ở văn phòng, cùng bọn họ rời bệnh viện.
Hà Tử Hiên đi phía trước, trái tim của cô đập không theo quy luật giờ đây đã trầm tĩnh hơn rất nhiều, cô nắm cổ áo khoác của mình giật giật để cho mình tỉnh táo lại. Một loạt động tác này đều rơi vào trong mắt Trần Vũ Hàm, nàng ở phía sau lẳng lặng nhìn nữ cảnh sát vừa ôm nàng đi phía trước, vóc dáng cao cao, mái tóc ngắn đen huyền vừa đúng vóc người. Liền cứ như vậy nàng vừa đi vừa nhìn thất thần, cho tới bên khi Lý Bân bên cạnh cùng nàng nói liên miên gì đó nàng một chút cũng không có nghe.
Lý Bân cảm giác như tự chuốc nhục nhã, nghĩ thầm người thầy thuốc này thật là lạnh lùng quá đi, nhưng khi hắn nhìn thấy nàng đầu tiên đã động tâm, hắn cảm thấy nàng rất hợp với hắn, âm thầm suy nghĩ muốn chiếm được trái tim của nàng.
Đến cục cảnh sát đã là 9 giờ 30 tối, việc lấy khẩu cung liền giao cho Lý Bân và Kiến Quốc. Khi khẩu cung lất xong đã gần hơn 10 giờ tối, Lý Bân ân cần nói với Trần Vũ Hàm: "Bác sĩ Trần muộn như vậy một cô gái về nhà không an toàn, tôi đưa cô về"
Hà Tử Hiên đang từ văn phòng đi ra, Trần Vũ Hàm nhìn cô một cái rồi nói: "Không cần làm phiền Lý cảnh sát, vị Madam này có xe không, có ngại đưa tôi một đoạn?"
Hà Tử Hiên đứng ở kia ngại ngùng liếc mắt nhìn Lý Bân, thấy Lý Bân nháy mắt ra dấu, thế nên cô nói: "À, cái kia... tôi còn đi sửa xe, bác sĩ Trần hay là đi cùng xe với Lý Bân đi"
"Ừ, vậy tôi cùng cô đi chung đi, có gì còn giúp đỡ lẫn nhau". Trần Vũ Hàm yên lặng đi đến bên người Hà Tử Hiên nói như thế. Tử Hiên cho cho Lý Bân một ánh mắt ám chỉ rằng "tôi không giúp được anh rồi" sau đó theo Vũ Hàm ra khỏi cảnh cục.
"Bác sĩ Trần ở nơi nào, chúng đến nhà cô trước sau đó tôi sẽ về sau"
"Tôi ở Văn Cảnh Hoa Uyển". Tiếp theo hai người cùng ngồi lên xe, dọc đường đi cũng không nói gì. Hà Tử Hiên chống cánh tay ở cửa sổ xe nhìn ra ngoài đờ đẫn, Trần Vũ Hàm thì mặt không hề cảm xúc tựa lưng vào ghế ngồi, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn cái người đang đờ ra kia.
Trần Vũ Hàm cảm thấy mình bị làm sao rồi, chính mình cảm giác như đang nhìn trộm người ta, đây không phải tác phong của mình a. Hà Tử Hiên bên cạnh kỳ thực có thể cảm giác được ánh mắt ai kia đang trực tiếp nhìn mình, thế nhưng bị vướng bởi tình cảnh lúng túng vẫn cố gắng duy trì tư thế cũ.
Khoảng chừng sau 20 phút đến nơi ở của Vũ Hàm, Vũ Hàm trước khi đi nàng nói với Tử Hiên: "Hôm nay cảm ơn cô, Madam, không ngại có thể kết giao bằng hữu hay không, lưu số điện thoại của tôi đi, tôi tên Trần Vũ Hàm."
"Tôi tên Hà Tử Hiên, dãy số là 135..." Mỹ nữ đã mở miệng, cũng không có lý do gì cự tuyệt. Liền như vậy, hai người trao đổi số điện thoại cùng danh tính.
Hà Tử Hiên về đến nhà hơn 11 giờ, cơm tối còn chưa ăn, cái bụng đều đói đến không xong rồi, nấu một tô mì, mở cái TV vừa ăn vừa xem, lúc này lại nghe chuông điện thoại reo. Cô nhìn vào điện thoái mắt thấy tên là Trần Vũ Hàm.
"Alo, có phải Hà cảnh quan không?"
"A, đúng, có chuyện gì sao "
"Tôi muốn gọi xem có đúng số hay không, sau đó hỏi cô đã về đến nhà chưa? "
Hà Tử Hiên muốn hoá đá, người này gọi điện thoại đến chỉ để xác nhận có phải số của cô hay không thôi sao, xin nhờ, cô là cảnh sát, xưa nay không lừa người.
"Ừ, Tôi vừa tới "
Tiếp theo yên lặng một hồi, chỉ nghe được tiếng hít thở. Đại khái chừng 5 giây, Hà Tử Hiên mới nói: "Cái kia... ngủ sớm một chút đi, ngày hôm nay mệt mỏi rồi"
"Ân được, Tử Hiên ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Nghe được bên kia gọi một tiếng Tử Hiên, Hà cảnh quan cảm giác tim đập muốn rớt ra ngoài rồi. Cô cúp điện thoại, hai người ở hai đầu dây đều duy trì tư thế nắm di động. Trần Vũ Hàm nhếch miệng lên, nàng cảm thấy nữ cảnh sát rất có hứng thú nha.
Mà bên kia Hà Tử Hiên cũng cảm thấy cuộc trò chuyện đơn giản vừa rồi làm sao cũng có cảm giác không đơn giản, bởi vì hồi trước khi nghe bọn Lý Bân nói ý tứ câu chúc ngủ ngon nếu mà ghép vần tách ra này nọ chính là ngỏ ý yêu. Cái gì mà, cái gì mà, Hà cảnh quan cô đây có vẻ nghĩ quá nhiều rồi, vẫn là ăn xong tô mì rồi đi ngủ đi.
Chờ Tử Hiên tắm xong đi ngủ trời đã hừng đông, làm cảnh sát nửa đêm mới được ngủ đã là chuyện thường như cơm bữa, nàng bình thường chỉ cần ịch xuống giường là thăng thiên. Nhưng hôm nay làm thế nào cũng ngủ không được, trong đầu quẩn quanh hình bóng vị bác sĩ kia, nàng lạnh lùng, nàng có dung nhan mỹ lệ thế nào đều rõ rành rạnh trong đầu khiến cô lăn qua lộn lại dằn vặt mấy bận mới có thể ngủ.
Sáng hôm sau trời vừa sáng Hà cảnh quan đã tỉnh giấc, dùng mắt kính che đi đôi mắt thâm quầng mới đến cục cảnh sát. Vừa vào cửa đã nghe Lý Bân, Kiến Quốc cùng một đám người đang bàn luận cái gì đó. Nhìn thấy Tử Hiên đi đến, Kiến Quốc đầu tiên chạy ra nói: "Madam, cùng cô nói chuyện vui nha, Lý Bân nhà chúng ta mùa xuân tới rồi"
"Hả? Là như thế nào?"
"Còn nhớ hôm qua vị nữ bác sĩ ở bệnh viện bác không, tiểu tử Lý Bân này nhất kiến chung tình, để ý người ta, chúng ta cũng nghĩ cho hắn kế hoạch làm sao để theo đuổi đây, Madam cô có nghĩ ra được chút gì không?"
Tử Hiên nghe xong sững sờ: "Mọi người hỏi tôi một người không có kinh nghiệm, còn không bằng về hỏi mami ở nhà đi. Còn có đang giờ làm việc, tiết kiệm thời gian một chút"
"Yes, Madam! Vậy lúc nghỉ ngơi sẽ nghĩ kế cho tiểu Bân sau a, thật vất vả mới tìm được người yêu, cố gắng nắm bắt a!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT