Cố Tiên Nhi có chút ngơ ngác, cúi đầu xuống lại lau lau khóe mắt, lúc này mới gật đầu nhẹ nói: "Biết, đó là đường tỷ của ta."
Tiền ma ma sững sờ, khiếp sợ không thôi: "Đường tỷ của ngươi? Vậy ngươi..."
"Ma ma có lẽ không biết, chúng ta đều vì nạn đói ở phủ Vĩnh Ninh mới chạy tới bên này. Cả nhà đường tỷ ta đã sớm bị ông bà nội ta đuổi đi, ta bị ông bà nội bán cho người môi giới, mới tới Bành phủ đấy. Ta vẫn cho là mấy người đường tỷ đã chết, dù sao lúc trước ông bà nội chỉ cho bọn họ vài củ khoai tây mà thôi, bác gái lại là một người ngốc, còn có hai đệ đệ muội muội còn nhỏ, đại bá cũng mất tích."
Tiền ma ma thật đúng là không biết lại lịch của Cố Tiên Nhi, dù sao lúc ấy bà ta chỉ tùy tiện gọi một nha đầu để xách đồ mà thôi.
Hơn nữa đường tỷ nàng ta...
Tiền ma ma nhìn căn nhà ngói gạch xanh khí phái trước mặt, có chút nhăn mày.
Cố Tiên Nhi ở một bên lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta thấy đường tỷ nên quá kinh ngạc, cũng quá kích động rồi, liền không nhịn được mà nhiều lời hai câu. Ta còn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại người Cố gia nữa nha. Không nghĩ tới đường tỷ chẳng những sống rất tốt, còn có tiền xây một căn nhà tốt như vậy, thậm chí còn quen biết Bành thiếu gia, quá có bản lĩnh rồi."
Đôi mắt Tiền ma ma hơi nheo lại, bà ta là thị tì của thiếu phu nhân, hôm nay tới đây phu nhân còn muốn để bà ta nghe ngóng một chút Cố gia là ai, thiếu gia đang êm đẹp sao lại để cho bọn hắn tặng lễ qua, từ lúc nào mà lại quen biết một gia đình nông dân như vậy?
Vấn đề là, phần lễ này còn là thiếu gia tự mình chuẩn bị đấy, lễ còn không nhẹ.
Bà ta nhìn thoáng qua Cố Tiên Nhi, híp mắt hỏi: "Vậy đường tỷ ngươi có nói qua là tại sao lại biết thiếu gia của chúng ta không."
Chạy nạn tới, vậy thì mới đến không lâu, thiếu gia sao có thể quen biết được.
Cố Tiên Nhi lại lắc đầu: "Ta hỏi, đường tỷ không chịu nói, chỉ nói ta ở Bành phủ làm việc cho tốt là được."
Tiền ma ma không nói nữa, hơi khẽ cúi đầu nhấp một hớp nước đường đỏ.
Tiểu nha đầu Cố gia này, bạc ở đâu mà hào phóng đến vậy?
Tiền ma ma ngược lại đã gặp Liễu Duy, nhưng vừa rồi bà ta cũng đã nghe ngóng, hình như không lâu trước đó Liễu thiếu gia mới đến thôn Vĩnh Phúc, hơn nữa là vì để cho một thợ săn họ Thiệu dẫn hắn lên núi đi săn, bởi vì nhà Cố tiểu nha đầu này ở nhờ lại sát bên cạnh Thiệu gia nên mới quen biết.
Hơn nữa Cố gia là nhà duy nhất trong thôn này có xe ngựa, Liễu thiếu gia mượn xe ngựa nhà nàng ta.
Cứ như vậy mà có giao tình, Cố gia tân gia đã mời hắn đến.
Tiền ma ma sống ở trong gia đình giàu có cũng lâu rồi, suy nghĩ cũng sâu xa vòng vèo hơn.
Bà ta cảm thấy, Cố nha đầu kia, rất có năng lực bò lên cành cao ah.
Cố Vân Đông có năng lực lúc này đang đứng ở trong phòng đối diện với hai tiểu gia hỏa đang lo lắng, không khỏi bật cười: "Hai đứa cảm thấy cô ta bây giờ còn có thể bắt nạt được đại tỷ sao? Đại tỷ sẽ đánh trả đấy."
Hai người Cố Vân Thư nghĩ nghĩ, ử, đại tỷ bây giờ sẽ không dễ dàng bị ức hiếp.
Vậy bọn chúng an tâm.
"Tốt rồi, có đại tỷ ở đây hai đứa không cần lo lắng, nếu thực sự lo lắng..., vậy hãy đi bảo vệ mẫu thân a." Cố Vân Đông sờ lên đầu bọn nhóc.
Hai tiểu gia hỏa nghe xong, giống như nhận được nhiệm vụ quan trọng, phi thường thận trọng gật đầu, chạy đi Tăng gia.
Phòng mới bên này vẫn không thể dùng, nấu đồ ăn chỉ có thể tạm thời đặt ở Tăng gia.
Hai người đi rồi, Cố Vân Đông lại híp mắt nhìn về phía tiền viện.
Cố Tiên Nhi này cũng không phải là người dễ từ bỏ ý đồ, cô phải đề phòng một chút.
Cố Vân Đông đang suy nghĩ, Thiệu Thanh Viễn đã đi tới.
Hắn thấy cô hồi lâu không đi ra, có chút bận tâm cho nên mới vào xem.
Lúc Cố Vân Đông nhìn thấy hắn mắt liền sáng lên: "Thiệu Thanh Viễn, giúp ta một chút."
"Ngươi nói."
"Cố Tiên Nhi kia, người vừa mới cùng ta nói chuyện, là đường muội của ta, hôm nay ngươi giúp ta nhìn chằm chằm vào nàng ta, nhìn xem nàng ta muốn làm gì?"
Thiệu Thanh Viễn không nói hai lời liền đáp ứng: "Được." Sau đó liền đi về phía tiền viện.
Nhưng mới vừa đi hai bước, lại bị Cố Vân Đông gọi lại: "Ài, đợi một tý, còn, hay thôi, cảm giác tồn tại của ngươi quá mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào nàng ta rất dễ bị phát hiện."
Thiệu Thanh Viễn lại đi trở về hai bước, nói: "Yên tâm, sẽ không bị phát hiện, ngươi phải tin tưởng ta."
Cố Vân Đông sững sờ, đối diện với ánh mắt thành khẩn của hắn liền vô thức gật đầu.
Thiệu Thanh Viễn bật cười, lúc này mới đi nha.
Cố Vân Đông yên lặng đứng tại chỗ, Thiệu Thanh Viễn lúc nãy, sao cô lại cảm thấy đẹp trai như vậy?
Cô vỗ mạnh mặt mình một cái, hoàn hồn hoàn hồn, bây giờ là lúc nào mà còn mê trai.
Cố Vân Đông cũng đi nhanh về phía tiền viện.
Người trong thôn nhao nhao chào hỏi cô, Cố Vân Đông cũng cười đáp lại, đối với những ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng làm như không thấy.
Cô vẫn đi tới trước mặt Tiền ma ma, lúc nãy kéo Cố Tiên Nhi đi nói chuyện, ngược lại chưa kịp chào hỏi bà ta.
Quà mừng của Tiền ma ma còn chưa đưa qua đâu, theo lý thuyết cô có thể trực tiếp giao cho Chu thị đang tiếp đãi khách lúc đấy, nhưng bà ta là người Bành phủ, đại diện cho chủ nhân Bành phủ, cũng là người có tiền có quyền nhất ở đây ngoại trừ Liễu Duy, tự nhận là tài trí hơn người đấy.
Tiền ma ma duỗi tay, nha hoàn liền đem từng món đồ lên bàn.
Tiền ma ma cười nói: "Đây là lễ vật mà thiếu phu nhân chúng ta đưa cho Cố gia, hi vọng Cố cô nương đừng ghét bỏ."
Mọi người có mặt đều không khỏi ngẩng đầu thăm dò, nhao nhao nhìn về phía bên này.
Một hộp trái cây, trong đó chứa đủ các loại bánh ngọt nổi tiếng trong huyện thành.
Một bộ tranh chữ, theo Tiền ma ma nói thì nó được viết bởi một nhà thư pháp nổi danh của triều đại trước.
Một khung bình phong để trang trí, bên trên thêu tám con ngựa thời đại hưng thịnh.
Còn có, vải vóc. Bành gia là thương nhân bán vải lớn nhất huyện Phượng Khai, đưa cái này là tốt nhất.
Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới Bành gia lại ra tay lớn như vậy, Bành Trọng Phi... Đây là thật bị sợ hãi a?
Những thứ khác không nói, chỉ bộ tranh chữ cùng vật trang trí kia, cũng không phải dễ dàng có được đấy.
Liễu Duy cũng sợ hãi kêu lên một cái, hắn nghĩ đến lễ vật mình đã đưa trước đó, lặng lẽ kéo Liễu An qua: "Lát nữa, ngươi lại thêm hai mươi lượng tiền biếu."
Liễu An mở to hai mắt nhìn, thiếu gia ngài quá phá sản rồi.
Tuy hắn cũng rất thích Cố gia, nhưng dù thế nào Cố gia này cũng ở nông thôn, đưa lễ vật quá quý trọng rồi, sẽ làm cho người ta bất an đấy.
Nếu Cố Vân Đông biết được suy nghĩ của Liễu An, tuyệt đối sẽ đạp hắn qua một bên.
Trong lòng bất an cái quỷ ah, càng nhiều càng tốt, buổi tối cô nằm mơ cũng có thể bật cười!
Cô là loại người chưa từng thấy qua các mặt của xã hội sao?
Tiền ma ma cười hỏi: "Cố cô nương có thích không?"
Bà ta muốn nhìn vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của Cố Vân Đông, nhưng cô lại gật đầu, bình tĩnh nhận đồ: "Đây là tâm ý của thiếu phu nhân nhà các ngươi, tất nhiên là ta rất thích."