Hả?
Cố Vân Đông nghe cô ta nói mà thiếu chút nữa cười ra tiếng, chuộc ra? Cô không bắt cô ta ở lại Bành phủ làm nha đầu tạp dịch đã không tệ rồi, còn chuộc?
Cố Tiên Nhi lại không phát hiện nét mặt của cô, ngẩng mặt nhìn gian phòng còn lớn hơn gấp đôi gian phòng ở nhà cũ Cố gia trước kia, kích động nói: "Gian phòng này không tệ, về sau để cho ta ở a. Đến lúc đó ta muốn một cái giường lớn khắc hoa, còn muốn bàn trang điểm, bên kia có thêm mấy ngăn tủ, đúng rồi, còn có bình hoa, những gia đình giàu có đều phải có một bình hoa trong phòng đấy, Bành phủ cũng như vậy."
Nàng ta cũng đã lên kế hoạch tốt rồi, quay đầu lại để cho Cố Vân Đông mua cho nàng ta mấy đóa hoa lụa, thêm mấy khối vải đẹp làm quần áo.
Sống trong một ngôi nhà như vậy và mặc quần áo mới, chẳng phải cũng giống như tiểu thư sao?
"Cố Tiên Nhi." Cố Vân Đông cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ta và hỏi với vẻ chế nhạo: "Ngươi đã làm hạ nhân ở Bành phủ bao lâu rồi hả?"
"Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì? Không đến hai tháng." Nàng ta không kiên nhẫn mà trả lời.
"Không đến hai tháng ah." Xem ra cô đến thôn Vĩnh Phúc còn sớm hơn một chút, Cố Vân Đông gật đầu: "Vậy cũng không ngắn rồi, nhưng sao đã trở thành hạ nhân gần hai tháng, còn chưa học được cách cong đầu gối?"
Cố Tiên Nhi sững sờ: "Ngươi, ngươi có ý gì?"
"Một người làm nô tài đấy, ngươi lấy đâu ra tự tin mà ở trong nhà của ta khoa tay múa chân vậy?"
"Cố Vân Đông, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?" Trước kia Cố Vân Đông căn bản không dám phản bác nàng ta, cho dù bị nàng ta mắng bị nàng ta đánh, cũng chỉ biết khóc sướt mướt trốn đi, hiện tại lá gan lại lớn như vậy rồi hả?
"Vì sao không dám? Nơi này là nhà của ta, ngươi đứng ở trên địa bàn nhà ta lại sai sử ta, đầu óc ngươi không có vấn đề chứ?" Cố Vân Đông nhìn cô ta như nhìn một kẻ đần vậy.
"Ngươi mới có vấn đề, ngươi thật sự là gan lớn rồi, ngươi không sợ ta...
"Sợ ngươi cái gì, sợ ngươi đi cáo trạng sao? Đi thôi đi thôi, đi tìm ông bà nội đã bán ngươi, đi tìm đôi cha mẹ hết ăn lại nằm kia của ngươi, đi tìm đi." Cố Vân Đông bắt đầu xắn tay áo: "Hay là sợ ngươi đánh ta? Đến, ngươi thử xem, nhìn xem nắm đấm của ai cứng rắn hơn."
Cố Tiên Nhi kinh hãi rồi, Cố Vân Đông, Cố Vân Đông thật sự đã thay đổi. Trở thành người một chút cũng không sợ nàng ta, còn dám động thủ? Không đúng, nàng ta nhất định là thấy mình không có chỗ dựa rồi, ông bà nội cha mẹ đều không ở đây, nàng ta chính là trong núi không có hổ, hầu tử xưng vương rồi.
Thấy Cố Vân Đông như vậy, Cố Tiên Nhi vẫn có chút sợ đấy, nàng ta nhịn không được lui về phía sau một bước, kiên trì nói ra: "Ngươi, ngươi không sợ ta đi ra ngoài hô một tiếng, nói ngươi, nói ngươi không để ý sự sống chết của đường muội, nói ngươi có một đường muội ở trong nhà người khác làm hạ nhân, ngươi thấy chết mà không cứu."
Cố Vân Đông không sao cả ah: "Được ah, nhìn xem ma ma mang ngươi đến nghe được lời này của ngươi sẽ nghĩ như thế nào. Ah, đại khái sẽ nghĩ, chẳng lẽ Bành phủ các nàng là đầm rồng hang hổ, không đem ngươi chuộc ra chính là thấy chết mà không cứu?"
Sắc mặt Cố Tiên Nhi đột nhiên thay đổi, nàng ta không dám.
Nàng ta mới đến Bành phủ chưa đến hai tháng, chỉ là nha đầu thô sử, hôm nay vừa vặn đang ở trong sân quét dọn bị Tiền ma ma thấy, thuận tiện đưa đi. Nghe nói là bởi vì những nha hoàn nhị đẳng tam đẳng kia không chịu tới nông thôn, cho nên nàng ta mới có cơ hội này.
Chỉ là đoạn đường này, nàng ta đã thấy được Tiền ma ma nghiêm khắc. Nếu những lời này bị bà ta nghe thấy rồi, nàng ta trở về Bành phủ tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Ở Bành phủ hai tháng, kỳ thật nàng ta cũng có một chút tiến bộ đấy. Chỉ là bỗng nhiên nhìn thấy Cố Vân Đông, nàng ta lại quen với phương thức làm việc trước kia mà thôi.
Hôm nay nhìn thấy Cố Vân Đông không dễ bắt nạt, nàng ta ngược lại không dám quá mức khoa trương.
Đây chính là một người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Cố Tiên Nhi khẽ cắn môi: "Ngươi, ngươi thật sự không sợ người khác nói ngươi có một đường muội bị bán làm hạ nhân? Không sợ người trong thôn chỉ trỏ sao?"
"Cũng không phải ta bán ngươi, ta sợ cái gì? Thôn này còn có con gái Cao gia đến phủ thành làm nha hoàn cho người ta đấy, Cao gia còn cảm thấy rất có mặt mũi đây này. Ngươi có nên cố gắng thêm một chút không, quay đầu lại làm một nha hoàn nhất đẳng, cũng cho ta được thơm lây?"
"Ngươi..." Cố Tiên Nhi phát hiện Cố Vân Đông chẳng những gan lớn rồi, ngay cả nói chuyện cũng chanh chua đấy.
Nàng ta một chút cũng không muốn làm hạ nhân, trong mỗi ngày đều phải thức dậy đúng giờ, quét xong sân còn phải giặt quần áo, ai đến đều có thể sai sử nàng ta, mỗi ngày loay hoay xoay quanh, một chút thời gian nghỉ ngơi đều không có.
Nàng ta cũng muốn ở trong căn nhà lớn, muốn mặc quần áo mới, nàng ta cũng thấy được, quần áo Cố Vân Đông mặc hôm nay có chất vải cũng rất tốt đấy.
Cố Tiên Nhi coi như là co được dãn được, nghĩ vậy, 'Phù phù' một tiếng liền quỳ xuống, nước mắt nói đến là đến: "Tỷ, ngươi thế nhưng là đại tỷ của ta, ngươi giúp ta đi, Bành phủ kia ta thật sự sống không nổi nữa, mỗi ngày nếu không xong việc còn bị người ta đánh chửi. Ta ở chỗ này chính là thân nhân duy nhất của các ngươi rồi, trên người chúng ta đều chảy cùng một dòng máu ah. Hơn nữa cũng phải xa xứ lại gặp nhau ở chỗ này, đây là ông trời đang nói chúng ta là tỷ muội có lẽ nên chăm sóc lẫn nhau, giúp đỡ nhau."
Nàng ta nói rất chân thành, than thở khóc lóc: "Đại tỷ, ta là muội muội của ngươi ah."
Cố Vân Đông lui về phía sau mấy bước, mở cửa sương phòng ra, rồi đi ra ngoài cửa nói: "Ta ngược lại cũng muốn hỏi Tiền ma ma kia, Bành phủ đến cùng đã ức hiếp ngươi như thế nào vậy, làm người khóc lóc thành như vậy."
Cố Tiên Nhi không nói hai lời lập tức đứng lên, lau nước mắt, một bước đi ra ngoài trước Cố Vân Đông.
Lập tức hung dữ xoay đầu lại: "Cố Vân Đông, xem như ngươi lợi hại, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt đấy."
Cố Vân Đông hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái.
Cố Tiên Nhi đã sửa sang lại quần áo đi về phía Tiền ma ma.
Khách mời xung quanh thấy nàng ta đi ra, đều quay qua nhìn xem.
Các nàng hiếu kỳ người này rốt cuộc là ai, giống như quen biết với nha đầu Cố gia đấy, vậy chính là người ở quê của Cố nha đầu trước khi chạy nạn phải không?
Các nàng cố tình nghe ngóng, nhưng người ta đã ngồi bên người Tiền ma ma, đối với mấy người từ Bành phủ tới này, các nàng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định đấy.
Chỉ là không có biện pháp nghe ngóng từ chỗ nàng ta, lại nhịn không được ngọn lửa bát quái đang hừng hực, nguyên một đám liền muốn tìm những người Cố gia khác hỏi một chút.
Cố Vân Đông thì không dám, Dương thị đang ở phòng bếp hỗ trợ, vậy cũng chỉ có hai tiểu oa nhi rồi.
Ngay lập tức có người ngăn Cố Vân Thư lại, nhỏ giọng hỏi hắn: "Nha hoàn từ Bành phủ đến kia, là người quen của các ngươi hả?"
Cố Vân Thư trước đó vẫn rất lo lắng đấy, ấn tượng của thằng bé còn dừng lại lúc ở nhà cũ Cố gia, hình ảnh Cố Tiên Nhi ức hiếp đại tỷ nhà mình. Lúc này thấy Cố Tiên Nhi đi ra, vội vàng chạy về phía đại tỷ.
Chạy vài bước, lại vội vã tới đem Cố Vân Khả cùng mang đi.
Hắn còn nhớ trước kia Cố Tiên Nhi bắt nạt Cố Vân Khả cũng dùng hết sức lực đấy, để một mình con bé ở chỗ này, bị đánh làm sao bây giờ?
Mọi người, "..." Ngươi trả lời vấn đề của ta rồi lại đi ah.
Trong lòng mọi người đều hiếu kỳ, bên này Tiền ma ma cũng hiếu kỳ, nhất là khi nhìn thấy Cố Tiên Nhi khi trở về hốc mắt hồng hồng đấy, một bộ dạng bị ủy khuất.
Bà ta lập tức híp híp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra, ngươi biết người nhà này?"