"Nói cái gì?" Cố Vân Đông nghe xong, lông mày cũng nhíu lại.
Phùng Đại Năng cảm thấy thực có lỗi, đối mặt với cô đến đầu cũng không ngẩn lên nổi: "Bành gia nói, bản vẽ này là nhà bọn hắn, chúng ta lấy trộm đấy. Cho nên căn nhà trên bản vẽ không cho người khác xây, nếu dám xây, bọn hắn sẽ cho người đến đập phá."
Cố Vân Đông "HAAA" một tiếng, người này thật đúng là đủ ngang ngược a, chính cô vẽ căn nhà của mình, chẳng những bị người khác chiếm làm của riêng, mà cô còn không được xây.
Có mặt mũi, có năng lực lớn như vậy sao không lên trời luôn đi?
Phùng Đại Năng rất áy náy, nhưng là trứng chọi đá.
Bành gia này là rắn rít địa phương, loại chuyện này thật đúng là không phải lần đầu tiên làm. Trong mắt một gia đình có tiền có thế như vậy, đem thành quả lao động của người khác chiếm làm của riêng cũng không có gì kỳ lạ đấy.
Dân chúng thấp cổ bé họng không có cửa không có chỗ dựa, bọn hắn căn bản sẽ không để vào trong mắt.
Đừng nói chỉ là mấy tờ bản vẽ nho nhỏ, cho dù là bí phương tổ truyền, bị người ta sát hại rồi cướp đi cũng không hiếm thấy.
Dù cho đi cáo trạng thì có thể như thế nào đây? Không nói đến vấn đề có dám hay không, cho dù thực sự báo quan, quan phủ có đứng về phía ngươi hay không còn không chắc, quay đầu lại còn có thể bị trả thù.
"Vân Đông, là Phùng thúc có lỗi với cháu." Phùng Đại Năng cực kỳ hối hận lúc trước không khóa hộp lại, như vậy cũng không bị Thường Phú trộm mất: "Nhưng Bành gia không phải loại dễ trêu đấy, nhà cháu còn có mẹ cùng đệ muội còn nhỏ tuổi, chọc giận Bành gia các nàng cũng sẽ không có ngày tốt lành. Nếu không, chúng ta xây lại một căn nhà như nhà trưởng thôn được không? Phùng thúc nhất định tận tâm tận lực, sẽ không lấy một đồng tiền nào của cháu. Lần này là Phùng thúc thiếu nợ cháu đấy, về sau phàm là cháu cần Phùng thúc hỗ trợ, ta nhất định sẽ không từ chối."
Cố Vân Đông tuy cũng hiểu được Phùng Đại Năng quá mức sơ ý chủ quan, nhưng đầu sỏ gây nên là Thường Phú cùng Bành Trọng Phi.
Kỳ thật bản vẽ cũng không đáng giá, chỉ có đặc biệt mới lạ. Có lẽ là trong kết cấu của căn nhà có chút ít bóng dáng của thời hiện đại, nhưng nghiêm túc mà nói, nó không phải là bản gốc.
Nếu như Bành gia muốn xây một căn nhà như vậy, vậy cứ xây là được, cô cũng sẽ không ngăn cản, cũng không quan tâm nó có giống hệt nhà mình hay không.
Nhưng hắn dựa vào cái gì mà trộm bản vẽ của cô lại không cho cô xây, cho rằng mình là Thiên Vương lão tử đây này.
Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng "Cháu vẫn sẽ xây như cũ, Phùng thúc, thúc hãy để cho mọi người tiếp tục làm việc, cứ dựa theo bản vẽ mà làm."
Phùng Đại Năng kinh ngạc, "Vân Đông cháu..."
"Đồ của mình, cháu sẽ đích thân lấy lại! !"
Đồ của cô bị người đánh cắp rồi, chẳng lẽ còn muốn cô nén giận? Không có đạo lý như vậy.
Phùng Đại Năng lo lắng không thôi: "Vân Đông, Bành gia kia, khả năng đến huyện lệnh đại nhân cũng không muốn động vào."
Ông ngày hôm qua về nhà, nghe Lưu Quế Hoa nói chuyện về bốn trên trộm kia, cũng hoài nghi Vân Đông khả năng có quen biết với huyện lệnh.
"Cháu biết rõ." Cố Vân Đông nói, nhưng vẫn không thay đổi quyết định.
Chức huyện lệnh luôn được luân chuyển, thân hào nông thôn nha. Một khi nhiệm kỳ kết thúc, còn không phải vỗ mông trực tiếp rời đi, rắn rít địa phương lại không giống, không có ai nguyện ý đắc tội đấy.
"Cháu sẽ đi thị trấn bây giờ." Cố Vân Đông quay lại phòng, lúc trở ra trong tay có một túi đồ nhỏ, cũng không biết bên trong là cái gì.
Thấy Phùng Đại Năng còn đứng nguyên tại chỗ, cô thúc dục ông ấy: "Thúc mau để cho mọi người tiếp tục khởi công a."
Phùng Đại Năng mấp máy môi, ánh mắt dần dần trở nên kiên định: "Việc này là do ta lơ là sơ suất, ta, ta cùng đi với cháu."
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn ông ấy, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đi thôi."
Nói xong dẫn đầu đi lên phía trước, Phùng Đại Năng vội vàng đuổi kịp.
Nhưng mà bọn hắn vừa mới đi không xa thì một người lẻn ra khỏi đống củi sau nhà.
Người đi ra là Kim Nguyệt Hương, mẹ của Lượng Tử.
Sáng hôm qua bọn hắn phải bồi thường năm lượng bạc, Hồ Lượng còn bị đánh đến toàn thân tổn thương, ngẫm lại liền cảm thấy không cam lòng.
Nhất là Kim Nguyệt Hương, bà ta từ trước đến nay luôn yêu thương tiểu nhi tử nhất, xem như tâm can bảo bối mà sủng ái.
Cho dù ngày bình thường hắn trộm cắp đấy, có người trong thôn tìm tới tận cửa nói chuyện, bà ta đều có thể nước miếng tung bay phun trở về, người khác chẳng những không đòi được bồi thường, còn bị bà ta mắng đến máu chó xối đầu.
Vì thế Kim Nguyệt Hương càng đắc ý, càng đánh càng hăng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng nào biết đâu rằng, ngày hôm qua vậy mà ngã đau trên tay một tiểu cô nương, mắng không được, đánh không lại, còn mất nhiều bạc như vậy.
Bà ta càng nghĩ càng nóng ruột, càng nghĩ càng ngủ không được.
Nhưng bà ta lại không dám tìm Cố Vân Đông, cân nhắc đến cân nhắc đi, bà ta liền nghĩ đến Dương thị.
Đây chính là một kẻ ngốc, cho dù bị bắt nạt rồi, nói không chừng cũng sẽ không cáo trạng, bà ta còn có thể làm cho Dương thị đem năm lượng bạc kia bồi thường lại cho bà ta. Ân, ý nghĩ của bà ta giống Phương thị lúc trước như đúc.
Bởi vậy sáng sớm hôm nay đã tới đây rồi, trốn ở đằng sau đống cỏ khô, động cũng không dám động, chỉ đợi đến khi Dương thị một mình đi ra.
Ai biết, Dương thị không đợi được, lại chờ được Phùng Đại Năng tới, còn nghe được tin tức phấn chấn nhân tâm như vậy.
Bành gia ah, ha ha ha, đây chính là Bành gia.
Cố Vân Đông đắc tội Bành gia không cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, vậy mà vội vàng đi tìm phiền toái, khẳng định chết chắc rồi.
Kim Nguyệt Hương kích động đến mặt đỏ rần, cũng không thèm quan tâm đến Dương thị nữa, đi trở về, gặp người liền nói Cố gia sắp hỏng bét rồi.
"Ngươi không biết, Cố Vân Đông kia lá gan cũng không nhỏ, lại còn nói Bành gia trộm đồ của cô ta, hiện tại đi tìm Bành gia tính sổ nữa nha."
"Ngươi nói nàng có phải điên rồi không, Bành gia người ta là ai? Gia tộc đại nghiệp đấy, còn hiếm có chút đồ kia sao? Các ngươi chờ xem, Cố gia sắp xong rồi nhé."
"Cho dù biết huyện lệnh đại nhân thì thế nào? Ta xem ah, cho dù biết, huyện lệnh đại nhân cũng cùng nàng không quen."
Bằng không mà nói, Cố gia sao còn ở lại thôn Vĩnh Phúc bọn họ? Huyện lệnh đại nhân nếu thực sự có quan hệ tốt với gia đình bọn họ, nên đem người sắp xếp ở nội thành, hoặc là thị trấn xung quanh đi.
Kim Nguyệt Hương thiếu kiến thức, nào biết rằng việc định cư này không dễ dàng như vậy. Hôm nay tân hoàng thượng vị, đối với lưu dân rất coi trọng, đừng nói huyện lệnh, coi như là thân thích của tri phủ muốn ngụ lại, ở trong lúc mấu chốt này cũng phải dựa theo quy củ mà làm.
Nhưng những lời này của Kim Nguyệt Hương, vẫn dậy sóng trong thôn.
Mọi người tụ tập xì xào bàn tán, đối với chuyện Cố Vân Đông dám chạy đến Bành gia tìm phiền toái rất không thể tưởng tượng nổi.
"Cố gia lần này đoán chừng thật sự đã xong."
"Vậy căn nhà kia cũng không thể xây được, thật đáng tiếc, ta nghe nói căn nhà kia rất đẹp, chờ sau khi làm xong còn muốn đi xem đây này."
Cũng có người ngồi châm chọc đấy.
"Đáng đời, ngươi nhìn xem nàng ngày hôm qua hung hăng càn quấy, tuổi còn nhỏ như vậy đã đanh đá ngoan độc, vốn đã khó gả rồi, hiện tại đắc tội Bành gia, ai dám lui tới với nhà bọn họ ah."
Kim Nguyệt Hương nghe nói như thế rất đắc ý, bà ta ở trong thôn chạy một vòng lại về nhà, đem tin tức sảng khoái tinh thần này nói cho nhi tử nhà mình.
Hồ Lượng vẫn là mặt mũi bầm dập đấy, nghe thế con mắt sáng ngời, vốn đang nằm ở trên giường mệt mỏi không có tinh thần, lập tức nhảy dựng lên, không mặc y phục liền xông ra ngoài cửa.
Kim Nguyệt Hương liền gọi hắn: "Con đi làm cái gì?"
"Ha ha ha ha ha, con đi báo thù."