Cố Vân Đông nghe lời giải thích của Thiệu Thanh Viễn, đối với suy đoán lung tung của mình trước đó có chút xấu hổ.
Ai, người ta chỉ là đã khổ nhiều năm, muốn ăn chút đồ ăn ngon vậy mà lại nghĩ người ta xấu xa như vậy?
Nấu thêm đồ ăn cho một người cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao người ta giúp cô nhiều như vậy chỉ là muốn thoả mãn cái miệng của mình mà thôi.
Cố Vân Đông vừa phỉ nhổ chính mình vừa trở về phòng. Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, Thiệu Thanh Viễn liền leo lên đầu tường, ngồi ở bức tường bên cạnh, từ xa nhìn về phía cô.
Hắn nóng vội rồi, nàng còn phòng bị người hơn so với hắn tưởng tượng. Hẳn là do trên đường chạy nạn gặp phải không ít chuyện, hôm nay đối với mọi người cũng không quá tín nhiệm, nhất là người không cần bất luận sự báo đáp nào, nàng sẽ rất đề phòng.
Rõ ràng trước đó hắn còn nghe thấy nàng không cho Ngưu Đản gọi mình sói con đấy.
Thiệu Thanh Viễn nhíu nhíu mày, từ trên đầu tường nhảy xuống.
Cố Vân Đông cũng vì thay đổi hoàn cảnh nên ngủ thư thái hơn không ít, căn phòng Đổng Tú Lan chuẩn bị cho các cô được thu thập rất sạch sẽ, cũng không như hai mẹ con Phương thị cố tình gây ồn ào như vậy, cho người ta cảm giác rất ấm áp.
Nhưng mà tới nửa đêm, cô lại bị một âm thanh khóc ròng đánh thức.
Cố Vân Đông mở mắt ra, nhìn xung quanh một chút, phát hiện người đang khóc chính là mẹ cô Dương thị.
Cô sửng sốt một chút, nhanh chóng tiến đến bên người Dương thị, nhẹ giọng gọi bà hai tiếng: "Mẹ, mẹ, mẹ không thoải mái ở đâu?"
Dương thị bởi vì vấn đề trí lực, cảm xúc hỉ nộ ái ố giao động cũng không lớn, trừ phi đau ở đâu, mới có thể vô thức khóc lên.
Cố Vân Đông gọi bà một hồi lâu, Dương thị lại giống như bị nói mớ, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh, thậm chí khóe mắt xẹt qua hai vệt nước mắt.
Cố Vân Đông sợ trong đầu bà xảy ra vấn đề gì, giọng không khỏi lớn hơn vài phần, tay trực tiếp nắm cái mũi của bà: "Mẹ, tỉnh, mẹ?"
Cố Vân Thư bị đánh thức, hắn dụi dụi mắt, nhìn thấy tình huống bên này, thoáng cái liền tỉnh táo lại: "Đại tỷ, làm sao vậy?"
Cố Vân Đông chẳng quan tâm trả lời vấn đề của hắn, xiết chặt cái mũi của mẹ, Dương thị cuối cùng cũng tỉnh lại.
Bà sững sờ nhìn Cố Vân Đông, bỗng nhiên ôm cổ cô: "Đại Giang, Đại Giang, ô ô..."
Đại Giang? Cố Đại Giang?
Cố Vân Đông không thể tưởng được, mẹ cô vậy mà mơ tới Cố Đại Giang, nhưng lại khóc đến thê thảm như thế. Cô cho rằng, trí lực của mẹ cô chỉ dừng lại ở bốn năm tuổi, sẽ không hiểu được tình cảm nam nữ gì mới đúng, nhưng hôm nay xem ra, nhưng hiện tại xem ra bà đã coi đó là chuyện đương nhiên.
Cố Vân Đông tùy ý để bà ôm mình, vỗ vỗ lưng bà ấy, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, mẹ chỉ gặp ác mộng, tỉnh là tốt rồi."
Nhưng Dương thị lại khóc đến không thể kiềm chế được, còn không phải loại gào khóc, mà giống như đang cố gắng kìm nén tiếng khóc một cách tuyệt vọng. Nhưng như vậy ngược lại làm cho người nghe xong càng thêm chua xót.
Cố Vân Thư rất nhanh cũng bị xúc động, cũng lau khóe mắt.
"Đại tỷ, mẹ mơ tới cha rồi, có phải là cha không ổn rồi không, cho nên mẹ mới khóc. Đại tỷ, đệ không muốn cha không tốt, đệ nhớ cha rồi, chúng ta về sau còn có thể gặp cha sao?"
Cố Vân Đông mấp máy môi, một lát sau kiên định nói: "Có thể gặp lại, ngày mai đại tỷ sẽ nhờ người nghe ngóng. Nếu luôn không có tin tức, đợi xây nhà xong đại tỷ tự mình đi phủ Khánh An tìm người."
Sống thì gặp người, chết phải thấy xác, tuy trên đường chạy nạn sinh tử khó đoán, nhưng không cố gắng thoáng một chút liền bỏ cuộc, Cố Vân Đông vẫn không cam lòng.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông định đi thị trấn một chuyến. Nhưng cô vừa đi ra ngoài, liền gặp Phùng Đại Năng vẻ mặt vẻ áy náy nhìn cô: "Vân Đông, Phùng thúc xin lỗi cháu."
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Phùng Đại Năng, bên kia những người đến làm việc đang đứng đó, trước kia giờ này đã bắt đầu làm việc khí thế ngất trời..., hôm nay lại đều dừng lại không nhúc nhích, lo lắng nhìn bên này.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Cố Vân Đông không khỏi trở nên ngưng trọng vài phần.
Phùng Đại Năng có chút cúi thấp đầu, lau khuôn mặt thô ráp, tay cũng có chút run rẩy: "Hôm qua, có một sư huynh tới tìm ta, ở nhà ta thấy được mấy tờ bản vẽ của cháu. Không nghĩ tới, hắn vậy mà vụng trộm mang đi, còn, còn giao cho Bành gia trong huyện. Bành gia cháu có biết?"
Cố Vân Đông lắc đầu, cô vừa mới tới, đừng nói Bành gia trong huyện, dù là thôn này cũng hơn phân nửa người không biết.
Phùng Đại Năng liền cùng cô giải thích tình huống Bành gia, Bành gia là rắn rít địa phương của huyện Phượng Khai, là nhà giàu trong huyện thành, tổ tông bắt đầu đi lên từ buôn bán vải vóc.
Toàn bộ huyện Phượng Khai, phàm là bố trang có tên tuổi đều là của nhà hắn đấy, ngay cả những cửa hàng nhỏ rải rác, cũng hoặc nhiều hoặc ít cùng Bành gia có chút giao dịch buôn bán.
Quan trọng nhất là, Bành gia có một chú bác huynh đệ trong kinh thành làm quan, điều này khiến cho địa vị của Bành gia ở huyện Phượng Khai càng là nước lên thì thuyền lên, ngay cả con cháu đời này của Bành gia bình thường cũng là đi ngang đấy.
Mà Phùng Đại Năng nói chính là sư huynh kia đã vụng trộm đem mấy tờ bản vẽ cho nhị thiếu gia của phòng lớn Bành gia, Bành Trọng Phi.
Kỳ thật nói là sư huynh, cũng chỉ là hai năm Phùng Đại Năng ở phủ thành kia, bởi vì bị cùng một sư phó đốc công mới có một chút giao tình, cũng không phải chính thức.
Huống hồ sư huynh Thường Phú kia tự xưng là người thị trấn, không quá coi trọng Phùng Đại Năng, sau khi đi phủ thành lại càng ít liên hệ, trừ phi lúc nào cần ông hỗ trợ mới có thể nhiệt tình vài phần.
Hôm qua hắn sáng sớm đã tới tìm Phùng Đại Năng vay tiền đấy, nhưng sau khi Phùng Đại Năng tiếp nhận công việc ở Cố gia thì nhiệt tình mười phần, mỗi ngày trời chưa sáng đã đi đến nền nhà bên này nhìn một vòng, thuận tiện cân nhắc một chút phải làm thế nào mới thật hoàn mỹ.
Về phần vợ ông Lưu Quế Hoa, lúc ấy đang ở cửa nhà Phương thị nhìn Cố Vân Đông thu thập bốn tên tiểu tặc kia thuận tiện cắn hạt dưa.
Bởi vậy khi Thường Phú tới, trong nhà chỉ có tiểu nhi tử tám tuổi đang trông cửa.
Con của ông cũng biết Thường Phú đấy, sau khi cho Thường Phú vào cửa uống nước, nó chạy đến nền nhà bên này gọi Phùng Đại Năng trở về.
Ở nông thôn, thúc thúc bá bá tới đều chiêu đãi như vậy. Đâu nghĩ đến nó vừa đi gọi cha, Thường Phú liền nhìn đông sờ tây, thấy cửa phòng chủ nhà chỉ khép hờ, lúc này liền đẩy cửa tiến vào.
Sau đó nhìn thấy trên bàn đầu giường có một chiếc hộp gỗ nhỏ phủ khăn, hộp gỗ đã được lau sạch sẽ, nhìn thoáng qua đã biết bên trong có đồ vật có giá trị.
Thường Phú ngay từ đầu cũng không nghĩ tới trộm tiền, chỉ là sau khi nhìn thấy bản vẽ bên trong, con ngươi vụt sáng, không nói hai lời đã gấp gọn lại cho vào quần áo và giấu đi.
Vì không để cho Phùng Đại Năng hoài nghi, hắn còn trấn định tự nhiên ngồi ở nhà chính uống nước chờ Phùng Đại Năng trở về, cùng hàn huyên một lúc mới đi.
Phùng Đại Năng đã sớm không kiên nhẫn nói chuyện với hắn rồi, ước gì hắn đi nhanh lên, sau đó ông lại đi nền nhà bên này xem tiến độ.
Bởi vậy chờ hắn phát hiện bản vẽ không thấy nữa đã là buổi tối rồi.
Lúc ấy ông mặt mũi trắng bệch, đi suốt đêm lên thị trấn, nhưng ông chạy tới thì cửa thành cũng đóng. Đợi buổi sáng cửa thành vừa mở ra lập tức chạy đến nhà Thường Phú, nhưng đã chậm, Thường Phú đã đem bản vẽ cho Bành Trọng Phi.
Phùng Đại Năng lòng đều nguội lạnh, chuyện này còn chưa tính, Bành Trọng Phi còn để cho Thường Phú mang đến một câu.