Cố Vân Đông dẫn ba người Dương thị đến Tăng gia, cha và con trai Tăng gia đã chuyển vào nhà Thiệu Thanh Viễn, trong nhà chỉ có Tăng Nguyệt bảy tuổi cùng Tăng Nhạc năm tuổi, mấy đứa nhỏ rất vui mừng khi thấy bọn họ đến, một người giúp đỡ xách túi, một người chạy đến chỗ Cố Vân Thư, ngu ngơ vuốt đầu gọi đệ đệ.
Đổng Tú Lan ở một bên nghe xong cười nói: "A Thư lớn hơn con hai tháng đấy, nên gọi ca ca."
Tăng Nhạc 'Ah' một cái: "Tại sao lại là ca ca, con đã có ca ca rồi, không thể gọi đệ đệ sao?"
Cố Vân Thư lắc đầu, tiểu quỷ thở dài nói: "Ai kêu ta quá không chịu thua kém (*hăng hái tranh giành) rồi, ra đời trước ngươi hai tháng đây này? Ta cũng rất bất đắc dĩ đấy. Ngươi cũng không nên quá thương tâm, có một câu nói rất hay, vận mệnh đã như vậy."
Tăng Nhạc thất vọng không thôi, chỉ có thể gọi là một tiếng ca ca, nhưng quay đầu lại thấy Cố Vân Khả, lập tức lại cao hứng trở lại, thanh thúy kêu một tiếng: "Muội muội."
"Muội ghét ca ca." Ca ca xấu buổi sáng còn gọi nó là bé mập, lát nữa nó muốn cáo trạng với đại tỷ, để cho đại tỷ thu thập hắn, đánh mông hắn.
Tăng Nhạc, ". . ."
Cố Vân Đông thấy vậy rất vui vẻ, quả nhiên tiểu hài tử phải cùng bạn bè cùng nhau chơi đùa mới thú vị.
Đổng Tú Lan cũng rất vui vẻ, nhà bọn họ nghèo, lại ở nơi vắng vẻ, ba đứa bé từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã giúp việc trong nhà, có rất ít bạn bè, hôm nay Cố gia vào ở, cảm thấy thoáng cái liền náo nhiệt lên rồi.
Bà dặn con gái Tăng Nguyệt: "Mẹ đi mua đồ ăn, con mang tỷ tỷ Vân Đông đến gian phòng đã sắp xếp, chiếu cố đệ đệ muội muội, có chuyện gì không rõ có thể đến nhà bên cạnh tìm ca ca con."
Con trai trưởng Tăng gia tên là Tăng Gia, hôm nay ở nhà Thiệu Thanh Viễn chăm sóc cha.
Tăng Nguyệt đáp ứng rồi, Đổng Tú Lan liền cầm theo rổ rời khỏi nhà.
Cố Vân Đông nhìn một vòng Tăng gia, hình như có vẻ sạch sẽ thoáng đãng hơn ngày hôm qua cô tới.
Cho đến khi cô tiến vào gian phòng, mới phục hồi tinh thần lại… Tăng gia hình như sớm đã biết cô phải rời khỏi nhà Phương thị, nếu không động tác của hai cha con Tăng gia sao lại nhanh như vậy, chỗ này trong trong ngoài ngoài cũng được sửa sang lại.
Cô quay đầu lại hỏi Tăng Nguyệt, tiểu cô nương xấu hổ, rất thẹn thùng trả lời: "Muội cũng không biết, trước khi mẹ đi ra ngoài đã thông báo hai câu, chuyện khác thì chưa nói." Nghĩ nghĩ, cô bé lại bỏ thêm một câu: "Nhưng trước đó mẹ đã cùng Thiệu đại ca nói mấy câu, cha cũng được Thiệu đại ca cõng qua đấy."
Thiệu Thanh Viễn?
Cố Vân Đông nghĩ đến bốn bao tải đêm qua bị ném tới trong sân, có lẽ là Thiệu Thanh Viễn làm. Hắn chẳng lẽ đã đoán được Phương thị sẽ không cho các cô ở nữa, mới nhờ Đổng thị ra mặt sao?
Cố Vân Đông không hiểu sao, có chút nóng mặt.
Thực sự không phải cô nghĩ nhiều ah, Thiệu Thanh Viễn giúp cô không chỉ một lần. Chuyện lợn rừng lần trước không nói, chỉ nói hai ngày trước hắn đem bốn tên trộm đánh ngất kéo đi, hôm nay lại chủ động giúp cô giải quyết vấn đề chỗ ở.
Tuy Cố Vân Đông không tin Thiệu Thanh Viễn là là người mất hết nhân tính, nhưng tuyệt đối không coi hắn là người rộng lượng lấy chuyện giúp người làm niềm vui.
Cái người này đối với mình, không có ý tứ ở phương diện kia chứ?
Có lẽ cô phải tìm một cơ hội, hỏi cho rõ ràng.
Đổng thị rất nhanh đã mua đồ ăn trở về, chủ yếu là mua thịt, đồ ăn trong sân vẫn còn, cũng không uổng phí.
Bà trực tiếp đưa cho Cố Vân Đông: "Thịt cùng cá tính ra là 60 văn, còn lại tiền thừa ở chỗ này. Trong phòng bếp củi lửa đều có, trong chum nước nước cũng đã đầy, cháu trực tiếp dùng là được. Có cái gì cần, cứ sai Nguyệt Nhi, ta đến nhà Thanh Viễn nấu thuốc cho ông nhà, phải đi trước rồi."
Cố Vân Đông nghe xong lời này đã biết Đổng thị không có ý định chiếm tiện nghi của nhà các cô, cũng không đem chuyện cô nói ăn bữa ngon cùng nhau chúc mừng để ở trong lòng, lúc này còn tận lực tránh đi.
Cô cũng không nói gì, đợi đến lúc Đổng thị rời đi, liền nấu thêm lượng cơm của mấy người, lúc này mới bắt đầu nấu thịt kho tàu Cố Vân Khả thích ăn nhất.
Cố Vân Đông không phải người hẹp hòi, người khác đối với cô thân thiện, cô tự nhiên hào phóng.
Nhưng nếu là như Phương thị đấy, cô đến một hạt muối cũng không muốn cho.
Tiểu cô nương Cố Vân Khả con mắt tỏa sáng nhìn đại tỷ nấu thịt kho tàu, vừa nuốt nước miếng vừa nói với Tăng Nguyệt bên cạnh: "Thịt kho tàu ăn rất ngon, béo ngậy, vừa thơm lại vừa mềm, cắn một ngụm, oa, muội ừng ực một cái, liền nuốt xuống rồi."
Tăng Nguyệt rất khắc chế không nhìn tới nồi thịt kia, nhưng lỗ tai lại không có biện pháp bịt lại, nghe tiểu cô nương miêu tả, nước miếng của cô bé liền không nhịn được bắt đầu chảy ra.
Bởi vậy dừng một chút, con bé liền buông tay Cố Vân Khả ra nói: "Ta, ta đi ra ngoài tưới nước."
Nói xong bỏ chạy rồi.
Tiểu cô nương khó hiểu nhìn bóng lưng của cô bé: "Không phải, đã tưới rồi sao?"
Cố Vân Đông cười nhìn cô nhóc một cái: "Muội ah, đi bên cạnh ngồi, coi chừng dầu bắn tung tóe trúng muội lại oa oa khóc."
"Muội mới không có, oa oa khóc, đó là ca ca." Tiểu cô nương không chút nào khách khí đổ cho Cố Vân Thư, biểu lộ nghiêm túc giải thích, nhưng vẫn quay đầu đi tìm Tăng Nguyệt.
Cố Vân Đông rất nhanh đã nấu xong thịt kho tàu, con cá kia cô nấu canh, nghĩ đến tiểu cô nương thích ăn trứng luộc, cô lại lấy thêm mấy cái trứng gà.
Hậu viện Tăng gia có không ít rau củ, Cố Vân Đông nói Tăng Nguyệt hái đậu giác, cầm vài củ khoai tây cùng quả cà, còn có một bắp cải, cà nấu với đậu giác, khoai tây thái sợi chua cay, miến cải trắng.
Cô nấu sáu món ăn thấy cũng đủ rồi.
Đợi bày hết đồ ăn ra rồi, Cố Vân Đông mới cởi tạp dề, gọi Cố Vân Khả cùng Tăng Nguyệt đang bắt côn trùng tới.
Tăng Nguyệt đã sớm ngửi được mùi thơm từ trong phòng bếp truyền đến rồi, cho tới bây giờ con bé cũng chưa từng ngửi qua đấy, không cần xem đã biết ăn thật ngon.
"Nguyệt Nguyệt, muội đem những món ăn này qua nhà bên cạnh cho mấy người bên kia, thuận tiện gọi mẹ trở về dùng cơm.”
Tăng Hổ chân bị thương, cũng không thể ăn một bữa cơm lại cõng đến cõng đi đấy, bởi vậy Cố Vân Đông đã sớm phân thành hai phần đồ ăn.
Tăng Nguyệt ngẩn cả người, một lát sau vội vàng lắc đầu: "Không nên không nên, cái này, đây là đồ ăn của mọi người, bọn muội có đồ ăn, muội..."
"Nguyệt Nguyệt, tỷ hôm nay dọn nhà, có phải nên chúc mừng một chút không, muội chẳng lẻ không nguyện ý cùng bọn tỷ chúc mừng sao?" Cố Vân Đông ngắt lời con bé.
Tăng Nguyệt lại vội vàng lắc đầu: "Nguyện ý nguyện ý đấy."
"Vậy đưa qua đi."
Tăng Nguyệt đâu thể là đối thủ của cô, nói không ăn cũng không đúng, ăn lại càng không đúng.
Nghĩ nghĩ, con bé dứt khoát quay người bỏ chạy, đi hỏi mẹ vậy.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, đụng phải người thích chiếm tiện nghi cô khó xử, không muốn chiếm cô cũng khó chịu, nhân sinh sao lại gian nan vậy ah.
Cô dứt khoát đi ra ngoài gọi Cố Vân Thư, tiểu tử này cùng Tăng Nhạc ở nền nhà bên kia xem người ta dựng nhà, thuận tiện giới thiệu cho Tăng Nhạc đâu là gian phòng của hắn.
Dù cho hoàn toàn là nói hươu nói vượn, ngón tay chỉ không đúng chỗ, Tăng Nhạc lại liên tiếp gật đầu, biểu thị tiểu ca ca lớn hơn mình hai tháng này thật là lợi hại.
Lúc Cố Vân Đông đi gọi thằng bé, Cố Vân Thư còn chưa thỏa mãn, đang nói gian phòng của mình cao 60 thước.
Cố Vân Đông lảo đảo thiếu chút nữa ngã nằm rạp trên mặt đất, 60 thước là 20m, phòng ở sao có thể cao như vậy được, muốn lên trời sao?
Cô vỗ đầu thằng bé một cái, để nó nhanh đi làm việc.
Cố Vân Thư ủy khuất mà bưng đồ ăn đến nhà Thiệu Thanh Viễn.
Thằng bé vừa đi, cửa ra vào liền truyền đến tiếng đập cửa.