Mọi người ngoảnh lại, liền thấy một người phụ nữ ở cửa ra vào, giọng rất nhỏ, thiếu chút nữa không có nghe rõ ràng bà ấy đang nói cái gì.

Là... Đổng thị?

Đổng Tú Lan chầm chậm tiến đến, đứng ở bên người Cố Vân Đông, cười cười: "Vân Đông nếu không chê, hãy ở nhà của ta a."

"Ở nhà của ngươi?" Trần Lương có chút kinh ngạc nhìn về phía bà, Tăng gia bởi vì ở xa, hơn nữa đôi vợ chồng này đều là loại người yên lặng, cảm giác tồn tại ở trong thôn cũng rất thấp.

Nhưng tình huống nhà họ, Trần Lương cũng biết, nhà có chút cũ, nam nhân trong nhà mấy tháng trước bị đập vào chân hiện tại còn nằm ở trên giường, ba đứa bé cũng còn nhỏ, một nhà năm người phải dựa vào Đổng thị làm chút đồ thêu đổi mấy văn tiền.

Nghe Phùng Đại Năng nói, hai ngày trước Cố gia mượn nhà bọn hắn mỗi ngày nấu chút trà gừng cho mọi người uống, có lẽ như vậy mới quen biết.

Chỉ là...

Ông còn chưa mở miệng, Phương thị đã nói ra: "Nhà của ngươi? Nhà của ngươi thế nhưng mà có nam nhân đấy, Dương thị này lớn lên đẹp mắt, Cố Vân Đông lại đến tuổi làm mai, đến ở nhà của ngươi, người khác không được phép nói xấu sao?"

Lời này rất không êm tai, nhưng cũng là sự thật, nhưng Trần Lương vẫn trừng mắt liếc Phương thị.

Phương thị nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Vì chút tiền thuê phòng này, nhà các ngươi thực sự không quan tâm sao."

Đổng Tú Lan bị bà ta nói cho sắc mặt trở nên hồng lên, ngón tay không khỏi nắm chặt.

"Thôn trưởng, ở nhà của tôi đi, sẽ không ai nói lời ong tiếng ve đấy. Thanh Viễn đã đồng ý với tôi, để cho chồng cùng con trai lớn của tôi đến nhà hắn ở, như vậy cũng thuận tiện. Hơn nữa, căn nhà mới của Cố gia dựng ở bên cạnh, con bé đi xem cũng tiện."

Trần Lương sững sờ, Thiệu Thanh Viễn?

Tiểu tử kia ở một mình, trong nhà cũng có hai gian phòng, hai cha con Tăng gia ở lại nhà hắn, ngay bên cạnh cũng không xa, cho nên vấn đề cũng không lớn.

Chỉ là không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn lại đồng ý, nghĩ đến làm hàng xóm nhiều năm như vậy, quan hệ giữa hai nhà tốt hơn so với tưởng tượng của ông.

Trần Lương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đó là một phương pháp khá tốt.

Em dâu này của ông không vui, hắn lại miễn cưỡng cũng không tốt, người hai nhà ở chung không tiện.

Bởi vậy Trần Lương quay đầu hỏi Cố Vân Đông: "Vân Đông, ý của ngươi thế nào?"

"Vân Đông, nhà thím tuy không lớn, nhưng thu thập coi như sạch sẽ. Thím cũng cảm kích ngươi chiếu cố nhà chúng ta, cho công việc nấu trà gừng này. Ngươi nếu cảm thấy có thể, vậy hãy tới nhà thím ở. Lúc ngươi bận rộn, nha đầu tiểu tử trong nhà cũng có thể giúp đỡ trông Vân Thư cùng Vân Khả, muốn đên nền nhà mình cũng chỉ cách mấy bước chân."

Cố Vân Đông bắt đầu do dự..., Đổng thị nói không sai, ở trong nhà bà ấy rất thuận tiện. Nhất là hai tiểu hài tử Vân Thư Vân Khả, Cẩu Đản nhà trưởng thôn đi học đường trên thị trấn rồi, là nguyên nhân sáng nay Trần Lương không ở nhà, ông ấy tự mình đưa đến nhà tiên sinh đấy.

Tuy cô cũng muốn đưa Vân Thư đi, nhưng phải đợi ổn định cuộc sống đã, trong khoảng thời gian này có người mang đi dạo trong thôn nhiều một chút cũng không tệ.

Cố Vân Khả trên cơ bản là đều ở trong nhà không thế nào đi ra ngoài, Dương thị cùng Đổng thị cũng có thể trò chuyện, cô có thể yên tâm khi ra bờ sông giặt quần áo.

Ân, vậy mà cảm thấy chủ ý này rất không tệ.

Cố Vân Đông vừa định gật đầu, Phương thị liền Xùy~~ cười một tiếng: "Nói nghe hay lắm, còn không phải là vì tiền?"

Đổng Tú Lan có chút tức giận, bà thật sự có thành ý muốn mời Cố Vân Đông đến ở, chưa từng nghĩ đến tiền thuê.

Cố Vân Đông lại không để ý tới Phương thị, cười nói với Đổng thị: "Được, vậy thì phiền toái thím rồi."

Đổng Tú Lan lúc này cao hứng liên tục khoát tay: "Không phiền toái, không phiền toái."

Phương thị lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Cố Vân Đông nhìn về phía bà ta: "Chờ một chút."

Phương thị xoay đầu lại, tức giận hỏi: "Làm gì?"

"Đã không ở nhà của bà nữa, vậy hai trăm văn tiền cũng nên trả lại cho ta."

Phương thị không vui, "Cái gì mà trả lại cho ngươi? Là ngươi chọc phiền toái cho nhà chúng ta, hai trăm văn kia cũng không đủ cho chúng ta an ủi đây này."

Trước hôm nay,Trần Lương thật sự không biết Phương thị lại là người càn quấy như vậy, ông trầm mặt: "Trả lại, là ngươi không tuân thủ ước định trước, nên đem tiền trả lại cho người ta."

Phương thị còn muốn nói điều gì, lại bị Trần Vũ Lan giật giật áo, chỉ có thể không cam lòng nói: "Trả thì trả, bất quá một nhà các nàng đã ở vài ngày nha, trả lại toàn bộ hai trăm văn là không có khả năng, tối đa 100 văn."

"Ngươi..."

Cố Vân Đông cười nói: "Bà đã muốn tính toán như vậy, vậy chúng ta tính toán rõ ràng. Hai trăm văn là tiền thuê một tháng, một ngày không đến bảy văn tiền, chúng ta tính toán đâu ra đấy, ở sáu ngày thì ra là bốn mươi văn, bà trả lại cho ta 160 văn a. Kỳ thật nếu dựa theo khế ước mà nói, bởi vì nguy hiểm không xác định trong tương lai mà bội ước không cho chúng ta ở, nên bồi thường cho chúng ta ít nhất gấp đôi số tiền. Chỉ có điều vì nể mặt thôn trưởng nên coi như xong, ta cũng không muốn cùng bà dây dưa, trả tiền a."

Phương thị mở to hai mắt nhìn: "Ngươi đang nói mớ cái gì vậy? Còn nghĩ tới chúng ta bồi thường tiền? Không có khả năng, tối đa 100 văn, ta chỉ có như vậy."

Cố Vân Đông cười, rất thân thiện nói: "Thím Phương không nhìn thấy khung cảnh bốn nhà Hồ Lượng vừa rồi đưa bạc cho ta sao?" Lại thêm một người không thể hiểu nổi. "Muốn ta giúp thím nhớ lại một chút không?"

"Ngươi, ngươi, ngươi cùng những tên lưu manh du thủ du thực kia có cái gì khác nhau?" Phương thị nhớ tới Hồ Lượng bị đánh thành đầu heo kia, cũng có chút e ngại, nhịn không được trốn sau lưng Trần Lương: "Đại bá, ngươi xem nó nói gì vậy? Nó uy hiếp ta, ta thế nhưng là con dâu Trần gia, quá bắt nạt người rồi."

Chu thị cười lạnh: "Con dâu Trần gia cũng không thể không phân rõ phải trái ah, đệ muội đem tiền trả lại cho người ta thì không có chuyện gì nữa không phải sao?"

"Đại tẩu nói quá nhẹ nhõm, tiền kia cũng không phải ngươi ra."

Cố Vân Đông không kiên nhẫn được nữa: "Đến cùng có trả hay không?" Trong tay cô cầm một cây gậy to bằng ngón tay, cũng không biết tìm được ở chỗ nào, nhẹ nhàng gập lại, âm thanh kia ở trong nhà chính lộ ra đặc biệt trong trẻo rợn người.

Cả người Phương thị rung lên một cái thật mạnh, bà ta đến cùng cũng không phải người to gan, vội vàng gật đầu: "Trả."

"Vậy đi thôi." Tại sao những người này lại ngu ngốc như vậy, không cho chút sắcn mặt liền cố gắng vùng vẫy giãy chết.

Phương thị lại nhìn Trần Lương, Trần Lương yên lặng quay đầu sang chỗ khác, Phương thị chỉ có thể lề mà lề mề đi ra nhà chính.

Về đến nhà, Phương thị liền muốn Cố Vân Đông nhanh chóng chuyển ra.

Đồ đạc của Cố Vân Đông cũng không nhiều lắm, hai cái giỏ một cái túi y phục mà thôi, những thứ khác cô đều đặt ở trong không gian, thoáng cái đã dọn dẹp xong rồi.

Đổng thị đi theo tới, giúp cô cõng một giỏ.

Cho đến khi Cố Vân Đông chuẩn bị đi rồi, Phương thị mới không tình nguyện móc ra 160 văn cho cô: "Trả, cũng đừng nói ta chiếm tiện nghi của ngươi, thật đen đủi, đi nhanh lên."

Cố Vân Đông cầm tiền, quay người nói với Đổng thị: "Thím, 160 văn này thím cầm đi, mua chút gì ăn cùng thịt, tối nay chúng ta nấu một bữa, coi như ăn mừng."

Đổng thị vốn nghĩ là cô đưa tiền thuê, không muốn nhận, nghe là mua thức ăn cùng thịt, vội nói: "Được, ta đi mua."

Phương thị, "..." Tức thành con cá nóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play