Huyện Phượng Khai rất náo nhiệt, Trầm Tư Điềm vén rèm xe nhìn bên ngoài, cảm thán nói: "So với huyện Giang Dụ thì phồn hoa hơn rất nhiều.”
Đó là điều đương nhiên, huyện Giang Dụ vừa trải qua thiên tai, làm sao có thể so sánh được với huyện Phượng Khai?
Biển Nguyên Trí vốn đang có chút lo lắng, cũng không nhịn được mà tiến lại gần nhìn một chút.
Trên đường có rất nhiều người bán hàng rong, các tiếng la hét liên tiếp vang lên, hắn thậm chí còn nghe được tiếng rèn sắt, cùng với tiếng chào hỏi của tiểu nhị ở khách điếm ven đường.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy tươi cười cùng thỏa mãn, so với huyện Giang Dụ giống như là người của hai thế giới.
Cố Vân Đông không biết từ khi nào ngồi đã ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Không cần sợ, chỉ là đi nhà cậu cả mà thôi. Đệ sẽ sớm gặp được người bạn thân nhất của mình, A Thư, đệ không vui sao?"
“Đương nhiên cao hứng." Biển Nguyên Trí lập tức nói: "Biểu tỷ, đệ không có sợ, đệ chính là, chính là có chút không thích ứng."
Cố Vân Đông sờ sờ đầu hắn: "Không có việc gì, lúc bọn tỷ vừa tới cũng không thích ứng, dần dần sẽ tốt hơn thôi.”
Nghe cô nói như vậy, Biển Nguyên Trí nghĩ đến thời điểm A Thư mới tới huyện thành này, có phải cũng giống như mình, mờ mịt lại luống cuống?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play