Vãn Vãn ngồi trở lại, khoanh tay, dáng vẻ vô cùng mất hứng.
Bạch Ung thấy thế, trợn tròn mắt, đột nhiên nói: “Vãn Vãn, vị công tử này bị trúng độc, ông có thể cứu hắn. Nhưng ông lại không nghĩ ra lý do để cứu hắn, bằng không, cháu quyết định đi, muốn cứu hắn hay không, hả?”
Tiểu cô nương cau mày, vẻ mặt ông đang làm khó cháu.
A Lâm lại lo lắng, đặc biệt giờ phút này trong tay thiếu gia nhà hắn còn đang cầm đĩa, tránh xa tầm với của Vãn Vãn.
Chuyện này, lỡ như tiểu cô nương tức giận, trực tiếp từ chối thì phải làm sao bây giờ?
Vãn Vãn lại xoay đầu, liếc nhìn thiếu niên, ánh mắt hắn gần như không thay đổi, thậm chí không bởi vì lời nói của Bạch Ung mà có bất cứ dáng vẻ ân cần lấy lòng cô bé.
Tiểu cô nương khẽ thở dài, tựa hồ rất nặng nề, mím môi nhỏ, vô cùng không cam lòng nói: “Ông cứu đi.”
Bạch Ung cười ha ha: “Vì sao? Hắn cũng không cho cháu ăn thịt khô, cháu còn muốn cứu hắn?”
“Thái gia gia, ông không thể nông cạn như vậy, cảm thấy người ta không cho mình ăn thì là người xấu, lập tức muốn trả thù, đây là không đúng.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play