Cố Vân Đông cực kỳ ảo não, vừa rồi cô một lòng một dạ muốn đánh Vu đại phu kia, thế nhưng lại xem nhẹ mẹ mình.

Cô vội vàng đỡ Dương thị, mang bà đến một bên ngồi xuống.

Có đại nương hảo tâm cho cô một ly nước, Cố Vân Đông tiếp nhận, cảm ơn bà ấy, lúc này mới cho Dương thị uống.

Lập tức cầm khăn lau mồ hôi cho bà: "Mẹ, mẹ thế nào rồi?”

Dương thị lại mạnh mẽ ôm lấy cô: "Đông Đông, không đi, không đi, hắn châm cứu, đau, đau chết đi.”

Cố Vân Đông sửng sốt, vội vàng vỗ vỗ lưng bà ấy: "Được rồi, con không đi, con ở đây cùng mẹ, được không?”

Dương thị gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi.

Một lúc lâu sau, bà mới một lần nữa mỉm cười, kéo tay Cố Vân Đông nói: "Trở về nghỉ ngơi."

“Dạ."

Hai người trở về khách, dọc theo đường đi Cố Vân Đông đều cùng Dương thị nói chuyện vui vẻ, cũng không đề cập đến Vu đại phu.

Nhưng sự tàn bạo, giận dữ trong lòng cô vẫn luôn dâng lên, lúc đi tới cửa khách điếm, nhìn thấy mấy tên ăm mày ngồi xổm cách đó không xa, con ngươi hơi híp lại một chút.

Dương thị không cho cô đi, chẳng lẽ cô còn không thể tìm người khác?

Vào phòng, Cố Vân Đông muốn dỗ Dương thị nghỉ ngơi, không nghĩ tới bà lại chủ động kéo tay Cố Vân Đông, rất nghiêm túc nói: "Đông Đông, không đi, hắn đâm vào đầu mẹ, đau quá, còn không cho mẹ kêu, không cho mẹ khóc." Nói xong liền ủy khuất.

Cố Vân Đông nghe được quả thực đau lòng muốn chết, lang băm hại người, lang băm hại người! Loại người này sống thoải mái như vậy quả thực là thiên lý bất dung.

Cô vừa cầm mảnh ghép ra cho Dương thị, vừa lau mặt cho bà, giọng thập phần ôn nhu, hỏi: "Vậy cha đâu? Cha không có ở đây sao? "

"Hả?" Dương thị suy nghĩ một chút: "Hắn đun nước, hắn đi đun nước nóng, phải dùng.”

Cố Vân Đông hiểu, Vu đại phu cố ý sai Cố Đại Giang đi nấu nước, sau đó lại châm cứu cho Dương thị.

Còn không cho phép bà kêu, không cho phép bà khóc, Cố Đại Giang không nghe được giọng của bà, lại không nghĩ tới một đại phu phủ thành căn bản không biết châm cứu, không ngờ bà đang chịu bao nhiêu đau đớn.

Cố Vân Đông tức giận cuồn cuộn, cha cô không phải rất thông minh sao? Tại sao vào thời điểm này lại hồ đồ, không thấy rõ bản chất của lang băm sao?

"Cha con thật sự lo lắng cho mẹ." Dương thị nói, "Hắn đun nước xong, mẹ đều cùng hắn cười.”

Cố Vân Đông hít sâu một hơi, cũng cười nói: "Vâng, mẹ thật ngoan. Nhưng sau này nếu đau, nhất định phải kêu ra, bằng không chúng ta cũng không biết hóa ra người kia là người xấu."

“Hả? Được rồi.” Dương thị gật gật đầu, sau đó tiếp nhận mảnh ghép.

Hôm nay bà còn chưa thấy A Thư cùng Khả Khả, muốn nhanh chóng xếp hình, như vậy có thể nhìn thấy bọn chúng.

Cố Vân Đông nhìn bà hình như lại không có việc gì, hơi yên lòng, nhẹ giọng gọi bà: "Mẹ."

"Hả?" Dương thị cũng không ngẩng đầu lên.

"Mẹ không sợ châm cứu sao?" Ít nhất, Tống Đức Giang châm cho bà ấy hai lần bà ấy đều rất bình tĩnh, ngoại trừ khẩn trương một chút ra, cũng không có cảm xúc sợ hãi.

Dương thị nghi hoặc ngẩng đầu: "Vì sao phải sợ? Tống đại phu rất tốt, có Đông Đông ở đây, không sợ. Kẻ xấu đó hung dữ với mẹ, trừng mắt nhìn mẹ, không cho mẹ kêu.”

Cố Vân Đông không hỏi nữa, cái Dương thị sợ không phải là châm cứu, mà là người.

Tống đại phu giọng nói nhỏ nhẹ, trước tiên sẽ tán gẫu với Dương thị, nói bà ấy có gì không thoải mái hãy nói ra, lúc châm lại không có cảm giác đau đớn.

Huống chi, cô vẫn luôn ở bên cạnh bà ấy.

Như vậy đương nhiên là tốt nhất, chỉ là sợ người, vậy để cho người đó không xuất hiện trước mặt Dương thị là tốt rồi.

Cô nhìn Dương thị đang hào hứng bừng bừng mà ghép tranh, liền đứng lên: "Mẹ, con đi bảo tiểu nhị đưa thức ăn lên, sắp ăn được rồi.”

Cố Vân Đông đi xuống lầu, lại ra khỏi cửa khách điếm, đi thẳng đến chỗ mấy tên ăn mày kia.

Mà lúc này Vu đại phu, lại toát mồ hôi sốt ruột tiến vào y quán Nhân Tâm.

Thật sự xui xẻo vô cùng, con nhóc kia thoạt nhìn dễ bắt nạt, vậy mà hung ác như vậy.

May mắn thay, hắn chạy nhanh, nếu không mọi người đều biết điều đó.

Chủ y quán đang vắt chân uống trà ở hậu viện, nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của hắn chạy tới, nhịn không được hỏi: "Làm gì mà hoảng hốt vậy? Không biết còn tưởng rằng ngươi bị chó đuổi.”

Động tác lau mồ hôi của Vu Hữu Vi cứng đờ, lập tức quay đầu lại, mang theo vẻ mặt nịnh nọt cười: "Ông chủ, không phải vì ta nhìn thấy trời âm u sắp mưa sao? Liền chạy nhanh hơn một chút.”

Chủ y quán Nhân Tâm họ Cảnh, nghe vậy ngẩng đầu nhìn một chút: "Thời tiết này không phải rất tốt sao? "

“Nghe lão bá mua đồ ăn kia nói, lát nữa có thể sẽ mưa."

"Phải không?" Ông chủ Cảnh vẻ mặt không tin, bất quá rất nhanh liền bỏ qua việc này, có chút phiền não hỏi: "Hôm nay buôn bán thế nào? "

“Chỉ có mấy bệnh nhỏ." Nói đến đây Vu Hữu Vi cũng khổ sở: "Đã đi khám bệnh còn tìm đủ loại cớ muốn nợ tiền khám bệnh."

“Không thể cho nợ." Ông chủ Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Đều do y quán mới mở kia cướp đi bệnh nhân, cường long còn không thể áp đảo rắn rít địa phương đâu, bọn họ từ phủ thành khác tới, quy củ gì cũng không hiểu đã mở y quán.”

Hắn đứng lên, đi vào trong sân hai bước: "Không được, ta không đợi, ngày mai ta sẽ cho người đập phá y quán của hắn.”

Kỳ thật y quán Nhân Tâm ngay từ đầu còn rất lớn, ở phủ Vĩnh Ninh này coi như cũng khá lớn, đại phu trong y quán cũng có mấy người. Bằng không Cố Đại Giang cũng sẽ không dẫn Dương thị tới đây, nhưng trong thời gian thiên tai, lưu dân nổi lên bốn phía, y quán cũng đóng cửa.

Những đại phu trong y quán đi cũng đã đi, chết cũng đã chết.

Hiện giờ đại phu chỉ còn lại hai người, một người bởi vì cùng ông chủ Cảnh có chút quan hệ thân thích nên đã nhét vào là Vu đại phu.

Trong lúc mấu chốt này lại có thêm vài y quán được mở ra, trong đó y quán Huệ Dân là đáng hận nhất.

Vu Hữu Vi nghe ông ta nói như vậy, vội vàng tiến lên hỏi” "Ông chủ tính làm như thế nào? Hay là tìm một người sắp chết mang đến y quán nhà bọn họ?"

“Không được, phương pháp này quá cũ kỹ, ngẫm lại cái khác."

"Vậy, nói dược liệu của bọn họ là hàng kém chất lượng, bán đắt?"

"Không được, lần trước đã dùng qua với y quán khác, hơn nữa cũng không có tác dụng gì."

"Vậy đưa chút bạc cho đại phu bọn họ, để cho bọn họ chó cắn chó, tự giết lẫn nhau?"

"Ngươi cho rằng tiền của ta là gió lớn thổi tới, còn tặng bạc, tiếp tục suy nghĩ."

"Ừm, tìm mấy tên côn đồ tới cửa..."

"Không được không được, lại nghĩ."

Vu Hữu Vi liền cau mày bắt đầu suy nghĩ, hai người cân nhắc hết người này đến người khác, cho đến khi trời tối, mới vào phòng thắp đèn dầu, hai người lại cân nhắc nửa canh giờ mới rốt cục vừa lòng.

"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta xuất phát sớm một chút."

"Được rồi, ông chủ yên tâm, ta khẳng định để cho y quán Huệ Dân không thể mở nổi ở phủ Vĩnh Ninh chúng ta, để cho chúng biết không phải là người nào cũng có thể đắc tội."

Ông chủ Cảnh đối với phát biểu nhiệt huyết của hắn rất hài lòng.

Vu Hữu Vi liền cười muốn lui ra, nhưng vừa mới xoay người, mũi hắn liền hơi giật giật một chút, cảm giác giống như ngửi thấy mùi gì đó.

"Ông chủ, ngài có ngửi thấy không..."

Còn chưa dứt lời, hắn liền nhìn thấy bên ngoài ánh lửa ngút trời, sắc mặt trong khoảnh khắc thay đổi: "Cháy, bắt lửa, ông chủ, bốc cháy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play