Cố Vân Đông nhíu mày một chút, đi đến đầu ngõ rốt cuộc vẫn ngừng lại, xoay người nhìn về phía người đi theo phía sau các cô.

Người nọ thấy cô xoay người, chẳng những không đi, ngược lại vẻ mặt mừng rỡ nghênh đón.

Cố Vân Đông ở trong đầu cố gắng nhớ lại nửa ngày, xác định là chưa từng thấy qua người đàn ông trung niên gầy gò này.

Nam nhân này hai bước đi tới trước mặt các cô, lập tức nhìn về phía... Dương thị.

"Vị tẩu tử này, chúng ta lại gặp mặt, ngươi còn nhớ rõ ta không?"

Cơ thể Dương thị lại lập tức căng thẳng, tay bất giác sờ lên đầu, gắt gao kề sát Cố Vân Đông, tay kia thiếu chút nữa bóp đau lòng bàn tay cô.

Cố Vân Đông nhíu mày, đứng trước mặt Dương thị, ngăn trở tầm mắt của người này: "Xin hỏi ngươi là ai, ngươi biết mẹ ta?”

“Mẹ ngươi?” Nam nhân nhất thời nở nụ cười: "Thì ra ngươi chính là nữ nhi của vị tẩu tử này, cha ngươi đâu?”

“Ngươi biết cha mẹ ta?” Cố Vân Đông kinh ngạc.

Nam nhân gật gật đầu, cười nói: "Đương nhiên quen biết, lúc trước mẹ ngươi đến phủ thành chữa bệnh, chính ta đã châm cứu cho mẹ ngươi. Bất quá về sau phủ Vĩnh Ninh này xảy ra chuyện, ta cũng chưa từng gặp qua cha mẹ ngươi, trong lòng còn nhớ rõ bệnh tình của mẹ ngươi, sợ chậm trễ chẩn trị. Hiện tại nhìn sắc mặt mẹ ngươi không tệ, xem ra lần châm cứu lần trước rất hữu hiệu, vừa hay, y quán nhà chúng ta ở bên kia, cô nương mang mẹ ngươi đi qua, ta lại kiểm tra một chút.”

Đồng tử Cố Vân Đông co rụt lại, trên mặt trong nháy mắt liền mang theo tức giận.

Cô còn nhớ rõ lời Hà đại phu sau khi kiểm tra cho mẹ, nếu không phải gặp phải đại phu không có bản lĩnh còn châm loạn, mẹ cô cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng hơn.

Nếu không phải lần này gặp Tống Đức Giang, mẹ cô còn không biết sẽ bị gì.

Được rồi, thì ra đây chính là thầy thuốc tầm thường kia.

Cô còn chưa tìm tới cửa, người này chính mình đụng tới.

Vu đại phu không chú ý sắc mặt Cố Vân Đông, chỉ là trong lòng âm thầm may mắn.

Thật không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp được vị ngốc tử Cố gia này, nhìn cách ăn mặc này của nàng ta, so với trước kia gặp qua còn phú quý hơn rất nhiều. Khẳng định bây giờ có tiền rồi, nam nhân của nàng ta còn không ở bên người, trước mặt chỉ có một tiểu cô nương hơn mười tuổi.

Y quán nhà hắn gần đây cũng không có sinh ý gì, đoạn thời gian trước trong thành lại mở một y quán mới, chưởng quầy cùng tiểu nhị bên kia cũng giống như một nô tài, mặc kệ bệnh nhân nào cũng nở nụ cười nhiệt tình tiếp đãi, quả thực làm rơi mất khí phái đại phu của bọn họ.

Nhưng hết lần này tới lần khác những bệnh nhân kia lại ăn một bộ này, ai nấy đều chạy đến nhà bọn họ chữa bệnh, quay đầu lại còn khắp nơi nói y quán bọn họ y thuật cao minh, làm y quán của hắn bị chèn ép đến vắng vẻ.

Hôm nay thật vất vả mới gặp được tên ngốc này, cuối cùng cũng có thể khai trương.

Đại phu này đối với hai vợ chồng Cố Đại Giang ấn tượng rất sâu, dù sao hai người này tuy rằng ăn mặc rách nát nhưng diện mạo đều rất tốt.

Hơn nữa Cố Đại Giang đối với bà nương ngốc tử rất tốt, dỗ dành nàng ta giống như dỗ dành tiểu hài tử.

Nếu là đại phu, bà nương nhà hắn điên rồi, khẳng định trước tiên sẽ nhốt ở nhà không cho ra cửa, miễn cho mất mặt, đến lúc đó còn có thể có cớ nạp thiếp, thật tốt?

Vu đại phu trong lòng khinh thường Cố Đại Giang, nhưng trên mặt vẫn là rất thân thiện nói với Cố Vân Đông: "Cô nương yên tâm, chỉ bắt mạch đơn giản một chút. Mẹ ngươi dù sao trước kia cũng là ta chẩn trị, nếu nàng ta tốt, ta sẽ không thu phí của ngươi. Nếu không tốt, cũng không thể trì hoãn thời gian, phải mau chóng châm cứu mới được.”

Cố Vân Đông tức đến bật cười, nhấc chân đạp lên người hắn.

Vu đại phu "Ôi" một tiếng, trực tiếp lăn một vòng trên mặt đất.

Người bên cạnh vội vàng nhìn qua, có người đưa tay đỡ hắn dậy.

Vu đại phu sắc mặt tái mét, ngón tay run rẩy chỉ vào Cố Vân Đông: "Ngươi, ngươi làm gì vậy? "

"Ta làm gì?" Cố Vân Đông cười lạnh, còn muốn đạp nữa, nhưng Dương thị phía sau kéo cô thật chặt, cô chỉ có thể đứng tại chỗ: "Ngươi là lên lang băm, chỉ có một chút y thuật còn dám châm cứu đầu cho người ta, bệnh nhân gặp phải ngươi quả thực tám đời xui xẻo. Trên đầu ba thước có thần minh, ngươi rốt cuộc hại chết bao nhiêu người, cũng không sợ những người đó nửa đêm tới tìm ngươi tính sổ sao?”

Vu đại phu sắc mặt khẽ biến, người bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Có người nhận ra thân phận của hắn, không khỏi nhíu nhíu mày.

Vu đại phu trong lòng bối rối, giận dữ nói: "Nha đầu thối từ đâu tới, nói bậy cái gì? Ta hảo tâm chữa bệnh cho mẹ ngươi, ngươi không muốn mất tiền khám bệnh liền khắp nơi nói xấu ta không tốt, làm hỏng thanh danh của ta. Ngươi đi hỏi thăm một chút, ta hại chết người khi nào?”

Y thuật của hắn thế nào trong lòng hắn tự nhiên biết rõ, cho nên gặp phải bệnh nhân, bệnh nhỏ đau nhỏ hắn liền kéo dài chút thời gian cho người ta uống thuốc đắt tiền, dù sao chết không được nên để cho bọn hắn lặp đi lặp lại vài lần.

Loại bệnh nặng hắn nhìn không được liền lắc đầu, để cho người ta chuẩn bị hậu sự, có thể sống sót hay không sẽ phụ thuộc vào ý trời.

Còn hãm hại Dương thị, thứ nhất là bởi vì đối phương không phải người phủ thành, có thể thu bao nhiêu tiền chẩn đoán thì thu bấy nhiêu, lần sau cũng sẽ không có cơ hội.

Thứ hai Dương thị là một kẻ ngốc, cho dù hắn chữa sai, nàng ta cũng không nói được rõ ràng.

Cho nên Vu đại phu, ở trong phủ thành này thật đúng là không kê nhầm thuốc cho người ta uống dẫn đến tử vong.

Hắn cảm thấy không thẹn với lương tâm của mình.

Cố Vân Đông lại trực tiếp cầm lấy một khối gỗ nát ở một bên ném lên người hắn: "Ta làm hỏng thanh danh của ngươi, đoạn thời gian trước thái y từ trong cung lui xuống tự mình thay mẹ ta xem bệnh, chính miệng nói xem bệnh nhầm người, cái gì cũng không hiểu liền dám châm cứu vào đầu người khác, hại mẹ ta hộc máu ba lít hôn mê mấy ngày, càng ngày càng suy yếu. Nếu không phải gặp được vị thái y kia, mẹ ta hiện tại đã bị ngươi hại chết. Hôm nay ngươi gặp chúng ta, còn muốn lừa chúng ta đưa tiền chẩn đoán chữa bệnh cho ngươi sao? Ta không tìm ngươi tính sổ đã không tệ rồi.”

Nói khám nhầm người là Hà đại phu, nhưng điều này cũng không ngăn cản cô dùng danh tiếng của Tống đại phu hù dọa người khác.

"Mọi người hãy nhìn kỹ mặt mũi của người này, ngay cả y đức cơ bản cũng không có, làm đại phu gì, về nhà ăn đất đi."

Mọi người nghe được thái y từ trong cung đi ra, không hiểu sao liền tin vài phần.

Có người còn nhỏ giọng nói: "Lại nói tiếp Vu đại phu này, hình như khám bệnh cho người ta đều phải hao phí thời gian thật dài.”

“Không phải sao, lần trước hàng xóm của ta bị phong hàn, cũng không phải quá nghiêm trọng. Nhưng sau khi cho Vu đại phu xem, ước chừng uống thuốc đắng một tháng mới tốt.”

Vu đại phu nghe người bên ngoài nói, sắc mặt một trận xanh một trận trắng bệch, hắn phẫn hận trừng mắt nhìn Cố Vân Đông một cái, xoay người rời đi.

"Đứng lại." Cố Vân Thư còn muốn động thủ, cô thật sự là càng nói càng tức giận, người cặn bã như vậy làm hại mẹ cô biến thành như vậy.

Nếu không phải bởi vì hắn làm loạn, lần trước mẹ cô ở phủ Tuyên Hòa đã có thể được Hà đại phu chữa khỏi.

Tội gì còn phải chờ Bạch Mộc Tử của Tống đại phu kia.

Cô hiện tại hận không thể chặt đôi tên súc sinh này.

Nhưng Dương thị lại gắt gao giữ chặt cô, Cố Vân Đông quay đầu nhìn, mới phát hiện sắc mặt bà tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra.

Cố Vân Đông kinh hãi, vội vàng đỡ lấy bà: "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play