Lần này đi phủ Vĩnh Ninh, không còn cảm giác cấp bách lúc trước, ngược lại đi chậm hơn.
Đoạn đường đi phủ Vĩnh Ninh này, rõ ràng đã tiêu điều hơn rất nhiều.
Lúc trước lưu dân di chuyển diện tích lớn, dọc theo đường đi cái gì có thể ăn đều ăn.
Hiện giờ đang chậm rãi khôi phục, trên đường ngược lại có không ít lán trà nhỏ, tuy rằng đều là trà kém chất lượng đến không thể kém chất lượng hơn, cũng có thể cho mọi người nghỉ chân.
Cố Vân Đông cứ như vậy đi hai ngày, hôm nay ở một lán trà nhỏ đã gọi chút nước đun sôi và chén cơm chiên.
Không nghĩ tới mùi cơm chiên kia quả thực không nói hết lời, Cố Vân Đông thật sự ăn không nổi, Dương thị lại không có bao nhiêu cảm giác, hình như cũng được, chỉ là sau khi ăn hơn phân nửa chén, bà đã uống hai bình nước lớn.
Vì thế buổi chiều sau khi xuất phát không bao lâu, bà liền có chút nhịn không được, ấp úng nói muốn xuống xe ngựa.
Cố Vân Đông quả thực dở khóc dở cười, tìm một chỗ khá kín rồi dừng xe ngựa.
Sau đó mang theo bà ấy đi vào bên trong, tự mình canh chừng, để cho bà ấy giải quyết vấn đề cấp bách.
Nhưng Cố Vân Đông vừa mới đợi một lát, liền phát hiện trên thân cây xa xa, có một thứ nhìn rất quen mắt. Ánh mắt cô tốt, nhìn đại khái, híp mắt lại nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên từ trong không gian lấy ra quyển sổ tay của mình.
Là y thư chép được của Tống Đức Giang lúc trước, sau khi lật mấy trang, quả nhiên tìm được một loại dược liệu.
Cố Vân Đông tuy rằng đối với tập tính được giới thiệu của dược liệu không nhớ rõ, nhưng cô học vẽ, đối với hình ảnh lại mẫn cảm.
Lại kết hợp với y thư, thuốc kia quả thật mọc ở khe hở thân cây, hơn nữa còn có hoa màu tím, thoạt nhìn đã trưởng thành.
Trên mặt Cố Vân Đông hiện lên tia mừng rỡ, ai da, nhân phẩm bộc phát a. Đến đi tiểu cũng có thể gặp được dược liệu rất trân quý mà Tống đại phu nói.
Dương thị đã sửa sang lại quần áo mà đi tới: "Đông Đông, đi thôi. "
“Mẹ, chúng ta đi bên kia hái chút đồ."
Dương thị nhìn theo hướng ngón tay cô "A" một tiếng, liền gật gật đầu.
Cố Vân Đông dắt bà cẩn thận đi, tránh được bụi cỏ có chút lộn xộn.
Thật vất vả mới đi đến dưới gốc cây kia, mặt Cố Vân Đông đen lại.
Ở phía bên kia của cái cây, có một người đàn ông đang trèo lên, tay đã đủ với tới gốc dược liệu kia rồi.”
Cố Vân Đông trừng mắt: "Chờ một chút.”
Người kia thiếu chút nữa bị cô dọa từ trên cây rơi xuống, vội vàng hai tay ôm lấy thân cây, cúi đầu nhìn xuống.
Lúc này Cố Vân Đông mới thấy rõ đối phương chỉ là một hài tử chưa tới mười tuổi.
Lúc này đứa nhỏ đang mở to đôi mắt đen láy, khó hiểu nhìn cô: "Sao, làm sao vậy?”
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: "Cái kia, người có biết đây là cái gì không?"
“Không phải là hoa sao?” Cậu bé nói: "Ta thấy nó trông đẹp, muốn đưa về cho em gái chơi."
Chơi cái đầu ngươi ah, đây là một loại thuốc.
Cố Vân Đông đau đầu, chuyện này, đến trước được trước, cô cũng không bắt nạt một tiểu hài tử. Nhưng...
"Tỷ tỷ, tỷ cũng thích hoa này sao? Vậy cho tỷ, ta sẽ giúp tỷ hái nó ra." Trên mặt hắn lộ ra nụ cười đơn thuần, còn rất nhiệt tình.
Cố Vân Đông cảm thấy lương tâm có chút đau, vừa rồi cô còn muốn lừa gạt đứa nhỏ này nhường hoa cho cô.
Đứa nhỏ kia rất nhanh liền đem hoa hái xuống, hưng phấn đưa tới cho cô, lập tức có chút thẹn thùng nói: "Tỷ tỷ, tỷ rất đẹp, hoa này cũng xinh đẹp." Sau đó rời đi.
Cố Vân Đông che ngực: "Chờ một chút, đây là dược liệu, ta muốn mua của ngươi.”
Cô vậy mà lại không cản nổi viên đạn bọc đường này.
Tiểu hài tử ngẩn ra, lập tức con ngươi sáng lên: "Dược liệu? Vậy, vậy ta còn có một gốc cây, tỷ tỷ có muốn hay không?"
Còn có? Dược liệu này không phải rất trân quý sao? Sao lại đầy đường vậy rồi hả?
"Muốn, ở đâu?"
"Ngay bên kia, cái sọt của ta đặt ở đó, ta sẽ dẫn tỷ đi."
Hắn rất cao hứng, vội vàng đi trước dẫn đường.
Cố Vân Đông đi theo, nhưng mà không đi được bao lâu, cô liền dừng lại.
Một lát sau, cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía một nấm mộ cách đó không xa.
Đứa bé đi được một đoạn mới phát hiện cô không đuổi kịp, vội vàng quay đầu đi tìm.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào ngôi mộ cách đó không xa, nhất thời có chút ảo não, bất an nói: "Tỷ tỷ có phải sợ cái này không? Vậy ta dẫn tỷ đi đường khác, tỷ đừng sợ, chúng ta vòng một chút là được, cũng không xa.”
Kỳ thật bên này không chỉ có một cái mộ, còn có mấy cái.
Hắn nhất thời nóng lòng, lại là ngày thường đi thành thói quen, cũng không nghĩ tới. Nhìn các cô mặc quần áo tốt như vậy, khẳng định ngay cả đường núi cũng không thường xuyên đi, hắn nên để cho tỷ tỷ ở chỗ này chờ hắn, tự mình đi lấy đồ tới.
Cố Vân Đông lại hơi thở ra một hơi, lắc đầu nói: "Ta đi qua xem một chút.”
Cô vẫn nắm tay Dương thị như trước, chậm rãi đi về phía ngôi phần cô vừa nhìn thấy.
Ngôi mộ rất đơn sơ, phía trước bia mộ cũng chỉ là một tấm ván thô ráp.
Làm cho Cố Vân Đông thay đổi sắc mặt chính là chữ khắc trên ván gỗ…Ái thê Biển Mộ Lan chi mộ.
Hạ thư, Phu: Đinh Kim Thành.
Dòng họ Biển này cũng ít khi thấy, mà vừa vặn, dượng cả của cô chính là họ Biển.
Nữ nhi của đại cô cô, chính là Biển Mộ Lan.
Con rể của đại cô cô, vừa vặn gọi là Đinh Kim Thành.
Mặc dù biết trên đường chạy trốn sinh tử khó lường, nhưng chỉ cần không thấy người, không nghe được tin tức, tóm lại là suy nghĩ theo hướng tốt.
Nhưng không nghĩ tới, ở giờ này khắc này, chỉ còn nhìn thấy một nấm mộ.
Tiểu hài tử đi đến bên cạnh cô, nhìn cô một chút, lại nhìn ngôi mộ, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, bên này có mấy cái mộ, nghe nói đều là người chạy nạn lúc trước từ phủ Vĩnh Ninh chạy tới kết quả người không còn, người trong này, tỷ có biết không?”
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, chớp chớp mắt, cảm giác không còn chua xót như trước nữa, mới chậm rãi gật đầu: "Khả năng cô ấy là biểu tỷ của ta.”
Tiểu hài tử nhất thời im lặng, không biết phải nói gì an ủi cô.
Qua một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Có lẽ, có lẽ là cùng tên cùng họ? Đoạn thời gian trước đã có người ta đến dời mộ phần người thân, kết quả dời sai, người nọ sống rất tốt.”
Cố Vân Đông sửng sốt, quay đầu nhìn tiểu hài tử muốn cố gắng an ủi cô một cái, gật gật đầu: "Ngươi nói cũng có đạo lý. "
Có lẽ một người chưa chết? Trên đời này luôn có rất nhiều chuyện lẫn lộn.
Cô lại nhìn thoáng qua mộ phần còn lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi đứa bé kia” "Có phải ngươi ở gần đây không?”
“Đúng, bên kia chính là thôn chúng ta.”
"Đi thôn ngươi xem một chút đi, ta muốn nhờ người giúp sửa lại ngôi mộ này một chút. Chờ xác nhận xong, lại quyết định có nên dời di dời hay không.”
Nếu đúng là biểu tỷ của cô, tất nhiên cô còn muốn tới đây, di dời mộ không phải chuyện nhỏ.
Nếu như không phải cô ấy, vậy sửa sang một chút cũng không có gì.
Tiểu hài tử gật đầu, lúc này mới mang theo cô đến chỗ mình cất cái sọt.
Bởi vì gặp phải loại chuyện này, tiểu hài tử dọc theo đường đi đều rất trầm mặc, không nói gì nữa.
Vị trí cũng không xa, hắn thấy được đồ của mình, lúc này mới nhanh chóng chạy về phía trước vài bước.
Cố Vân Đông cuối cùng cũng biết vì sao hắn không cõng cái sọt rời đi.
Bên trong sọc nhét đầy ắp, rau dại cỏ heo, còn có quả dại, thoạt nhìn rất nặng. Đứa nhỏ này gầy yếu ớt, cõng đi không phải mệt chết.
Tiểu hài tử ngồi xổm xuống, bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong sọc lưng.
Chỉ chốc lát sau, liền cười lấy ra một gốc hoa màu tím.
"Tỷ tỷ, chính là cái này."
Cố Vân Đông tập trung nhìn, nhịn không được vỗ vỗ trán mình. Xem ra Tống đại phu không lừa gạt cô, dược liệu này quả thật khó có được.
Tiểu hài tử thấy cô như vậy, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ: "Đây không phải sao?”