Người đàn ông ở cửa nhìn thấy một tiểu cô nương hơn mười tuổi đến mở cửa, còn hơi sửng sốt một chút.
Vừa hoài nghi mình có phải tìm nhầm cửa hay không, liền nhìn thấy phụ nhân nhà mình ở trong sân đang muốn tìm chỗ trốn.
Sắc mặt hắn biến đổi, sải bước chạy vào, nắm lấy cổ tay người kia lạnh lùng nói: "Ngươi quả nhiên ở đây, ngươi quả nhiên đi đưa thông tin cho bản thông báo kia, ngươi còn có lương tâm hay không?”
Cố Vân Đông yên lặng đóng cửa viện lại, ngăn cản hàng xóm bên ngoài muốn xem náo nhiệt, chậm rãi đi vào nhà chính.
Dương thị đã trốn từ lúc có nam nhân tiến vào.
Lúc này hai người ở trong nhà đang giằng co thoạt nhìn giống như là vợ chồng.
Uông Tiểu Mai đại khái đã bị người đàn ông nắm đau, có chút tức giận kêu lên: "Tại sao ta lại không có lương tâm? Ta còn không phải vì nhà chúng ta, ngươi cũng không nhìn xem chúng ta đã nát thành cái dạng gì sao?”
“Vậy cũng không thể lấy loại tiền trái lương tâm này, nếu không có Cố Đại Giang, chúng ta đều đã chết. Người ta tới đòi nợ, tìm được Cố Đại Giang còn có thể buông tha cho hắn sao?”
“Cái gì gọi là không có Cố Đại Giang chúng ta đều phải chết? Không có hắn, quan binh cũng sẽ cứu chúng ta, chỉ là sớm một chút trễ một chút mà thôi. Ngươi cũng biết người ta là tìm Cố Đại Giang đòi nợ, hắn nợ nần không trả chứng tỏ hắn căn bản không phải là người tốt. "
“Mặc kệ hắn có phải là người tốt hay không, ta cũng thừa nhận hắn đã cứu mạng ta. Ta nói cho người biết Uông Tiểu Mai, hôm nay ngươi dám lấy bạc này, trở về a sẽ bỏ ngươi.”
Uông Tiểu Mai nghe xong lời này ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông: "Ngươi muốn bỏ ta, Bao Xuân Hoa, ngươi vì một người chỉ gặp qua hai lần mà muốn bỏ ta. Ta đã làm gì sai?" Nàng ta nói xong liền khóc lên: "Cho dù ta tới nơi này báo tin thì làm sao vậy? Ta cũng không biết Cố Đại Giang kia hiện tại đang ở đâu, nhiều lắm chỉ là nói cho bọn họ không nên tìm ở phủ Khánh An, bên ngoài trời đất rộng lớn, bọn họ tìm tới chết cũng không chắc có thể tìm được Cố Đại Giang, ngươi vì chuyện này ngươi muốn hưu ta, ngươi mới không có lương tâm.”
Nàng ta khóc ào ào, nam nhân đại khái cũng nhận thấy mình nói chuyện nặng lời một chút, nhìn nàng ta khóc thảm liền có chút luống cuống tay chân.
Chỉ là vẫn cứng cổ nói: "Ngươi, ngươi có tâm tư như vậy là không đúng. Được rồi đừng khóc, khóc trong nhà người khác như thế sao? Đi thôi, về nhà đi.”
Bao Xuân Hoa lôi kéo nàng ta muốn đi, Cố Vân Đông rốt cuộc vẫn đem mười lượng bạc kia đưa cho bọn họ.
Cô là một người giữ chữ tín.
Uông Tiểu Mai vui vẻ, duỗi tay định nhận.
Bao Xuân Hoa trừng mắt: "Ngươi dám nhận thử xem.”
Uông Tiểu Mai sợ tới mức lập tức rụt tay lại, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Vân Đông một cái: "Sao ngươi không lấy ra sớm một chút?” Sau đó đã bị kéo đi.
Cố Vân Đông: "..." Cái này thật sự không nên trách cô, cô chỉ cẩn thận một chút mà thôi.
Uông Tiểu Mai đi rồi, Cố Vân Đông trở lại nhà chính, nhìn thấy chân dung trên bàn.
Suy nghĩ một chút, vẫn đem nó dán lại trên tường thông báo.
Cô lại ở nhà chờ hơn mười ngày, trong thời gian này lại có ba người nói đã từng gặp Cố Đại Giang.
Một người đàn ông uống rượu đến mặt đỏ bừng, nói chuyện lộn xộn, thoạt nhìn chính là đến lừa tiền.
Một bà bà bày sạp sủi cảo nhỏ, tuổi tác tuy rằng lớn nhưng trí nhớ lại rất tốt, nói Cố Đại Giang đến quầy hàng nhỏ của bọn họ ăn sủi cảo. Trong lúc nói chuyện phiếm đã nói qua, hắn muốn rời khỏi phủ Khánh An tìm vợ con.
Nhưng rốt cuộc đi đâu, bà lại không biết.
Còn có một người có bộ dạng thư sinh, nói đã gặp qua Cố Đại Giang cùng một quan binh đại nhân đứng chung một chỗ nói chuyện, về sau đại nhân kia rời đi.
Tin tức rất loạn, Cố Đại Giang quả thật không ở phủ Khánh An.
Cô xoa xoa mi tâm, vậy chẳng phải càng thêm mò kim đáy biển sao?
Dương thị bỗng nhiên chớp chớp mắt, nói: "Nhà cũ Cố gia.”
Cố Vân Đông ngẩn ra, lập tức đứng bật lên.
Đúng rồi, Cố gia?
Lưu dân lúc trước có rất nhiều người trở về sau khi được triều đình cứu trợ thiên tai.
Cố Đại Giang rời khỏi phủ Khánh An, hoặc là nhận được tin tức của các cô đi phủ Tuyên Hòa, hoặc có thể chỉ là biết các cô không ở phủ Khánh An, vậy nơi đầu tiên hắn đi hẳn là nhà cũ Cố gia.
Từ phủ Khánh An đi phủ Vĩnh Ninh càng gần, Cố Vân Đông nghĩ nếu đã đi ra, vậy dứt khoát thừa dịp này trở về nhà cũ Cố gia một chuyến.
Có thể tìm được Cố Đại Giang là tốt nhất, không thể tìm được, vậy cũng phải có oán báo oán, có thù báo thù.
Cô còn nhớ rõ chuyện lúc trước bị Cố Đại Hà đập đầu cướp bạc.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông liền vùi đầu bắt đầu viết thư.
Viết hai phong thư, một phong cho Kha biểu cô, một bức cho Thiệu Thanh Viễn, nói rõ mình có thể còn cần một thời gian nữa mới có thể trở về, để cho bọn họ chiếu cố việc trong nhà, không cần lo lắng các cô.
Viết xong, nhét vào ống thư nhỏ dài làm bằng tre, mang theo thư đi tìm Tào chưởng quỹ.
Cô muốn hỏi thăm hai ngày nay có thương đội đi phủ Tuyên Hòa nào tương đối uy tín không, không nghĩ tới y quán Huệ Dân đang muốn đưa một nhóm thuốc đến y quán bên phủ Tuyên Hòa, hơn nữa thời gian có chút gấp gáp, buổi chiều liền xuất phát.
Cố Vân Đông lúc này liền đưa ống thư cho Tào chưởng quỹ, đưa bạc cho người dẫn đầu giao hàng, nhờ hắn nhất định phải đưa thư đến.
Việc này có Tào chưởng quỹ ở đây, tất nhiên không cần lo lắng.
Tào chưởng quỹ biết được cô muốn đi, còn có chút cảm khái. Cố Vân Đông nhờ hắn nếu gặp lại tiểu tử Bạch Dương kia, nói mình đã đi rồi.
Cố Vân Đông bắt đầu thu dọn đồ đạc, lại đến bảng thông báo bên kia lấy chân dung Cố Đại Giang về.
Từ Uông Tiểu Mai, cô ngoại trừ biết cha cô không ở phủ Khánh An ra, còn biết chuyện bắt đạo tặc, cha cô cũng ra sức. Cô lo lắng rằng ai đó có mối hận thù đối với ông ấy sẽ lấy hình ảnh này đi khắp nơi để tìm ông ấy.
Bức chân dung quá sống động.
Lúc Cố Vân Đông lấy chân dung, còn nghe được người xung quanh nghị luận sôi nổi.
Lúc này mới biết được thật đúng là có người dựa vào bức họa này tìm được người thân, chính là đệ đệ của huynh đệ cửa hàng sắt kia.
Cố Vân Đông cảm thấy rất tốt, tuy rằng lúc trước có ý lợi dụng bọn họ rất không tốt, nhưng cũng đã giúp bọn họ.
Cô hy vọng những người khác cũng có thể thực hiện được mong muốn của họ.
Cố Vân Đông cầm chân dung mang theo Dương thị rời khỏi tường thông báo, vừa lúc nhìn thấy Bao Xuân Hoa.
Người này cau mày ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Hồi lâu mới tiến lên nói: "Những lời bà nương ta ngày đó nói đều là giả, nàng nói bậy, Cố Đại Giang có thể còn ở phủ Khánh An.”
Cố Vân Đông muốn cười, Uông Tiểu Mai kia tuy rằng ích kỷ có chút không có lương tâm, nhưng Bao Xuân Hoa này vẫn không tồi.
Cô đến gần hai bước, lúc này mới thấp giọng nói: "Vị đại ca này ngươi yên tâm, Cố Đại Giang cũng không có nợ ta tiền. Trên bản thông báo ghi rõ hắn nợ nần không trả, cũng chỉ là muốn sớm tìm được hắn mà thôi.”
Cô cũng không nói quan hệ của mình và Cố Đại Giang, dù sao cũng không thân thiết đến vậy.
Bao Xuân Hoa sửng sốt một chút: "Thật vậy?”
Bằng không ngươi cảm thấy chỉ dựa vào hai nữ tử yếu đuối chúng ta, cho dù tìm được Cố Đại Giang, có năng lực đòi nợ hắn không?” Cô lấy ra mười lượng ngân phiếu: "Đây là bạc đã hứa hẹn, cầm đi.”
Bao Xuân Hoa liên tục lui về phía sau, không chịu nhận: "Ta không thể nhận, ta, bà nương nhà ta không có lòng tốt."
“Nhưng dù sao nàng ấy cũng cho ta tin tức, cầm đi." Cố Vân Đông nhét ngân phiếu vào trong tay hắn, mang theo Dương thị rời đi.
Bao Xuân Hoa đứng tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Cố Vân Đông lại mua vài thứ ở phủ Khánh An, trả lại phòng ốc, ngày hôm sau mới khởi hành ra khỏi cửa thành.