Chưởng quỹ đem chuyện xảy ra nói lại với quan sai, Lương Tinh cũng nghe được rõ ràng, rất cảm kích Cố Vân Đông, nước mắt cũng chảy ra.
"Cô nương thật sự cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, tiểu thiếu gia nhà ta cũng không biết sẽ như thế nào, ta cũng chỉ có thể lấy cái chết tạ tội. Ngươi là ân nhân của ta, ta dập đầu cho ngươi. "
Cố Vân Đông bị dọa nhảy dựng, vội vàng vươn một tay giữ chặt nàng ta: "Đừng, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ nha, nếu ngươi cảm tạ ta, hãy trả tiền khám bệnh cho đại phu kia.”
Lương Tinh sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, vội vàng lấy túi tiền trên người ra: "Phải, nên làm đấy.”
Nàng ta đưa tiền cho đại phu kia, lúc này lại cảm tạ Cố Vân Đông.
Quan sai dẫn đầu kia cũng cười ha ha: "Cô nương nói rất hay, ra đường thấy bất bình có lòng hiệp nghĩa. Lần này không chỉ có người nhà của đứa nhỏ này phải cảm tạ cô nương, chúng ta cũng phải cảm ơn ngươi. Ngươi không biết, lễ hội đèn lồng vài ngày trước, liền xuất hiện một nhóm chuyên môn bắt cóc hài tử, mấy ngày nay chúng ta luôn tìm người, có thể xem như đã bắt được mấy tên súc sinh này.”
Nói xong quan sai kia hung hăng đạp hán tử cao gầy kia một cước: "Đồ súc sinh, còn dám trừng mắt nhìn ta. Lúc trước có người báo án đã nói trên mũi kẻ buôn người kia có nốt ruồi, người này chính là ngươi đi. Cùng chúng ta trở về nha môn, khai ra những hài tử khác đang ở đâu, đi.”
Quan sai vung tay lên: "Còn có mấy người các ngươi, đừng la hét mình oan uổng, đi nha môn liền biết rốt cuộc có phải là oan uổng hay không. Tất cả đều mang đi.”
Nói xong lại nói với Cố Vân Đông: "Cô nương ngươi cũng đi một chuyến?”
Cố Vân Đông nghĩ đến mình còn phải chờ Tống đại phu, trên lầu chỉ có một mình Dương thị, cô làm sao yên tâm đi?
Cô biết, ở hiện đại lấy lời khai của nhân chứng cũng mất không ít thời gian, huống chi nơi này, phỏng chừng đến nơi sẽ cãi nhau không dứt.
Suy nghĩ một chút, cô nói với sai gia kia: "Thật sự xin lỗi, ta hiện tại không thể rời khỏi nơi này. Chuyện vừa rồi tiểu nhị cũng thấy được, ta có thể nhờ hắn thay ta chạy một chuyến hay không, có chi tiết gì cần hiểu thêm các ngươi cũng có thể hỏi hắn. Ta ở trong khách sạn này, nếu thực sự có chuyện cần sự giúp đỡ của ta, ta sẽ đi qua.”
Quan sai kia nhìn bộ dạng khó xử của cô, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có vấn đề gì lớn, liền gật đầu: "Được.”
Lập tức mang theo mấy kẻ buôn người kia rời đi, làm người bị hại, đứa nhỏ kia cũng được Lương Tinh ôm đi.
Đám người lúc này mới dần dần tản ra, bất quá vẫn có không ít người nhìn Cố Vân Đông liên tiếp gật đầu.
Cố Vân Đông lại có chút vội vàng đi lên lầu, đẩy cửa phòng ra liền thấy Dương thị thành thành thật thật ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm mảnh ghép trên mặt bàn kia.
Đây là thứ Cố Vân Đông trong lúc vô tình lấy ra từ trong không gian, cô cũng không biết đã bỏ vào từ khi nào, là một trò chơi xếp hình bằng gỗ rất đơn giản, hình ảnh trên đó chính là hai động vật nhỏ đáng yêu.
Cô thấy Dương thị ở trong xe ngựa một mình rất nhàm chán, liền lấy ra cho bà ấy chơi.
Dương thị rất thích, lúc cầm được trên tay quả thực mừng rỡ như điên.
Lúc này nhìn thấy Cố Vân Đông tiến vào, bà quay đầu cười với cô: "Đông Đông, mẹ nghe thấy dưới lầu rất náo nhiệt, thật ồn ào. Nhưng mẹ ngoan ngoãn không mở cửa, cũng không đi ra ngoài xem, con xem mẹ ghép được này, chỉ trong thời gian ngắn.”
Cố Vân Đông tiến lên nhìn một chút, lập tức khen: "Mẹ càng ngày càng lợi hại. "
“Ừm, mẹ chơi thêm vài lần, về nhà là có thể dạy A Thư và Khả Khả." Đến lúc đó bọn chúng sẽ cảm thấy người mẹ này của mình rất lợi hại.
Cố Vân Đông hiếm khi nhìn thấy Dương thị có cảm giác thành tựu như vậy, cười gật đầu.
Ăn cơm tối xong cô cùng Dương thị nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông vừa định đi qua y quán Huệ Dân xem một chút, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra xem, là tiểu nhị của y quán.
Tiểu nhị kia vẻ mặt mừng rỡ nói với cô: "Cố cô nương, Tống đại phu đã trở lại.”
Cố Vân Đông ngẩn ra, sau đó mừng như điên.
"Thật sự, dẫn chúng ta qua." Cô quay đầu lại liền muốn gọi Dương thị còn đang ngủ trên giường.
Dương thị ngày thường dậy sớm hơn cô, nhưng hôm qua không biết thế nào, nửa đêm gặp ác mộng liền bừng tỉnh, miệng luôn gọi Cố Đại Giang, kết quả gần hừng đông mới ngủ lại.
Tiểu nhị kia vội vàng nói: "Cố cô nương, chưởng quầy chúng ta nói Tống đại phu hình như chỉ trở về lấy thuốc, cũng không biết lúc nào sẽ đi, nếu như không nhanh đi gặp ông ấy, sợ là lại không gặp được.”
Cố Vân Đông cũng không gọi Dương thị nữa, cô phải đi gặp Tống đại phu trước, sau khi ông ấy đáp ứng chữa bệnh cho mẹ thì lại mang bà ấy qua cũng được.
Bởi vậy cô gật đầu: "Được, ta đi qua bây giờ.”
Tiểu nhị kia liền xuống lầu trước, Cố Vân Đông đi ra ngoài đóng cửa lại.
Vừa lúc nhìn thấy tiểu nhị khách điếm đi tới, liền bảo hắn hỗ trợ nhìn bên này, nếu mẹ cô tỉnh lại liền nói cô đi ra ngoài một chuyến lập tức trở về.
Sau đó vội vàng đi đến y quán Huệ Dân.
Mà ngay khi cô rời đi không lâu, Cao Phong ôm Bạch Dương tiến vào.
"Chính là khách điếm này?"
Tiểu tử bị hắn ôm vào trong ngực dùng sức gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là nơi này.”
Cao Phong liền đi hỏi chưởng quỹ: "Hôm qua có cô nương ở đây đã cứu đứa nhỏ này, hiện tại có ở đây không?”
Chưởng quầy không chú ý, gọi tiểu nhị tới, tiểu nhị lúc nãy không nhìn thấy tiểu nhị trong y quán tới tìm Cố Vân Đông, cũng không biết cô đi đâu.
Nhưng...
"Cô nương kia nói ra ngoài một chuyến rất nhanh sẽ trở về, mẹ nàng ấy ngược lại còn ở trong phòng."
Cao Phong ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, suy nghĩ một chút liền tìm một chỗ ngồi xuống: "Vậy chúng ta ở chỗ này chờ một chút đi.”
Nếu rất nhanh sẽ trở về, hẳn là không lâu lắm.
Bạch Dương cũng rất tiếc nuối: "Cố tỷ tỷ sao lại không có ở đây? Hôm qua ta sợ hãi nên chưa cảm ơn tỷ ấy.”
Cao Phong rũ mắt, thu lại sự lạnh lùng, thần thái nhu hòa sờ sờ đầu hắn: "Không có việc gì, lát nữa nhìn thấy nàng ấy rồi cảm ơn cũng không muộn.”
Một lớn một nhỏ chọn món ăn, vừa nói chuyện vừa chờ Cố Vân Đông trở về.
Mà lúc này Cố Vân Đông đang đi theo Tào chưởng quỹ đến hậu viện.
"Tống đại phu đang tìm dược liệu trong phòng thuốc ở hậu viện, lát nữa ta đi vào giúp ngươi hỏi một chút, ngươi ở bên ngoài chờ." Tốt xấu gì cũng đã nhận một túi đường trắng, Tào chưởng quỹ vẫn rất thân thiện.
Cố Vân Đông gật gật đầu, đến phòng thuốc liền dừng lại.
Tào chưởng quỹ một mình đi vào, chỉ thấy Tống đại phu đang nhìn dược liệu trong tay nhíu mày trầm tư.
"Tống đại phu, bên ngoài có một vị cô nương từ phủ Tuyên Hòa ngàn dặm xa xôi đi tới tìm ngài, muốn ngài giúp mẹ nàng xem bệnh."
Tống Đức Giang cúi đầu, phảng phất như không nhìn thấy Tào chưởng quỹ, cũng không nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ thì thào cái gì đó.
Tào chưởng quỹ nhịn không được nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Tống đại phu? Vị cô nương kia ở bên ngoài, tình huống mẹ nàng còn rất nghiêm trọng, đáng thương cho một mảnh hiếu tâm..."
"Ai nha, ngươi có phiền hay không, xem bệnh gì. Nhìn đi, không thấy ta đang bận sao? Lăn. "Tống Đức Giang ngẩng đầu, hung ác nóng nảy, ánh mắt kia có chút sung huyết, thoạt nhìn giống như hai ngày nay đều không ngủ.
Tào chưởng quỹ bị phun đến máu chó đầy đầu, lau mặt một cái muốn đi.
Nhưng dù sao cũng đã nhận đường trắng của người ta, trước khi đi vẫn nói một câu: "Vậy, vị cô nương kia là Hà đại phu bên phủ Tuyên Hòa giới thiệu tới, còn có lá thư Hà đại phu tự tay viết.”