Cố Vân Đông nhíu mày, nhấc chân đạp bay một người phụ nữ trung niên tới đoạt hài tử.
Ba người còn lại sửng sốt, trên mặt nam nhân cao gầy kia hiện lên một tia âm ngoan, nháy mắt, ba người đồng thời tới.
Một người kéo tay cô, một người ôm đứa bé, một người kéo tóc cô, một người véo cánh tay cô.
Nhưng cũng không đợi mấy người này đụng vào, Cố Vân Đông đã linh hoạt mà đụng tới một người thoạt nhìn gầy yếu nhất, một cước đạp vào vị trí giữa hai chân hắn.
Người nọ lúc này đau đến khom lưng, Cố Vân Đông lướt qua hắn và chạy thẳng vào khách điếm.
Cô nói to về phía những người ở đây còn chưa rõ: "Mấy người này đều là một nhóm, bọn chúng mới là bắt cóc. Nếu mọi người không tin, vậy thì báo quan, ta ở trong khách điếm này chờ quan sai đại ca bắt người.”
Tiểu nhị trong khách điếm phục hồi tinh thần lại, cô nương này là khách nhân chỗ bọn họ, mang theo mẫu thân tựa hồ có chút ngốc nghếch đến, nghe nàng nói chuyện tao nhã lễ độ, vừa nhìn đã biết là người có học vấn có tố chất.
Lúc nhờ mình hỗ trợ chiếu cố mẹ cũng cười khanh khách đặc biệt thân thiện, còn thưởng cho hắn một lượng bạc.
Bởi vậy hắn khẳng định đứng về phía Cố Vân Đông, lập tức đưa tay ngăn ở trước mặt Cố Vân Đông, nói với mấy người chạy tới muốn cướp hài tử: "Vị cô nương này ở chỗ chúng ta, ngược lại hán tử ngươi, không phải là khách nhân của khách điếm chúng ta, cũng không phải đến ăn cơm, vậy sao lại từ khách điếm nhà ta đi ra ngoài?”
Người đàn ông đó sắc mặt đại biến, lùi lại một bước nhỏ, nói: "Ta, ta mang theo hài tử đến mượn cái nhà xí."
Kỳ thật hắn thừa dịp người ta không chú ý đi theo phía sau xe ngựa của một khách nhân từ hậu viện chạy vào, lại mượn cơ hội đi ra cửa trước.
Người vây xem nghe câu nói của Cố Vân Đông liền nghiêng về phía cô. Nếu thật sự là kẻ bắt cóc, dám nói báo quan chắc chắn như vậy sao?
Lại nghe tiểu nhị ca nói, liền càng thêm tin tưởng mấy người này mới không phải là người tốt.
Dù sao bọn họ cũng quen biết tiểu nhị, cũng không phải là người xấu ah.
Mấy kẻ bắt cóc kia cảm giác có chút không ổn, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ không đúng.
Biết rõ đại thế đã mất, đứa nhỏ kia nhất định là không cướp lại được, hiểu ý lẫn nhau, xoay người muốn đi.
Chỉ là nam tử gầy cao kia lúc này chính là cái đinh trong mắt mọi người, đi đâu được, rất nhanh liền bị người ta ngăn lại.
Đồng bọn của hắn thấy chuyện không ổn, tách ra muốn lẫn vào trong đám đông rời đi theo nhiều hướng khác nhau.
Ánh mắt Cố Vân Đông rất sắc bén: "Còn có mấy người kia, đều là đồng bọn của hắn, ta nhìn thấy bọn họ nháy mắt.”
Vừa nói, vừa nhìn thấy trên bàn bên cạnh đặt một bộ trà cụ, nàng đem đứa nhỏ giao cho tiểu nhị, một tay một chén trà liền ném vào đầu mấy người kia.
Theo tiếng vỡ vụn của chén trà khi rơi xuống đất, mấy người kia cũng trong nháy mắt liền bại lộ, bị dân chúng vây xem bắt lấy.
Mấy người lập tức giãy dụa: "Buông ta ra, liên quan gì đến ta, ta chỉ cho rằng ngươi cướp hài tử của người ta mà thôi, ai là cùng một nhóm rồi hả?"
“Ta cũng vậy, ta không biết bọn họ."
Cố Vân Đông cười lạnh: "Nếu đã trong sạch, vậy thì ở chỗ này chờ quan sai tới. Dù sao các ngươi nhiệt tình như vậy, khẳng định không ngại làm nhân chứng."
“Ta, ta còn có việc gấp." Người phụ nữ vội vàng nói: "Ta phải về nhà để nấu ăn cho gia nhà ta, nếu hắn trở về mà không gặp ta, sẽ lo lắng."
“Chuyện này dễ thôi, nhà ngươi ở đâu, ta bỏ tiền tìm người đến nhà ngươi báo tin. Nếu những gì ngươi nói là sự thật, ta sẽ mời gia nhà ngươi tới đây ăn một bữa, thế nào?"
"Ta, ta ,ta..." Lần này nói không nên lời, mọi người càng tin tưởng Cố Vân Đông là người tốt.
Cố Vân Đông lại nhìn đứa nhỏ trong lòng tiểu nhị, đón đứa nhỏ, nói với tiểu nhị: "Phiền tiểu ca giúp ta đến y quán Huệ Dân cách vách tìm đại phu tới, ta lo lắng đứa nhỏ này bị bọn họ hạ dược.
Tiểu nhị liên tục gật đầu, quay đầu bỏ chạy: "Ta đi ngay.”
Chưởng quỹ nãy giờ vẫn không mở miệng cũng nói: "Ta sai người đi tìm sai gia tới đây, cô nương yên tâm, sai gia của phủ Khánh An chúng ta cũng không tệ lắm.”
Đương nhiên không tệ rồi, từ sau lần đại loạn lần trước, trong và ngoài phủ Khánh An này đã thay máu thật lớn. Hơn nữa tân hoàng đăng cơ, thủ đoạn sắc bén, trực tiếp điều một tri phủ tâm phúc tới đây, ngay cả quan lại phía dưới cũng rõ ràng hơn không ít.
Cố Vân Đông cảm tạ hắn, tiểu nhị cũng vừa lúc mời đại phu tới.
Đại khái là cách vách cũng nghe được động tĩnh bên này, đã biết có chuyện. Đại phu kia vừa tới liền đón đứa nhỏ kia, cẩn thận nhìn một chút, một lúc lâu sau thở phào nhẹ nhõm nói: "Không có việc gì, bị đánh ngất xỉu.
Nói xong hắn liền cầm ngân châm, đâm một cái vào mũi.
Rất nhanh, đứa nhỏ kia liền cau mày rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Tầm mắt có chút mê mang nhìn một vòng: "Các ngươi là ai vậy?”
Cố Vân Đông hỏi hắn: "Ngươi còn nhớ chuyện trước khi mình ngủ không?”
Chuyện lúc trước? Cậu bé gãi gãi đầu, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, ngồi thẳng người: "Có kẻ xấu bắt ta.”
Cố Vân Đông chỉ chỉ người đàn ông cao gầy kia: "Là hắn sao? "
Tiểu hài tử vừa nhìn, lập tức trốn về phía Cố Vân Đông: "Chính là hắn, hắn, hắn thừa dịp Lương tỷ tỷ mua kẹo cho ta liền ôm ta đi. Ta khóc hắn cũng mặc kệ, còn đánh ta..."
Nói xong thân thể nhịn không được run mạnh một cái.
Mọi người nghe xong đã xác định hán tử này chính là kẻ buôn người, mấy người nắm lấy hắn càng thêm chắc chắn, nhìn chằm chằm hắn, miễn cho hắn chạy mất.
Tiểu nhị ở một bên nói với đứa nhỏ kia: "Ngươi a, gặp phải bọn buôn người. May mắn thay, cô nương này đã nhìn thấy điều gì đó không ổn nên đã cứu ngươi, nếu không cũng không biết ngươi đã bị bán tới nơi nào rồi. "
Tiểu hài tử ngẩn người, lại nhìn về phía Cố Vân Đông, trong mắt liền lóe lên hào quang: "Cám ơn tỷ tỷ."
“Không cần cảm ơn." Cố Vân Đông sờ sờ đầu hắn, nhìn hắn hẳn cũng cùng tuổi với Vân Thư.
Từ sau khi rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, tuy rằng cũng chỉ hơn mười ngày, nhưng cô rất nhớ thằng bé cùng Vân Khả.
"Vị Lương tỷ tỷ kia của ngươi không tìm thấy ngươi, khẳng định rất sốt ruột. Ngươi mua kẹo ở đâu? "
Tiểu hài tử lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ nhớ..."
Còn chưa dứt lời, bên ngoài khách điếm liền truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Ngay sau đó mấy quan sai tiến vào, cùng với một nha hoàn thoạt nhìn chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, nha hoàn kia vừa nhìn thấy tiểu hài tử, lúc này liền vui đến phát khóc: "Tiểu thiếu gia, thật sự là ngươi, tiểu thiếu gia, thật tốt quá."
“Lương tỷ tỷ." Tiểu hài tử vội vàng gọi nàng ta một tiếng, bất quá vẫn ở trong ngực Cố Vân Đông.
Lương Tinh lau mặt một cái, nàng vừa phát hiện không thấy tiểu thiếu gia liền tìm kiếm xung quanh, chỉ là căn bản không tìm thấy.
Nàng liền vội vàng đi quan phủ báo án, cũng may quan phủ cách đó không xa. Không nghĩ tới vừa vặn đụng phải người nói khách điếm Vân Lai bên kia bắt được kẻ buôn người, có một đứa nhỏ được cứu, để sai gia đi qua xem một chút.
Lương Tinh nghe giống như là tiểu thiếu gia nhà mình, vội vàng đi theo tới.
Cám ơn trời đất, tiểu thiếu gia không có việc gì, bình an xuất hiện ở trước mặt mình.