Vị quan sai kia liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Tóm lại là các người nhìn cho kỹ, nếu nhìn thấy người, nhớ phải đến nha môn bẩm báo biết chưa?”
“Vâng, vâng, nhất định chúng ta sẽ nhớ kỹ bộ dáng của hắn.”
Hai người quan sai cầm bức họa rời đi, đi được vài bước, một người quan sai không nhịn được nhíu mày nói: “Ngươi nói xem rốt cuộc tên Trình Tiểu Tùng này đã chạy đi đâu nhỉ? Chúng ta thế này khác gì mò kim đáy bể, làm sao mà tìm được chứ?”
“Vậy chúng ta có thể làm gì bây giờ? Nghe nói người này liên quan đến trọng án tham ô của Lữ huyện lệnh huyện Quảng Lâm, bị phán lưu đày đến nơi này. Kết quả là không thấy người đâu, chúng ta chỉ có thể tận lực tìm kiếm thôi. Có điều đại nhân nói, chuyện xảy ra ở bên lưu đày, người chịu trách nhiệm chủ yếu là Chu tướng quân. Đại nhân chúng ta và Chu tướng lĩnh có thù oán, ngài ấy có khi chỉ mong hắn gặp xui xẻo ấy chứ, chậm rãi tìm đi.”
Hai người nói chuyện xong, lại bắt đầu cầm bức họa đi hỏi từng người, chỉ là dáng vẻ không quá tận tâm.
Mấy người Cố Vân Đông cũng đã về tới khách điếm đối diện y quán Huệ Dân, lúc này bọn họ chưa đến y quán, trực tiếp thuê mấy gian phòng ở khách điếm nghỉ ngơi.
Cuối cùng Cố Vân Đông vẫn nghiền nát quả sơn tra ra đút cho thằng bé ăn, người một nhà ăn cơm chiều xong thì đi nghỉ ngơi.
Trong khách điếm vô cùng an tĩnh, thời tiết dần ấm lên, khách điếm trong phủ Lạc Châu vào ban đêm cũng trở nên hơi khô hanh.
Trong phòng ngoại trừ Trì Trì dạng tay dạng chân thành hình chữ X ngủ đến quên cả trời đất ra, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều mở mắt thao láo không hề cảm thấy buồn ngủ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play